Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 10 - Chương 2




Một trận mưa tên trút xuống, một thám báo Hắc Vân kị cuối cùng sắp lao ra khỏi vòng vây, cả người lẫn ngựa bị bắn thành con nhím.

Đó là một chàng trai chưa đến hai mươi tuổi, da đen nhẻm, hàm răng đều tăm tắp lại trắng bóng, bình thường chắc hẳn có nụ cười chỉ nhìn thấy răng không nhìn thấy mắt. Lúc này trên người hắn trúng hơn mười mũi tên, một mũi gần như bắn xuyên qua tim. Hai mắt hắn trợn trừng nhìn về phía rừng cây đen ngòm, cổ họng phát ra âm thanh òng ọc, máu đen trào ra từ miệng, khóe miệng lại khẽ cong lên hầu như không thể nhận ra, nở nụ cười cuối cùng với các đồng đội ẩn thân trong rừng.

Ta đã làm hết sức rồi. Các anh em, kế tiếp đến lượt mọi người!

Một người một ngựa ngã vật xuống đất. Đến lúc này hơn ba mươi thám báo Hắc Vân kị cố ý tụt lại thu hút truy binh toàn bộ tử trận.

Trong rừng cây, ánh mắt tất cả các tướng sĩ Hắc Vân kị đang ẩn nấp đều hừng hực lửa giận, hai tay lại vẫn vững vàng như đá không hề nhúc nhích.

Bọn họ là sắt thép được tôi rèn qua máu và lửa, bọn họ có trái tim sắt đá đã trải qua vô số lần rèn luyện sinh tử.

Cái chết của chiến hữu hóa thành chiến ý mãnh liệt như cầu vồng sắp xuyên qua mặt trời, như sông lớn sắp phá vỡ đê, mãnh liệt quay cuồng nhưng lại bị nhốt lại trong lồng ngực, sau đó được truyền đến những mũi tên sắc nhọn sáng lóe.

Bọn họ như những người thợ săn giỏi nhất đang chờ con mồi tự chui đầu vào rọ.

Truy binh có khoảng ngàn người, mặc trang phục thống nhất của quân biên phòng nước Sóc, chắc là được Lưu Hoài Ân điều từ quân đồn trú gần đây.

Sau khi giết chết kị binh Hắc Vân kị cuối cùng, tên thống lĩnh cầm quân lộ ra nụ cười vui mừng đắc ý.

Là quân biên phòng nước Sóc, bọn chúng và Hắc Vân kị có hận thù sống chết không đội trời chung, nhưng bởi vì sức mạnh chênh lệch quá xa nên luôn luôn bị Hắc Vân kị đánh thê thảm. Cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội đuổi Hắc Vân kị chạy như vịt, làm sao tên thống lĩnh này có thể không vênh váo tự đắc, sung sướng từ tận đáy lòng?

Chính cảm giác sung sướng này đã khiến vị thống lĩnh đại nhân quên hết cảnh giác và lo sợ khi nhìn thấy rừng cây tối tăm đó, không quan tâm đến vẻ mặt như táo bón của hộ pháp Ưng Đình bên cạnh, phất tay lớn tiếng hạ lệnh: "Tấn công!"

"Đồ con lợn, đồ con lợn!" Hộ pháp Ưng Đình giận dữ gầm lên nhưng vẫn không thể ngăn cản được, đành phải trơ mắt nhìn hàng ngàn quân biên phòng như nước thủy triều tràn tới theo con đường xuyên giữa rừng cây đó.

Quân biên phòng là quân chính quy, trực thuộc Ti binh mã quản hạt, luôn luôn không hợp với cơ quan chuyên ám sát và do thám tin tức bí mật như Ưng Đình. Hơn nữa Ưng Đình lại độc lập bên ngoài triều đình, là một đội ngũ mật thám nội đình do Ân Minh và Lưu Hoài Ân tự tay xây dựng, mặc dù có rất nhiều đặc quyền nhưng phẩm bậc lại không quá cao, cho dù là cấp bậc hộ pháp cũng chỉ là Trung thường thị lục phẩm, thấp hơn thống lĩnh quân biên phòng đủ hai bậc.

Thống lĩnh biên phòng hoàn toàn xem thường gã hộ pháp Ưng Đình bên cạnh. Đây là một loại miệt thị từ đáy lòng của mỗi một người đàn ông. Cái gì mà hộ pháp Ưng Đình? Cái gì mà xạ thủ huyền tiễn? Nói cho cùng chỉ là một đám hoạn quan!

Có sẵn tâm tình tế nhị đó, lúc này nghe thấy đối phương lại chửi mình là đồ con lợn, thống lĩnh quân biên phòng càng thêm giận dữ. Để chứng minh mình không phải loài động vật ngu xuẩn chỉ biết ăn với ngủ đó, hắn rút đao ra, quát to hơn nữa: "Tấn công! Tấn công! Tấn công!"

Hơn ngàn quân biên phòng cưỡi ngựa vung đao lao vào tầm tên bắn.

Hiệu úy Hắc Vân kị nheo mắt ngắm chuẩn kẻ xông lên trước tiên, cánh cung như trăng khuyết, mũi tên như sao băng. Vù một tiếng, một mũi tên như tia chớp xé rách không trung bắn chính giữa mặt đối phương, miệng vết thương phun ra chất lỏng trắng đỏ lẫn lộn.

Một tên vỡ đầu!

Cùng với mũi tên này, rừng cây tối tăm dường như lại tối hơn vài phần. Vẻ hoang mang vừa hiện lên trên mặt đối phương, tiếng kêu sợ hãi còn tắc nghẹn trong cổ họng đã kinh hoàng nhìn thấy vô số mũi tên bay đến.

Đầu mũi tên bằng thép ròng phát ra ánh sáng lạnh như ngàn sao lấp lánh đầy trời đêm, lại mang theo sát khí ngạt thở, lao tới với tốc độ kinh người như mưa to gió lớn.

Như ánh sao lấp lánh giữa trời đêm, chỉ chớp mắt sau cảm giác lạnh buốt đã ngấm thẳng vào trong thân thể, trong mạch máu, trong trái tim.

Phập phập phập! Vô số âm thanh mũi tên bắn vào người vang lên, người ngã ngựa đổ, máu thịt tung tóe.

Vẻ mặt cuồng nhiệt của thống lĩnh quân biên phòng đông cứng trên mặt, thanh đao vung lên còn đang vạch một đường vòng cung vô dụng trên không

trung, đột nhiên cảm thấy trước ngực hơi lạnh.

Hắn kinh ngạc cúi xuống nhìn mũi đao thò ra trước ngực vẫn còn đang rỏ máu, nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt không thể tin được rồi ngã thẳng xuống ngựa.

Dám xem thường Ưng Đình là phải chết.

Hộ pháp Ưng Đình rút đao về, lạnh lùng khinh miệt nhìn xác chết dưới đất, hừ một tiếng nặng nề qua lỗ mũi, quay lại hạ lệnh: "Chuẩn bị!"

Két két! Hơn một trăm xạ thủ của xạ đội huyền tiễn đặt trọng tiễn lên cung, kéo dây cung chĩa tên lên trời.

"Hộ pháp, trong đó còn có quân ta". Thuộc hạ rụt rè nhắc nhở.

Hộ pháp Ưng Đình nhếch miệng cười lạnh lùng, mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào sâu trong rừng cây, hạ lệnh: "Bắn!"

Tiếng xé gió đáng sợ vang lên xé rách không khí dường như đông đặc, như dời núi lấp biển ập xuống chỗ hai bên đang giằng co tập trung nhất.

Không phân địch ta, hết thảy giết chết.

Các kị binh Hắc Vân kị nghe tiếng gió liền biết lợi hại, lập tức cất cung, dùng tốc độ nhanh nhất tránh ra phía sau các đống đất hay thân cây to.

Cũng có người không tránh kịp, lập tức bị trọng tiễn ghim thẳng xuống đất.

Không nghĩ tới Ưng Đình lại độc ác như vậy, hạ thủ tàn nhẫn với cả người một nhà. Đám quân biên phòng nước Sóc thầm chửi thề những câu độc địa nhất,

sau đó tuyệt vọng nhìn những mũi tên từ trên trời giáng xuống, muốn tránh cũng không được, tử thương hết sức nặng nề.

Nghe tiếng kêu thảm thiết thê lương, hộ pháp Ưng Đình vẫn không hề cử động, lại hô to: "Chuẩn bị!"

Các xạ thủ huyền tiễn một lần nữa đặt tên lên cung, chờ đợi mệnh lệnh bắt đầu lượt tàn sát tiếp theo.

Rừng cây này không rộng lắm, từ cơn mưa tên của đối phương vừa rồi có thể đoán được đại khái số lượng và phân bố của Hắc Vân kị trong rừng. Hộ pháp Ưng Đình ánh mắt hiểm độc, giơ tay lên vẽ một vòng tròn trên không trung. Tất cả các xạ thủ huyền tiễn chĩa mũi tên về phía vòng tròn vô hình theo ngón tay hắn chỉ.

Vòng tròn đó chính là khu vực Hắc Vân kị phân bố tập trung nhất.

Hộ pháp Ưng Đình mang nụ cười lạnh lùng mà tàn khốc, giơ cao tay phải lên, mệnh lệnh "Bắn!" đã ra đến kẽ răng. Đột nhiên hắn cảm thấy cổ hơi lạnh, những sợi lông tơ nhỏ bé tới tấp dựng thẳng lên, bàn tay giơ cao lập tức khựng lại trên cao.

Dường như cảm ứng được gì đó, đột nhiên hắn hô to một tiếng, hai chân đạp mạnh vào bàn đạp, vội vàng tung người nhảy từ lưng ngựa lên rồi xoay người giữa không trung.

Trong lúc đám xạ thủ huyền tiễn vô cùng kinh ngạc, cho rằng hộ pháp tự nhiên phát điên, một vệt xám xẹt qua trước mắt bọn chúng, nhanh đến mức gần như khiến bọn chúng cho rằng là ảo giác. Vệt sáng bay qua sát lòng bàn chân hộ pháp đại nhân, cắm phập vào một cây nhỏ phía sau hắn.

Thời gian dường như đông cứng, nhưng thời gian không thể thật sự đông cứng.

Mọi người vẫn còn há hốc miệng, trợn trừng mắt, lông vũ màu trắng ở đuôi tên còn khẽ rung động, lại nghe thấy một tiếng rắc, thân cây khoảng bằng cánh tay gãy xuống.

Cùng với tiếng gãy này, chân hộ pháp Ưng Đình cũng vừa chạm đất.

Hắn thầm kêu may mắn, nhưng còn chưa kịp thở phào sau khi gặp đại nạn mà không chết thì tiếng xé gió thê lương lại vang lên, mũi tên thứ hai không biết từ đâu bay tới đã bay đến trước mắt.

Mũi tên cấp tốc xoay tròn nhanh chóng phóng đại trong mắt, hộ pháp Ưng Đình trợn rách khóe mắt, hét lớn một tiếng, rút đao ra khỏi vỏ múa thành một lưới đao phía trước thân người.

Đầu mũi tên va chạm với lưỡi đao, đột nhiên chuyển góc độ bắn chéo ra ngoài. Một xạ thủ huyền tiễn bên cạnh không tránh kịp, kêu thảm một tiếng, bị bắn ngã xuống ngựa.

Đánh bay mũi tên đoạt mạng này, một giọt mồ hôi từ trên trán hộ pháp Ưng Đình rơi xuống, mồ hôi vẩn đục thấm ướt lông mi, làm nhòe ánh mắt.

Xuyên qua hơi nước mông lung, hắn tuyệt vọng nhìn thấy mũi tên thứ ba.

Tam tiễn liên châu!

Lâu Dự vừa chạy vừa trốn, bị Lưu Hoài Ân đuổi giết khắp gần nửa bản đồ nước Sóc, cuối cùng đã chạy đến nơi này.