Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 83: Tiểu gián điệp đáng yêu




Cục trưởng phu nhân nóng nảy nói: “Nó vốn nói chuyện được đấy, trên đường đến đây nó còn nói chuyện với tôi, như thế nào hiện tại lại không nói?”

Bảo Châu gọi người cầm một cái màn thầu tới, đặt bên cạnh nó: “Ăn đi!”

Vẹt nghe nghe lại đi ra, nó là giống loài cao cấp, bình thường đồ ăn cũng cao cấp, màn thầu? Nó không cần!

Kết quả buổi tối lúc Côn Sơn trở lại, Bảo Châu hướng về phía Côn Sơn kêu một tiếng: “Côn Sơn, em rất nhớ anh.”

Cái con vẹt kia đột nhiên mở miệng nói chuyện, học theo giọng Bảo Châu nói: “Côn Sơn, em rất nhớ anh.”

Bảo Châu hóa đá: “…”

Côn Sơn không còn gì để nói: “…”

Thẩm mẹ nghe thấy được, rất là ngạc nhiên, đi qua đối với con vẹt nói: “Mày còn có thể nói cái gì? Gọi tên tao được không? Tao gọi Thẩm mẹ.”

Ai ngờ con vẹt kia đột nhiên há miệng ra, học theo giọng Bảo Châu nói: “Thẩm mẹ, cho con thêm miếng bánh ngọt, con không nói cho Côn Sơn biết.”

Bảo Châu quýnh 囧 , NGAO NGAO NGAO!

Vì cái gì chuyện cô làm buổi chiều, mình cũng không nhớ được, cái con vẹt này lại nhớ rất rõ ràng?

Côn Sơn nghe xong cười cười, đối với Bảo Châu nói: “Anh không phải phản đối em ăn đồ ngọt, nhưng số lượng phải có chừng mực, nếu không có phải muốn không còn răng hay không?”

Bảo Châu chột dạ cúi đầu xuống: “Em chỉ ăn hết hai miếng, chỉ có hai miếng thôi.”

“Thẩm mẹ, ăn xong miếng thứ tư, con sẽ không ăn nữa.” Cái con vẹt kia giống như trời sinh đối nghịch với cô, lại bắt đầu lặp lại lời lúc trước nó nghe được.

Bảo Châu lập tức có xúc động muốn bóp chết nó.

Côn Sơn nghe xong rất thích con vẹt gián điệp này, bảo Tiểu Đông cầm một ít đồ ăn đút cho nó: “Con vẹt này đáng yêu, nuôi cho thật tốt, tôi thích, phần thưởng.”

Tiểu Đông cho vẹt một bữa ăn ngon.

Bảo Châu tuy rằng tức nó, nhưng đối với con vẹt này tràn đầy hứng thú, cũng chơi đùa với nó, thấy trên đỉnh đầu của nó màu đỏ, nên kêu nó Tiểu Hồng.

Mấy ngày kế tiếp, Bảo Châu mặc kệ đi nơi nào đều mang theo Tiểu Hồng, ngay cả đi xem hát cũng mang theo nó, vài ngày tiếp theo, Tiểu Hồng có thể hát, nếu cho một miếng táo đỏ, ngươi hát một câu, nó sẽ hát theo ngươi một câu. Nếu cho nó hạch đào, ngươi hát một câu, nó có thể hát một đoạn, năng lực lập lại đặc biệt mạnh mẽ.

Mấy ngày nay Côn Sơn đặc biệt bận rộn, không rảnh quản Bảo Châu, cô có Tiểu Hồng cũng không thấy nhàm chán, thành bên ngoài còn có nhiều dân chạy nạn như vậy, hắn phải nghĩ biện pháp triệt để giải quyết vấn đề cuộc sống của bọn họ, thực đang phiền não, nghĩ vài ngày cũng không ra biện pháp.

Hôm nay Bảo Châu vừa ôm Tiểu Hồng về đến nhà, Thẩm mẹ bưng lên mấy hộp kẹo lớn, đối với Bảo Châu nói: “Thiếu phu nhân, đây là của Thẩm tiên sinh, từ trên tỉnh đưa tới, nói cô nhìn thấy, thì gọi điện thoại cho hắn.”

Bảo Châu mở một hộp ra ăn thử, kẹo bên trong ăn thật ngon, cao hứng gọi điện cho Thẩm Kỷ Lương: “Thẩm đại ca, kẹo ăn thật ngon.”

“Bảo Châu, lần trước cô gọi người gửi tiền tới cho tôi, nhiều lắm, mua kẹo không tốn bao nhiêu, nếu không tôi giúp cô đầu tư một xưởng kẹo a! Về sau cô muốn ăn, trực tiếp đến xưởng lấy mấy hộp, không cần tiền, hơn nữa đầu tư nhà xưởng hoa hồng hàng năm rất khách quan đấy, tiền kiếm được, cầm lấy đi đầu tư, so với gửi trong ngân hàng càng có lời.” Bảo Châu tín nhiệm hắn như vậy, hắn phải giúp đỡ Bảo Châu.

“Như vậy a! Vậy anh làm giúp tôi a!” Không cần tiền cũng có thể ăn được kẹo, cái này thật tốt!

Thẩm Kỷ Lương lập tức nhiệt tình, kỳ thật hắn đã sớm giúp Bảo Châu liên hệ xong rồi, có nhà lúc trước trầm trồ khen ngợi xưởng Mỹ Quốc thu nhập cao, hơn nữa đang vô cùng thiếu tài chính, Bảo Châu nếu như chịu đầu tư chẳng khác gì là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi: “Vậy tôi giúp cô đầu tư, đại khái có thể lấy được 10% cổ phần côngg ty.”

Bảo Châu không hiểu những con số kia, chỉ biết ăn kẹo đường: “Anh quyết định.”

Ngày hôm sau thời điểm Bảo Châu mở hộp kẹo ra, phát hiện một tấm bảng ghi Farrell chocolate ăn thật ngon, nếu sau này có thể ăn miễn phí thật tốt quá, gọi điện cho Thẩm Kỷ Lương: “Tôi thích cái kia gọi là Farrell chocolate, anh cũng giúp tôi mua một chút cổ phần công ty a! Tôi còn có một túi tiền , sẽ gửi qua cho anh.”

Thẩm Kỷ Lương không nghĩ tới Bảo Châu vừa có tiền lại tin tưởng hắn như thế, hết sức cao hứng tiếp nhận nhiệm vụ này: “Cái này là vinh hạnh của tôi, tôi sẽ tận lực giúp cô đi nói chuyện.”

Vì vậy Bảo Châu trong nháy mắt gửi một túi tiền giấy duy nhất còn lại trong nhà cho Thẩm Kỷ Lương.

Qua vài ngày, lại phát hiện một cái bánh bích quy ăn thật ngon, gọi điện cho Thẩm Kỷ Lương: “Tôi muốn ăn bánh quy ca-cao, giúp tôi mua cổ phần công ty a!”

“Cái nhãn hiệu này sắp sụp đổ, cô đừng mua a! Mấy thanh niên ở phương làm lên, nhưng tài chính chưa đủ, lại thêm thời cuộc loạn, sắp sụp đổ, cô nếu ưa thích dứt khoát trực tiếp đem máy móc mua về, tôi giúp cô ra giá thấp, mở một nhà máy ngay tại Vận Thành, như vậy có thể tiết kiệm thành phẩm, cô lại có thể ăn bánh bích quy mới nhất, tôi sẽ giúp cô mời một thầy kỹ thuật tới giúp cô.” Thẩm Kỷ Lương thấy cô tài đại khí thô, dứt khoát mở một nhà máy, như thế cũng có thể nuôi sống không ít người, dù sao nhà máy bánh quy ở Sơn Tây còn chưa nghe nói qua, có lẽ Bảo Châu là nhà đầu tiên rồi.

“Được! Thế nhưng mà tôi chỉ còn một túi bạc.” Những thứ khác dùng hết rồi, chỉ còn lại vàng thỏi.

“Lại là loại túi lớn đựng 100 cân bột mì?” Các loại chấn kinh làm cho hắn đã thành thói quen.

Bảo Châu lắc đầu: “Không đúng, phải 200 cân.”

Thẩm Kỷ Lương nghe xong cảm thấy đã đủ, nói: “Cô gửi tới a! Có lẽ đã đủ rồi, nhưng cô vẫn phải trước xây nhà xưởng, hoặc là tìm một nhà xưởng.”

“Được! Về sau tôi có ăn miễn phí bánh bích quy!” Bảo Châu trong lòng vô cùng vui vẻ, bánh bích quy miễn phí, càng nghĩ càng ăn ngon.

Thẩm Kỷ Lương trong lòng càng ngày càng cảm thấy Bảo Châu thích hợp làm thương nhân, thật khí thế! Một con số lớn như vậy lông mày đều không nhăn một chút, vô cùng có quyết đoán a! Quả nhiên là người hắn thích, bá khí lộ ra ngoài có hay không có?

Thật ra thì hắn lầm lớn rồi, Bảo Châu đầu tư và mở nhà máy ước nguyện ban đầu chỉ là muốn đi ăn chùa thôi ~

Hôm nay bên ngoài có rao bán rượu rum, Bảo Châu nghe thấy muốn ăn, thò tay đi tìm Côn Sơn đòi tiền: “Côn Sơn, mua rượu rum cho em a!”

“Mua, em đi lên lầu lấy tiền a!” Trên người hắn không mang tiền, hắn nhớ rõ trên lầu có bạc và tiền giấy, còn có hai túi a!.

“Dùng hết rồi.” Cho nên mới thò tay tìm hắn nha!

“Cái gì?” Hắn không có nghe lầm chư! Cộng lại có khoảng năm sáu chục vạn, nhanh như vậy dùng hết rồi?

“Dùng hết rồi a!”

Côn Sơn suy nghĩ một chút, cũng có khả năng này, bây giờ cô là thị trưởng phu nhân, chi tiêu lớn cũng là phải, nên không có truy hỏi số tiền đó tiêu như thế nào, đem vàng bán đi có thể đổi rất nhiều tiền, nhưng khó đào ra, dấu một lần rất tốn thời gian, tiền lương tháng này của hắn còn chưa có, hắn lại phải da mặt dày, lôi kéo Bảo Châu đáng thương về nhà ăn chực.