Trẫm Xuyên Việt Rồi

Chương 12: Đáp lại




Cao ốc công ty giải trí Hoa Kiệt

Biểu tình Lương Văn Thanh hơi sốt sắng: "Cậu thật sự có thể để tôi đến Hoa Kiệt sao?"

"Tại sao không được?" Giản Ngôn Tây thấp giọng nói: "Hứa Thích Nam giám đốc của nghệ sĩ Hoa Kiệt, dù như thế nào không thể toàn tâm toàn ý mang theo tôi, nhiều nhất cũng có thể cho tôi tài nguyên tốt, còn chuyện khác đều tới tay người đại diện. Đã như vậy thì tại sao tôi không thể mang anh theo cùng?"

"Nhưng tôi là người đại diện của Tinh Hải. Hơn nữa xưa nay ở vòng giải trí chỉ nghe nói người đại diện mang nghệ sĩ đi, cậu vừa mới ký kết hợp đồng, lại muốn tự mình mang theo người đại diện, hình như không hợp cho lắm."

"Anh và Tinh Hải không ký hợp đồng, không tồn tại vấn đề gì, muốn đi lúc nào thì đi lúc ấy." Ánh mắt Giản Ngôn Tây nhìn thẳng về phía trước, cất bước tiến vào thang máy: "Còn về chuyện nghệ sĩ mang theo người đại diện của mình thì có sao đâu."

- --

Hứa Thích Nam rất phiền.

Ngày hôm qua người lãnh đạo của hắn trực tiếp tự mình gọi điện thoại cho hắn, dĩ nhiên là muốn hắn mang theo người mới --- hắn tưởng chính mình nghe nhầm, xác nhận với Hàn Thận nhiều lần, cuối cùng đều nhận được đáp án giống nhau. "Cậu tự mình dẫn dắt cậu ta, chuyện không quan trọng thì có thể không phụ trách, tài nguyên phim ảnh và đại ngôn mỗi thứ một ít. Quan tâm cậu ta cho tốt."

Này là đang làm cái gì đây?

Trước năm Hứa Thích Nam 40 tuổi, hắn từng mang theo rất nhiều nghệ sĩ, bây giờ đang đứng ở đỉnh vinh quang, hai năm gần đây hắn đã lui xuống, ở Hoa Kiệt đảm nhận vị trí tổng giám đốc nghệ sĩ, không hề mang theo người mới. Chuyện này không phải là Hàn Thận không biết, nhưng lại cứ bắt hắn mang theo cái lọ hoa tên Giản Ngôn Tây kia!? Hứa Thích Nam buồn bực kéo cà vạt, chuyện Giản Ngôn Tây theo dõi người khác, là đồng tính luyến ái đã làm cả giới giải trí sôi sục lên, người trong nghề như hắn không muốn biết cũng không được, khuôn mặt của Giản Ngôn Tây hắn đã từng nhìn qua, là gương mặt yêu nghiệt, nhưng mà ở cái giới giải trí này, muốn lâu dài, muốn vươn cao thì giá trị nhan sắc chỉ là một trong những nhân tố thôi, thậm chí có thể nói không phải nhân tố trọng yếu nhất, nếu không thì cần gì những chuyện khác, trực tiếp nhìn mặt trả cát xê là được, không phải sao?

Mà Giản Ngôn Tây, ngoại trừ khuôn mặt thì EQ không có, không thông minh, kỹ năng diễn xuất cũng gay go, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, điều kiện không tệ, nhưng vì chuyện của Mục Sinh, hiện tại danh tiếng trong giới âm nhạc cũng bị hỏng, hát nhép, mua chuộc giới truyền thông, lời đồn đại chồng chất... Nói thật, bây giờ nếu như Giản Ngôn Tây và Mục Sinh tan vỡ thì hắn có thể đem cậu cứu trở lại, nhưng mà tình trạng hiện giờ, không biết phải khổ cực bao nhiêu lần, tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên và nhân lực mới có thể nâng cậu dậy đây?

Trước kia Hứa Thích Nam là người đại diện, bây giờ là thương nhân, ở trong hoàn cảnh này, lợi ích là trên hết,nếu như cho hắn chọn, hắn sẽ không dẫn dắt loại nghệ sĩ như Giản Ngôn Tây. Mà chuyện đau lòng nhất là người đưa ra quyết định chính là Boss của hắn, làm thuộc hạ, hắn chỉ có thể phục tùng, đồng thời muốn đem nhiệm vụ này hoàn thành đến tốt nhất, mới có thể thể hiện ra giá trị của chính mình.

Đây chính là quy tắc sinh tồn trong vòng giải trí, người khác nịnh nọt bạn, đồng thời bạn cũng phải nịnh nọt người khác.

Đơn giản, nói trắng ra, thích bạn thì tài nguyên, tiền tài và địa vị sẽ không ngừng tới với bạn, không thích vậy thì bạn sẽ bị knock out. Mà hiện tại, hắn cần đem một nghệ sĩ sắp bị tước bỏ quyền thi đấu quay trở lại, không chỉ như vậy, còn phải nâng người đó đến vị trí cao nhất. Ánh mắt Hứa Thích Nam lấp lóe, trong lòng tính kế không thôi, bỗng nhiên tiếng gõ cửa truyền đến, âm thanh ngọt ngào của thư ký xuyên thấu qua cửa gỗ, truyền vào bên trong. "Tổng giám đốc, Giản tiên sinh đến."

"Vào đi."

Thư ký nhanh chóng dẫn người vào, Hứa Thích Nam nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc. Tuy rằng hắn đã quyết dính mình phải dẫn dắt Giản Ngôn Tây thật tốt, mà một đôi cộng sự mới lần đần gặp mặt, đánh một đòn trí mạng vào tâm lý người ta, tốt nhất sau khi nói chuyện có thể nắm được vị trí chủ đạo, dù sao nghệ nhân nghe lời cũng sẽ bớt đi phiền phức. Vì bản thân mình, hắn phải sửa sang kiến thiết một chút, khoanh hai tay, dù bận nhưng vẫn ung dung, nhìn thấy Giản Ngôn Tây đi theo phía sau thư ký, trong lòng hắn nhảy lên một cái, trên mặt suýt biểu lộ ra vẻ kinh ngạc

Người này…

Người đến mặc một bộ áo lông phổ thông màu đen, đơn giản đến mức hoa văn gì cũng không có, quần bò đen, vây lấy đôi chân dài, chiếc cổ thon gầy, sắc môi ửng đỏ, khóe miệng mỉm cười, lông mày cong, cả người hiện lên khí chất sạch sẽ, giống như anh trai nhà bên, anh tuấn đến khó mà tin nổi, chắc chắn là hơn nửa nữ sinh ở nước Z này muốn gả cho cậu ta.

Vô cùng ưa nhìn. Đây là từ ngữ mà lúc này Hứa Thích Nam có thể nghĩ tới, mà bộ dạng hiện tại so với Giản Ngôn Tây trên tivi, đâu chỉ là khác nhau một trời một vực? Quả thực là hai người hoàn toàn khác nhau. Chẳng lẽ hình tượng ở trên tivi là giả? Hoặc là bộ dáng hiện tại là do ngụy trang mà thành?

Hứa Thích Nam chìm nổi trong vòng giải trí nhiều năm, trong lúc nhất thời dĩ nhiên cũng không cách nào phán đoán rõ ràng, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì biểu tình trên mặt, nhìn thư ký mang theo Giản Ngôn Tây ngồi vào vị trí, hỏi ngược lại. “Giản Ngôn Tây?”

Nụ cười Giản Ngôn Tây càng sâu, đôi mắt cũng cong lên. "Là tôi"

Thực sự là không tưởng tượng nổi. Hứa Thích Nam cũng không phí lời, nói thẳng vào vấn đề chính: “Cậu chắc cũng đã biết rồi đi? Hiện tại công ty chúng tôi muốn ký hợp đồng với cậu,

không biết ý kiến của cậu làm sao?” Đây chỉ là theo lệ dò hỏi, nhìn tình huống trước mặt của Giản Ngoi Tây và giải trí Tinh Hải, không đáp ứng đề nghị này quả là ngu ngốc.

Quả nhiên, Hứa Thích Nam mới vừa hỏi xong, liền thấy Giản Ngôn Tây mỉm cười gật đầu nói: “Tôi đương nhiên đồng ý. Nhưng mà...”

“Làm sao?” Hứa Thích Nam nhíu mày.

“Tôi còn có một yêu cầu.”

“Cái gì?”

“Trước đây ở Tinh Hải, người đại diện của tôi là Lương Văn Thanh, từ hy vọng Hoa Kiệt cũng có thể đưa anh ấy về đây, đồng thời công việc của tôi ở Hoa Kiệt cũng do anh ấy phụ trách. ”

Hứa Thích Nam sững sờ, hắn nghĩ tới Giản Ngôn Tây đưa ra yêu cầu gì, cũng không nghĩ rằng cậu đưa ra yêu cầu này, theo bản năng hỏi.“Cậu có biết sau khi tới Hoa Kiệt cậu sẽ được tôi dẫn dắt không? ”

Giản Ngôn Tây tựa như cười mà không phải cười: “Lẽ nào tổng giám đốc đồng ý sao? ”

Chuyện kia thực sự không biết. Hứa Thích Nam nhớ tới cú điện thoại hôm qua của Hàn Thận, nam nhân từng cầm qua danh ảnh đế kia ngữ khí nhàn nhạt, nói chỉ cần yêu cầu của Giản Ngôn Tây không quá phận, cũng có thể đáp ứng. Mà một người đại diện nho nhỏ, ở trong mắt Hàn Thận không phải là vấn đề to tát, Hứa Thích Nam không lập tức đáp ứng yêu cầu này của Giản Ngôn Tây, ma xui quỷ khiến nhíu mày một cái, hỏi.“Nếu như tôi không đồng ý thì sao?”

Nếu như tôi không đồng ý, cậu sẽ làm sao?

Lông mi Giản Ngôn Tây hơi động, ý cười như là sóng nước ở trong mắt cậu tràn ra, ngữ khí mang một chút trêu đùa, nói: “Nếu như tổng giám đốc không đồng ý…”

Thế nào? Vứt bỏ người đại diện giúp đỡ cậu rất nhiều hay là vì hắn ta từ bỏ cơ hội ký kết hợp đồng với Hoa Kiệt? Xem cậu làm sao chọn?

“Tôi tin tưởng ý kiến của tổng giám đốc và Hàn tổng sẽ bất đồng. ” Ngón tay Giản Ngôn Tây tì lên mép bàn, gõ nhẹ từng cái, ánh sáng lóe lên trong mắt. “Tổng giám đốc muốn tôi liên hệ với Hàn tổng một chuyến sao?”

Vai Hứa Thích Nam buông lỏng, trên mặt rốt cục lộ ra nụ cười đầu tiên từ lúc Giản Ngôn Tây vào tới giờ. “Chuyện đó cũng không cần thiết.”

Nếu như người này tức giận, có thể nói thiên lý khó dung.

Hai người nói chuyện lần thứ nhất tựa hồ cũng khá là thoả mãn, trong vòng ba mươi phút ngắn ngủi, Giản Ngôn Tây đã hoàn toàn gây được ấn tượng với Hứa Thích Nam, thậm chí từ trong ra ngoài của Hứa Thích Nam còn sinh ra một loại cảm xúc hưng phấn.

Nếu như dẫn dắt thành công, người này có thể trở thành ảnh đế giống như Hàn Thận, thậm chí vượt qua Hàn Thận hay không?

Mà Giản Ngôn Tây cũng rất hài lòng, không biết có phải bởi vì Hàn Triệu Nam hay không, nói chung, Hoa Kiệt ký hợp đồng với xấu, ít nhất không phải nói suông.

Hứa Thích Nam gọi thư ký cầm hợp đồng đến cho Giản Ngôn Tây xem, một bên hỏi: “Người đại diện của cậu tên gì, cùng Tinh Hải ký hợp đồng mấy năm?”

“Tình huống của hắn đặc thù, muốn đi bất cứ lúc nào cũng có thể đi.” Giản Ngôn Tây tiếp nhận hợp đồng nói: “Tên là Lương Văn Thanh, là em trai chủ tịch Lương thị Lương Ngôn Thu.”

Hứa Thích Nam sững sờ, không nghĩ tới người đại diện bên cạnh Giản Ngôn Tây lại có bối cảnh thế này, sau này phải cẩn thận hỏi rõ ràng, cửa văn phòng đột ngột bị đẩy ra, có phần gấp gáp, Hứa Thích Nam cau mày, không thiện ý gọi người tiến vào.

Dẫn người đi vào không phải là thư ký, cũng không phải cô ta gõ cửa, cái đầu con nít của nam nhân thò ra, nhìn Giản Ngôn Tây, nóng nảy nói. “Giản Ngôn Tây, mau xem tivi đi.”

“Làm sao vậy?” Giản Ngôn Tây sững sờ, hiển nhiên không rõ ràng xảy ra chuyện gì.

“Hôm nay Mục Sinh tiếp nhận phỏng vấn của CC, đối với sự kiện theo dõi hôm trước, hắn ta đã lên tiếng đáp lại!” Lương Văn Thanh cắn răng: “Nói chung cậu xem trước một chút đi!”

- --

Toy về rồi đây ")))