Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 9 - Chương 15




Ánh mắt Dung Hàm chớp động, trầm tư chốc lát, đột nhiên nhìn Lâu Dự hỏi một câu không liên quan: "Ngươi nói lúc ngươi cứu Loan Loan trốn ra từng rơi xuống đầm băng?"

Trên xe ngựa đi đến đây, y đã tìm hiểu tình hình đại khái từ chỗ Hầu Hành Tiễn, lúc này hỏi lại thực ra chỉ là để xác nhận một vấn đề cực kì quan trọng mà thôi.

"Không sai". Lâu Dự gật đầu.

"Đầm nước rất lạnh?"

"Cực kì lạnh".

"Còn lạnh hơn băng?"

"Còn lạnh hơn băng".

Dung Hàm ờ một tiếng, rơi vào trầm tư một lúc lâu không nói gì.

Lâu Dự nắm chặt tay Loan Loan, nhìn Dung Hàm chằm chằm, ánh mắt vốn đã tuyệt vọng lộ ra một tia mong chờ khao khát.

Phương Tranh cũng nhìn Dung Hàm chằm chằm. Đây là đề nghị nàng đưa ra nhưng dù sao cũng chỉ có mấy chữ được ghi lại trong sách thuốc, chưa bao giờ có tiền lệ, lúc này trái tim treo giữa không trung cực kì thấp thỏm.

Hầu Hành Tiễn hết nhìn Lâu Dự lại nhìn Loan Loan đang hôn mê bất tỉnh, cuối cùng cũng chuyển ánh mắt tha thiết đến trên người Dung Hàm.

Vương gia và Loan Loan trải qua nhiều cực khổ đều do hắn đã liều chết che giấu thư cầu viện trong chiến dịch Sa Loan, mặc dù khi đó là vì đại cục nhưng vẫn trở thành quyết định đau đớn nhất trong cuộc đời hắn. Bao nhiêu năm nay, mỗi lần nhớ đến những cái tên quen thuộc đó, hắn lại cảm thấy mình có chết nghìn lần cũng không chuộc được lỗi, trong lòng đau đến tê liệt như bị cắt bằng một con dao cùn.

Nếu lần này có thể cứu được Loan Loan, cho dù bắt hắn lập tức xông vào cung Đại Thừa cướp đoạt linh dược, hắn cũng sẽ xách đao đi ngay không nói một lời.

Ba ánh mắt sáng rực như lửa, cực kì căng thẳng nhìn chằm chằm vào người Dung Hàm, Dung Hàm lại dường như không có cảm giác gì, vẫn chỉ nhắm mắt trầm tư.

Sau thời gian nửa nén hương, Dung Hàm mới ngẩng đầu lên, sắc mặt nghiêm túc nặng nề, dường như vừa hạ một quyết định hết sức khó khăn, nói với Lâu Dự: "Ta quyết định thử dùng phương pháp mà Phương đại phu đã nói".

Ánh sáng lóe lên trong mắt, Lâu Dự vội vàng hỏi: "Ngươi có nắm chắc không?"

"Không". Dung Hàm lắc đầu.

"Vậy ý ngươi là?"

Lâu Dự biết lúc như thế này Dung Hàm sẽ không nói dông dài, yên lặng chờ y cho mình một lời giải thích.

Dung Hàm nhìn Loan Loan, nói: "Ngươi và cô ấy rơi xuống đầm băng, người Loan Loan vốn đã cực lạnh, theo lẽ thường thương thế sẽ khó tránh khỏi nặng thêm. Nhưng vừa rồi nội tức của cô ấy lại rung động, trong khí hải vỡ nát lại lờ mờ có một tia sinh cơ, điều này hết sức kì lạ, trái với y lí".

Y đưa mắt nhìn Lâu Dự, nói tiếp: "Vốn ta cho rằng là do nội lực của ngươi dẫn động, nhưng suy nghĩ tỉ mỉ lại có thể là bị nước lạnh trong đầm kích thích nên đạt được hiệu quả chúng ta không lường được. Giống như chứng bỏng lạnh không thể trực tiếp dùng khăn nóng mà trước hết phải dùng nước lạnh ngâm chỗ bị bỏng, nếu không chỗ bị thương sẽ thối rữa. Lấy lạnh xua lạnh mà Phương thần y đã nói có lẽ chính là ý này".

"Vạn nhất ngươi đoán sai thì sao? Loan Loan không thể chịu nổi sự giày vò như thế nữa". Lâu Dự nắm tay Loan Loan cực kì do dự, khó có thể đưa ra lựa chọn.

Trên chiến trường, chàng luôn sát phạt quyết đoán, gọn gàng nhanh chóng, chưa bao giờ phải nhìn trước ngó sau, suy tính thiệt hơn như thế. Nhưng chuyện này dính dáng đến tính mạng Loan Loan, chàng không thể không băn khoăn do dự, rất khó hạ quyết tâm.

"Lâu Dự, tình hình của Loan Loan đã tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn được nữa. Chuyện đã đến nước này, chúng ta không thể không đánh cược một lần".

Trong mắt Dung Hàm chỉ có sự kiên định tìm đường sống trong chỗ chết. Y là người theo nghiệp thuốc, quyết định gian nan này phải do y đưa ra.

Lâu Dự chăm chú nhìn Dung Hàm, trong lòng Dung Hàm cũng cực kì chần chừ lưu luyến nhưng vẫn nhìn lại cực kì kiên nghị.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Lâu Dự gật đầu, hết sức thận trọng đặt tay Loan Loan vào trong chăn, đột nhiên phất áo bào quỳ xuống, ôm quyền hành đại lễ với Dung Hàm và Phương Tranh, nói cực kì trịnh trọng: "Trông cậy cả vào hai vị".

Hầu Hành Tiễn lộ vẻ khiếp sợ, biết ý nghĩa của hành động trịnh trọng này của vương gia, không cần suy nghĩ cũng quỳ xuống theo.

Phương Tranh hoảng sợ lùi lại liền mấy bước, không biết nên ứng đối thế nào, ngơ ngác nhìn về phía Dung Hàm.

"Không cần phải cầu xin ta. Ta muốn cứu sống cô ấy không kém ngươi một chút nào". Dung Hàm lạnh mặt như sắt, quay sang nói: "Phương đại phu, cô đi chuẩn bị thùng nước băng cho Loan Loan ngâm, ta sẽ kê thuốc".

Phương Tranh bật cao ba thước, kêu lên: "Tôi sẽ đi ngay".

Hấp tấp chạy ra tới cửa, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, Phương Tranh vội vã dừng bước, quay lại nhìn về phía Lâu Dự và Dung Hàm, cắn môi một lát rồi nói cực kì gian nan: "Có một chuyện rất quan trọng phải cho các vị biết".

"Chuyện gì?"

Thấy sắc mặt Phương Tranh nghiêm túc, Lâu Dự và Dung Hàm cũng căng thẳng theo. Chẳng lẽ phương án trị liệu này lại có gì đó không ổn?

Phương Tranh ấp úng một lát, dứt khoát nói lớn tiếng: "Loan Loan cô nương bị cực hàn ngấm vào người, hàn độc có thể sẽ bị khu trừ, nhưng... nhưng sợ rằng từ nay vĩnh viễn không thể có con".

Lâu Dự và Dung Hàm sửng sốt đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự đau đớn kinh hoàng trong mắt đối phương, lập tức quay lại, không hẹn mà cùng phất tay quát lên: "Còn không mau đi đi!"

Còn một câu tiếp theo cả hai người đều không nói ra miệng. Ta chỉ cần cô ấy sống, không có con mặc dù rất tiếc nuối, nhưng chỉ cần cô ấy có thể sống sót, mọi chuyện đều không còn quan trọng.

Cửa sương phòng đóng chặt. Phương Tranh trong phòng lấy nước lạnh ngâm mình cho Loan Loan, Dung Hàm đích thân bốc thuốc sắc thuốc. Lâu Dự không tiện ở lại trong phòng, đành phải ở ngoài cửa đi qua đi lại như lừa kéo cối xay, không dám rời khỏi nửa bước.

Hầu Hành Tiễn đứng cách đó không xa như một cây gậy, nhìn vương gia nhà mình đi qua đi lại, thầm đếm. Vòng thứ nhất, vòng thứ hai... Vòng thứ ba trăm mười lăm, vòng thứ ba trăm mười sáu... Vòng thứ tám trăm tám mươi tám...

Đếm tới sau đó chính hắn cũng lẫn lộn mất, đành phải thở dài nặng nề, nghĩ đến chữ tình làm người ta đau khổ như thế, im lặng hoãn nhật trình cưới vợ của mình vô thời hạn.

Trong sương phòng không hề có động tĩnh. Đối với Lâu Dự, mỗi một khắc chờ đợi đều là giày vò và hành hạ vô hạn.

Khoảng một canh giờ sau, Dung Hàm xách một bình thuốc về, ngoài hộp bọc kĩ một lớp vải bông để tránh hơi nóng thoát ra ngoài.

"Hoàng liên, tri mẫu, kim ngân, khổ sâm, bát tiên thảo, bắc đậu căn, bạch tàn hoa..." Dung Hàm đứng bên cạnh chàng, không nhìn chàng mà nhìn chằm chằm cửa sương phòng đóng chặt, nói: "Trong bình này là gần như tất cả các loại thuốc cực lạnh ta có thể nghĩ ra, tổng cộng hai mươi tám loại thuốc, lấy mười bát nước sắc thành một bát. Người cường tráng khỏe mạnh đến mấy uống vào cũng sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề. Người sức khỏe không tốt không biết chừng uống vào sẽ lập tức tử vong".

"Nhưng ngươi vẫn sắc cho cô ấy uống". Lâu Dự cũng không nhìn Dung Hàm, mắt nhìn cửa sương phòng chằm chằm giống như y.

"Đúng vậy. Chẳng qua ta chỉ hi vọng ngươi có thể khuyến khích ta vài câu, bởi vì lát nữa cho cô ấy uống thuốc, ta sợ chính mình sẽ không chịu nổi". Dung Hàm cười còn đắng hơn hoàng liên, cảm thấy bình thuốc trên tay nặng cả ngàn cân.

Lâu Dự không lên tiếng, nhìn sương phòng một hồi lâu rồi mới mở miệng nói: "Ta thật hi vọng người nằm trong kia là ta chứ không phải cô ấy. Mấy năm nay, đối mặt với bất cứ gian nan đau khổ, căm hận nhục nhã nào, chỉ cần nghĩ cô ấy còn sống ở một nơi nào đó trên thế gian này chờ ta, ta lại tràn ngập dũng khí".

Nói tới đây chàng dừng lại một chút, sự đắng chát trong giọng nói dường như đậm đặc đến mức có thể ép ra nước: "Dung Hàm, vì sao Loan Loan không muốn gặp ta?"

Không đợi Dung Hàm trả lời, chàng lại nói tiếp: "Chẳng lẽ là bởi vì cô ấy không thể nói được nữa, cho nên mới ngốc nghếch tự ti, sợ bị ta xem nhẹ?"

Dứt lời, chàng cười khổ lắc đầu: "Bé con này bao giờ cũng thích nghĩ ngợi lung tung".

Trong giọng nói của chàng có sự dung túng và chiều chuộng không sao tả xiết.

Dung Hàm đau đớn trong lòng: "Ngươi hiểu cô ấy như vậy sao?"

Lâu Dự như rơi vào hồi ức xa xăm, khóe môi lộ ra một nét cười dịu dàng: "Lúc Loan Loan mười một tuổi ta đã biết cô ấy. Một chút tâm tư nho nhỏ của cô ấy, làm sao ta lại không rõ?"