Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 64: Nổi giận




Con chuột nhỏ nghĩ thầm lần này xong đời, khẳng định sẽ bị đập chết thôi, lại không nghĩ rằng Tiểu Hoàng nhẹ nhàng trừng nó , đuổi nó đi ra ngoài, nó tranh thủ thời gian chạy.

Tiểu Hoàng không phải đột nhiên nhân từ, nó chỉ là phát hiện nếu đuổi tận giết tuyệt, về sau sẽ triệt để không có phần thưởng, có lẽ nuôi cho mập, dưỡng nhiều, đợi chuột nhiều hơn, chậm rãi đập, tốt nhất một ngày dọa đi một con, như vậy mỗi ngày không phải đều có phần thưởng sao!

Mang theo cảm xúc vui vẻ như vậy, Tiểu Hoàng học cách mở một con mắt nhắm một con mắt, con chuột chỉ cần không tiến đến ăn vụng là được, đi những địa phương khác nó mặc kệ!

Ngày hôm đó sở cảnh sát thanh nhàn, nhìn tình huống tất cả đội huấn luyện, thổ phỉ hiện tại không đánh, về sau có đánh cũng không sợ sẽ có phòng bị!

Kết quả lúc cục trưởng đi kiểm tra trung đội, phát hiện cảnh sát ở đây, tốp năm tốp ba đều đang đánh bài nói chuyện phiếm, tức giận, bắt được một người hỏi: “Mấy đứa mày tại sao ngồi ở chỗ này chơi? Không cần làm việc sao?”

Mọi người vốn đối với việc cục trưởng khai trừ Côn Sơn có nhiều bất mãn, hắn hỏi người này đúng lúc là A Hổ người trung thành nhất với Côn Sơn, A Hổ ngoại trừ Côn Sơn, ai cũng không sợ, cục trưởng cũng đồng dạng, nói: “Chuyện chúng tôi lãnh đạo mặc kệ, chúng tôi không có người quản.”

Cục trưởng nghe xong phát cáu : “Lãnh đạo mấy đứa mày là ai? Kêu hắn đến gặp tao.”

“Vương đội trưởng hôm nay còn chưa tới, nghe nói lại bị bệnh, tháng này đã nghỉ hai ngày , có đến cũng không ở được hai giờ.”

Bị bệnh? Là lại giả bộ bệnh a! Cục trưởng vốn nghĩ đến là em họ của hắn, ngẫu nhiên giả bộ bệnh cũng không có cái gì, nhưng mà mỗi ngày đều giả bộ bệnh như vậy, còn có đem hắn là cục trưởng để vào mắt hay không, hắn cho rằng em họ hồ đồ chơi bời cũng không quá mười ngày nửa tháng, vậy mà hiện tại biến thành nhận tiền lương không làm việc, cục trưởng tức giận đối với thư ký bên cạnh nói: “Cậu đi nói cho Vương đội trưởng, về sau hắn không cần đến nữa, sinh bệnh thì phải ở nhà nghỉ ngơi, công việc này không thích hợp với hắn, đưa tiền lương tháng này cho hắn.”

“Vâng.” Thư ký gật đầu đi ra ngoài, kỳ thật trong cục tất cả mọi người không quen nhìn cái tên Vương đội trưởng kia, bởi vì có cục trưởng làm chỗ dựa cả ngày kiêu ngạo, không có đem tất cả để vào mắt, hừ! Rốt cục có thể ra một ngụm ác khí, mọi người không bỏ đá xuống giếng đều coi như không tệ, làm sao có người nào đứng ra vì hắn nói chuyện.

Cục trưởng giải quyết xong phiền toái trong nhà, lại nghĩ tới Côn Sơn, hỏi A Hổ: “Vậy đội phó các người đâu? Cũng không tới?”

“Lục đội phó không phải đã bị ngài khai trừ sao? Đã được vài ngày rồi.”

“Cái gì? Tao khai trừ hắn khi nào?” Lục Côn Sơn nếu không đến, dầu gì cũng là Nhị thiếu gia của Lục gia, hắn chỉ là một cục trưởng nho nhỏ, dựa vào cái gì dám cùng Lục gia gây khó dễ? Không có lý do a!

“Thật sự, ngài không phải kêu hắn cút đi sao?”

“Hỗn đãn! Tao kêu hắn cút, là bảo hắn trở về trung đội, mày đi gọi cái thằng ranh con đó về cho tao.”

“Vâng.” A Hổ vui mừng rạo rực đi gọi.

Vào cửa, chỉ thấy Côn Sơn cũng không có chán nản và buồn khổ như bọn hắn nghĩ, đang rất nhàn hạ thoải mái ngồi dưới tàng cây một bên uống trà, một bên nhìn chằm chằm Thẩm Kỷ Lương dạy Bảo Châu viết chữ, A Hổ chạy không kịp thở tới đối với hắn nói: “Chúc mừng Sơn ca, cục trưởng nói hắn chưa từng khai trừ anh, bây giờ anh lập tức có thể trở về đi làm.”