Trấn Nhỏ

Chương 48: Đến sương mù dày đặc




Người Du Hành đã sẵn sàng.

Tám mươi người, đội ngũ nhìn sơ không nhiều.

Họ là những người bạn hơi quen biết lẫn nhau, một số người chỉ là xã giao, thế nhưng cùng chung một mục tiêu khiến họ tụ tập lại trong rừng, cùng chờ đợi.

Lukes để Roger điểm số, còn mình thì luôn phóng tầm nhìn về hướng trấn nhỏ.

"Anh ấy sẽ đến thôi." Roger nhanh nhạy nhận thấy sự lo lắng của anh sau đó tự cho là thông minh an ủi anh.

"Ừ, tất nhiên cậu ấy sẽ đến." Lukes nói, "Dù không vì mình, vì mọi người ở đây cậu ấy nhất định sẽ đến."

"Cảnh sát Clark là một anh hùng."

"Đừng gọi cậu ấy như thế."

"Tại sao?"

"Quá nặng", Lukes nói, "Các cậu nâng cậu ấy lên không thấy nặng bao nhiêu, chỉ có mình cậu ta có thể cảm giác được."

Roger như suy tư một lúc, nhưng Lukes không muốn thảo luận với cậu nhóc vấn đề này.

"Chúng ta nên xuất phát." Anh nói, "Trong rừng không an toàn, đi đến sương mù dày đặc, đừng đi quá sâu."

"Được ạ." Roger đồng ý, nhưng lại quay đầu liếc mắt nhìn nhìn anh. Cậu nhóc đột nhiên cảm thấy bóng lưng của Lukes thật mệt mỏi. Vì sao anh ấy lại ở đây, ở cái nơi dày xéo thương tâm này. Anh ấy có thể đi một mình, nhưng anh ấy đã ở lại đây. Tại sao?

Cả đội bắt đầu khởi hành, ngay ngắn trật tự. Nếu không có Faun nhanh chóng dứt khoát sắp xếp, tình cảnh e là đã hỗn loạn hơn rất nhiều.

Mọi người có đầy đủ thời gian cẩn thận vượt qua các kẹp sắt, bỏ chúng lại phía sau, trở thành một tuyến phòng thủ chống lại Lính Gác. Tuy nhiên họ dừng lại trước sương mù dày đặc. Đối với người dân trong trấn nhỏ, màn sương mù bí ẩn này mang lại một cảm giác kinh hoàng dai dẳng. Nó che giấu bí mật Chúa tể, nơi sinh ra khủng bố bệ hạ, tiến vào sương mù đồng nghĩa với việc thách thức uy quyền của Chúa tể, trở thành kẻ thù của quái vật trong bóng tối.

Đội ngũ trầm mặc tiến lên, mọi người đều chú ý dưới chân, họ biết, vượt qua bẫy sắt rồi, rốt cuộc không còn chốt chặn nào khác chống lại bọn quái vật.

Lukes chưa theo cùng vào sương mù dày đặc, anh muốn đợi ở chỗ anh có thể nhìn thấy.

Sức nặng đè lên Faun biến mất, cả đám Lính Gác đều bị sức mạnh vô hình hất khỏi mặt đất, sau đó tung bay theo nhiều hướng khác nhau.

Faun nhân cơ hội trốn thoát tuyệt vời này lao thẳng ra đầu hẻm, cậu thấy kẻ đi đêm toàn thân phủ đồ đen đứng ở góc.

"Vừa đúng lúc." Cậu nói với gã.

Bill cau mày hỏi: "Mày biết tao sẽ đến giúp mày?"

"Tôi không biết." Faun ra hiệu cho gã cùng chạy. "Nhưng tôi biết anh không có gì làm, muốn tìm chút việc làm."

"Cái này... chỉ là ngoài ý muốn, tao vừa tình cờ thấy mày."

"Phải, anh vừa vặn nhìn thấy tôi, bởi vì anh vẫn luôn trốn bên ngoài tầng hầm và theo dõi tôi, tôi đoán ban đầu anh muốn đánh lén tôi."

Bill nói: "Tao có thể ném mày về, khiến mọi thứ trở lại bộ dáng ban đầu."

"Tôi không tin, chẳng phải anh đang lấy lòng tôi sao?" Faun nói, "Nếu tôi nói hơn hầu hết mọi người anh có lương tâm và lòng can đảm, anh hẳn nên càng biểu hiện tốt. Kì thực, anh đã cứu tôi một mạng."

Bill không biết hành vi của mình đến cùng nên được định nghĩa thế nào, nhưng gã cảm thấy giúp đỡ Faun dường như tốt hơn là làm đồng bọn với Jody.

Nói cho cùng gã biết điều gì là đúng sai và thiện ác.

"Đã rất lâu rồi tao không chạy như vầy." Bill hô to, gã mệt đến mức thở hồng hộc.

"Anh không thể tự chở mình đi sao?"

"Tất nhiên là không." Rất nhiều năng lực không có tác dụng lên bản thân. Nếu Bill có thể tự hất mình ra, điều đó đồng nghĩa là gã có thêm năng lực di chuyển, Chúa tể sẽ không hào phóng như vậy.

Faun chạy nhanh hơn gã, nhưng không nhanh như thường lệ. Bây giờ cậu cả người đau nhức, mỗi bước chân đều muốn gục xuống. Cậu đấu tranh vượt qua và quen với cơn đau này, lúc này Bill hét lên ở phía sau.

Chiếc áo khoác dài của gã bị đốt cháy, kẻ đầu tiên Faun nhìn thấy trong đám Lính Gác đuổi theo là cái tên thích chơi với lửa O"Neill.

"Cởi áo ra!" Cậu hô lên.

"Không, không thể, ánh sáng sẽ khiến tao sống không bằng chết."

"Cởi, trước khi bị ánh sáng chiếu đến anh sẽ biến thành một đống than đấy."

Faun sử dụng áo của chính mình để dập lửa trên người, cuối cùng Bill cũng cởi áo khoác. Dưới lớp da lộ ra, vô số đốm đen nhỏ chạy loạn, Bill gần như không thốt ra một lời ngã nhào về trước. Faun đỡ lấy gã, phủ quần áo lên người gã. Cậu rút khẩu súng lục ra nhắm thẳng O"Neill đang theo sát nã một phát, ngăn chặn hành vi phóng hỏa lần hai.

Không biết Emily đã cho bao lâu.

Emily không hề ghi chú, Faun cũng không kịp hỏi.

Đây thực sự là một vấn đề nan giải. Thời gian không thể quá ngắn, không đủ để thoát khỏi nguy hiểm, mà lại chẳng thể quá dài, như vậy càng chịu đựng đau đớn.

"Chạy vào rừng là ổn thôi," Faun nói.

"Tao không định rời khỏi thị trấn."

"Tôi cũng không thể để anh chết ở đây, chạy mau, trừ khi anh có thể thảy tất cả bọn chúng lên mặt trăng."

Faun nắm cánh tay Bill, buộc gã gấp rút chạy về phía trước. Họ càng lúc càng tiến gần khu rừng và bọn Lính Gác mỗi lúc một tiến lại gần họ.

Bill lần thứ hai ngã xuống. Gã chưa bao giờ giỏi chạy trốn, trả giá còn khiến gã vác quá nhiều gánh nặng. Tuy nhiên trong cuộc chạy gần như nước rút này gã cũng nhận ra một cảnh giới mới, như thể gã đã mở một ngưỡng công tắc gì đó, khiến gã cảm thấy không gì đáng đấu tranh hơn thời điểm hiện tại.

Gã dốc hết sức đứng dậy, xoay người, phát hiện có người gần như ở trước mặt.

Faun biết Robbins đến bằng cách nào, hắn di chuyển nhanh hơn những kẻ khác, nhưng hắn không thể phóng từ đầu này đến đầu kia của thị trấn. Khoảng cách càng xa thì giá càng đắt, hắn chỉ có thể đưa ra quyết định sau khi cân nhắc.

Bill nhìn vào bọn Lính Gác truy đuổi, gã đã sử dụng năng lực quá thường xuyên, không chắc mình còn có thể trả bao nhiêu.

Tình thế căng như dây đàn, Robbins vọt lên trước bỗng ngã dúi xuống, theo sát sau là O"Neill cũng lộn nhào. Bọn người rượt đuổi điên cuồng lần lượt lăn ra đất, như bị sợi dây thừng vô hình ngáng chân.

Faun nhìn về hướng rừng thấy Velorica đang đứng trong bụi cỏ, đôi mắt em gắt gao chằm chằm về phía Lính Gác, cả hai tay gồng lên nắm chặt váy. Faun không tin được đôi chân em vẫn có thể chống đỡ mình. Cậu nhớ lại những gì Holk nói khi lần đầu tiên bị em vấp ngã, em không nên như thế, em đã gầy đến mức không còn hình dáng rồi.

Faun nắm lấy Bill lao qua, ôm lấy cô bé ngỡ có thể hi sinh bất cứ lúc nào.

Bọn họ an toàn, họ trốn trong rừng cây rậm rạp, cỏ dại trở thành màn chắn tốt nhất. Không dễ gì cho bọn Lính Gác phát huy năng lực ở đây.

Faun ôm Velorica chạy sâu vào rừng, em run rẩy hơn bao giờ hết. Trong bụi cỏ, Emily đang đợi họ. Faun không biết Emily có cho Velorica ít thời gian không, nhưng dù sao họ đã bảo vệ nhau và đến được nơi này an toàn.

Rất thuận lợi.

Tâm trí của Faun quẩn quanh câu này, mặc dù dưới tình huống Jody phát sinh ra một vài sự cố, rốt cuộc kết quả không tệ đến mức vô phương cứu chữa. Rất thuận lợi, cậu không ngừng tự nhủ, không biết có phải cậu đang tìm kiếm niềm an ủi, cậu chưa bao giờ có cảm xúc mãnh liệt như thế, vô cùng mong đợi và lo lắng về điều gì đó.

Họ đã rất gần với khu vực bẫy sắt, Faun trông thấy Lukes đứng bên ngoài.

Nhìn thấy cậu, mặt Lukes cuối cùng cũng lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

"Những người khác đâu?"

"Đã đi vào sương mù dày đặc rồi." Lukes đón lấy Velorica từ tay cậu, truyền cô bé trong tay họ. Faun không có cơ hội trao cái ôm yên lòng cho người yêu sau lần chia tách tái hợp ngắn ngủi này, nhưng phản ứng của Lukes lại bình tĩnh hơn cậu, anh ôm Velorica quay người hướng về kẹp sắt. Lúc này, cái bẫy dưới chân anh di động. Vì va vào nhau, một vài chiếc kẹp sắt rỉ sét đã bị tác động, nảy lên như vật sống, cú táp phát ra âm thanh kinh động.

Lần đầu tiên, Faun phát hiện kim loại đập vào nhau có thể khủng khiếp đến vậy, như thể chỉ bằng âm thanh, nó có thể lấy mạng người. Cậu quay đầu lại, thấy Tom đang đứng trong lùm cây cách đó không xa.

Bill ném ra mấy cái kẹp sắt động đậy, lạm dụng năng lực khiến gã bắt đầu suy yếu. Giá của gã khác với mọi người, không như người khác trả giá trong quãng thời gian còn sống, "hội đêm đen" hoạt động thường xuyên khiến gã không thể chịu đựng nổi.

Faun ngăn cản gã, hô với Lukes: "Tôi vẫn còn trong thời gian!"

Lukes không do dự. Anh đã từng chần chừ, thậm chí thề sẽ không sử dụng năng lực của mình, song tại thời khắc này, anh sẽ không ngần ngại nữa. Faun hi vọng anh tin tưởng bản thân, cũng là dành cho anh niềm tin lớn nhất. Anh không nên do dự không quyết định.

Trong nháy mắt tất cả các kẹp sắt bật lên, phóng về phía bụi cây nơi có Lính Gác, tiếng gãy tách bất tận tấu lên một bản nhạc chấn động khủng khiếp. Cạm bẫy kim loại này trong tích tắc hóa thành một đống đổ nát vô dụng, va đập qua đi là sự tĩnh lặng chết chóc.

Faun quỵ xuống đất, cơn đau tựa ngọn sóng thần cuốn ập tới, cơ thể cậu vẫn còn vẹn nguyên, tay chân khỏe mạnh, da dẻ không một vệt trầy xước, song cảm giác chịu đựng đánh đổi khi vẫn đang tỉnh táo là không thể diễn tả được. Ngón tay cắm trong đất, cảm thấy chính mình đang vỡ vụn, nhưng thân xác tách rời vẫn có thể cảm nhận đau đớn.

Với cái giá phải trả, thống khổ vĩnh viễn không có kết thúc.

Đột nhiên, loại đau đớn tưởng như kéo dài đến vĩnh cửu này biến mất, không lưa lại chút dấu vết. Faun cảm thấy sống lại, liên tục thở dốc, để mình có thể khôi phục bình thường. Cho dù đã trải qua bao nhiêu lần, cậu vẫn không thể quen với quá trình đánh đổi. Chi phí cho mỗi năng lực mà Lukes sử dụng tuyệt nhiên là một cơn đau khác nhau, bất kể cậu chuẩn bị bao nhiêu, phòng ngừa dường nào vẫn không thể kháng cự.

"Mày ổn chứ?" Người đầu tiên lên tiếng lại là Bill, gã cũng không quen phá vỡ sự im lặng trong tình huống có nhiều hơn hai người.

"Anh ấy rất tốt." Emily nói. "Nhưng chỉ thiếu vài giây là chết thê thảm." Cô sẽ không nói bất cứ điều gì để an ủi người khác, nghe có vẻ như là một bác sĩ lạnh lùng chẩn đoán.

Lukes vẫn ôm Velorica, anh có thể đặt em xuống, em cũng có thể yêu cầu anh làm như vậy. Nhưng Velorica luôn ôm một nỗi sợ hãi về anh, không dám nhúc nhích trong vòng tay của anh. Lukes không làm gì cả, chỉ nói: "Chúng ta phải đi nhanh, đã mất cạm bẫy và rào cản rồi."

Faun đứng dậy, quay đầu nhìn lại. Đám truy đuổi rõ ràng là bị cảnh tượng vừa nãy dọa, trốn trong đám cây, sợ rằng Sứ Giả toàn năng vẫn muốn phát huy năng lực còn kinh hoàng hơn.

"Chúng ta không có rào cản," Faun nói, "Anh có thể tạo một rào cản để chúng không thể đến gần nơi này."

"Em không biết khu rừng này có bao xa và rộng lớn, bao nhiêu chi phí để hoàn toàn che phủ nó." Lukes nhìn cậu nói, "Em nên giữ giới hạn, chờ đến lúc kết thúc thì dùng."

Anh nói rất đúng. Faun cảm nhận được anh rất bình tĩnh. Lukes không phải là người sống cảm tính, thế nhưng theo Faun nhìn được, anh có phần quá bình tĩnh vào lúc này. Bình tĩnh không phải là chuyện gì xấu, bình thường có thể khiến người gặp nạn tìm ra con đường sống sót, có lẽ bình tĩnh đôi khi sẽ dẫn theo lạnh lùng.

Có lẽ sắp phải đối mặt thử thách khiến anh phải bình tĩnh lại, Faun đi theo anh, quyết định không để anh rời khỏi tầm mắt ngay cả trong sương mù.

Họ tiến về phía trước, màn sương mù dày nuốt chửng họ.