Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 9 - Chương 18




Trong chiếc thùng gỗ dùng để tắm nằm chính giữa sương phòng, nước suối lạnh như băng vẫn bốc khí lạnh thăm thẳm.

Loan Loan mặc một bộ váy áo màu trắng sạch sẽ, mái tóc dài hơi ướt buộc lại bên cổ, nằm yên tĩnh trên giường. Nàng quá mức yên lặng, thậm chí ngay cả ngực cũng gần như không thấy nhấp nhô theo nhịp thở làm mọi người sinh ra cảm giác sợ hãi vô cớ như thể nắm không chắc, giữ không xong.

Lâu Dự sắc mặt hoảng sợ, bước dài đến bên giường, vội đưa tay xem mạch cho nàng.

Da nàng lạnh như băng, mạch dù đập nhỏ đến mức gần như không cảm thấy được nhưng vẫn ngoan cường tồn tại.

Lâu Dự bớt lo hơn một chút, hết sức thận trọng nâng nàng ngồi dậy dựa vào người mình, nhìn về phía Dung Hàm: "Tiếp theo nên làm thế nào?"

Dung Hàm mở bình thuốc quấn chặt bằng vải bông ra, mùi thuốc nồng nặc và đắng nghét dần dần tràn ngập trong không khí.

Đổ nước thuốc đậm dặc ra bát, dùng thìa bạc khuấy đều, Dung Hàm bưng bát thuốc ngồi xuống mép giường, nói với Lâu Dự: "Ta phải bón thuốc, để đề phòng vạn nhất, ngươi dùng nội lực bảo vệ tâm mạch cho cô ấy, giữ cho luồng hơi ấp đó không tắt".

Lâu Dự nghe lời làm theo, nhẹ nhàng cầm cổ tay Loan Loan, nội lực hùng hậu ấm áp thong thả mà liên tục truyền vào kinh mạch nàng.

Dung Hàm bưng bát thuốc lên, múc một thìa thuốc đưa đến bên môi Loan Loan.

Chiếc thìa bạc va chạm vào miệng bát gốm phát ra âm thanh lanh lảnh, Lâu Dự đột nhiên lên tiếng: "Chờ một chút!"

Trên mặt tràn ngập lo lắng và bất an: "Dung Hàm, vạn nhất..."

Chiếc thìa bạc dừng lại giữa không trung, bàn tay Dung Hàm run lên rất khẽ, lại thu hết tâm tình trong nháy mắt, nói nhỏ: "Quan tâm sẽ bị loạn. Bây giờ

chúng ta không thể loạn được, đây là cơ hội sống duy nhất, chúng ta phải đánh cược".

Lâu Dự chăm chú nhìn y, gương mặt dần dần hiện lên vẻ kiên nghị quả quyết, gật đầu thong thả mà nặng nề, giọng nói đắng chát: "Ta chưa bao giờ tin thần phật, lúc này lại hi vọng có thể bái đủ một lượt tất cả thần phật khắp thiên hạ".

Chẳng lẽ ta lại không như thế? Dung Hàm nhắm mắt lặng lẽ cầu khẩn thần phật khắp nơi vài câu rồi mở mắt ra, khẽ cắn môi dùng thìa bạc nhẹ nhàng cạy miệng Loan Loan ra đổ một thìa thuốc vào.

Loan Loan đang hôn mê không thể nuốt được, nước thuốc đen đặc chảy ra từ khóe miệng nàng, vẽ ra một vết đen trên nước da gần như trong suốt bên cằm, một giọt thuốc rỏ xuống khăn trải giường.

Sự lo âu và thương cảm trong mắt Lâu Dự gần như muốn tràn ra khỏi vành mắt, chàng căng thẳng nhìn về phía Dung Hàm.

Dung Hàm trầm ngâm một lát, đặt bát thuốc xuống, mở hộp kim lấy ra hai mũi ngân châm đâm vào huyệt vị trên cổ nàng: "Ta dùng ngân châm khai huyệt để dùng ngoại lực trợ giúp cô ấy nuốt".

Hai huyệt vị này đâm kim vào cực đau, người thường khó có thể chịu được, Loan Loan lại không hề nhúc nhích, hiển nhiên đã hôn mê rất sâu.

Dung Hàm biết không thể kéo dài thời gian nữa, một lần nữa dùng muôi bạc cậy miệng nàng ra, đổ từng thìa từng thìa thuốc vào.

Loan Loan vô thức nuốt xuống, không ít thuốc tràn ra khóe miệng nhưng chung quy vẫn nuốt vào hơn nửa bát.

Dung Hàm vừa bón thuốc vừa quan sát hơi thở và mạch tượng của nàng. Từng thìa này rốt cuộc là thuốc giải hay là thuốc độc? Vạn nhất... đánh cược thua, có nghĩa là chính mình đã tự tay giết chết cô ấy. Dung Hàm cảm thấy mình giống như một sợi tơ trên vách núi cao vạn trượng, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt lìa rơi xuống, cho Loan Loan uống hết bát thuốc, sau lưng đã vừa ướt vừa lạnh.

Kinh mạch Loan Loan đã vỡ nát khó có thể chịu được chân khí quá cương quá mạnh. Lâu Dự cực kì kiên nhẫn biến khí hải tràn trề thành mưa bụi li ti, mưa thuận gió hoà, nhẹ nhàng không tiếng động đưa từng chút một vào kinh mạch nàng, xuyên qua núi non trùng điệp, như một tia nắng yếu ớt trong trời đông giá rét, cố gắng hòa tan băng tuyết đóng dày ba thước.

Đột nhiên đầu ngón tay chàng run lên, sắc mặt thay đổi cấp tốc.

Trong khí hải của Loan Loan bất ngờ sinh ra một luồng khí lạnh lẽo thô bạo, điên cuồng nuốt chửng mất tia nắng ấm đó. Không những thế, luồng khí lạnh thô bạo này còn nhanh chóng chạy trong kì kinh bát mạch, tốc độ cực nhanh hoàn toàn không cho chàng cơ hội chống cự, cắn nuốt hết chân khí của chàng, chiếm lĩnh tâm mạch của Loan Loan.

"Loan Loan!"

Lâu Dự cực kì kinh hãi, ngón tay bắt quyết, chân khí từ tuyết sơn chảy cuồn cuộn, định liều mạng với hơi thở lạnh lẽo đó.

"Không được!" Dung Hàm ném bát giữ chặt tay chàng, tay vung lên như gió, năm mũi ngân châm đã đâm vào ba mạch dương trên tay Loan Loan.

Luồng khí lạnh đó vừa nhanh vừa mạnh, Dung Hàm nhanh chóng cắm kim, dẫn đường cho khí lạnh phân tán chia vào kinh lạc huyết mạch.

Ngân châm rung rung, Dung Hàm giữ lấy đuôi kim, sắc mặt ngưng trọng, mồ hôi lạnh chảy ra trên trán không khống chế được, rỏ xuống cánh tay Loan Loan.

Lâu Dự mím chặt môi, nhìn Loan Loan không chớp mắt, căng thẳng đến cực điểm.

Không biết qua bao lâu, tay Dung Hàm cuối cùng chậm lại, giữ mũi ngân châm cắm giữa trán Loan Loan thật lâu không động.

Bát thuốc bị Dung Hàm ném lên bàn đổ xuống, nước thuốc còn sót lại chảy xuống mặt đất. Trong phòng cực kì yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước thuốc rỏ xuống đất tách tách.

Phương Tranh nhẹ chân đi vào trong phòng, cảm nhận được hơi lạnh trong nhà, không tự chủ được kéo chặt chiếc áo bào của Hầu Hành Tiễn nhưng vẫn bị hơi lạnh thấm vào người, cố nhịn một hồi mà không nhịn được, hắt hơi một tiếng vang dội đánh thức hai người trong phòng.

Lâu Dự vô cùng thấp thỏm nhìn Dung Hàm thăm dò: "Thế nào?"

Dung Hàm mặt không biểu cảm, không nhìn ra vui lo, chỉ một mực nhìn mũi ngân châm trên tay, dường như trên mũi châm đang nở ra một đóa hoa. Đột

nhiên y nhíu mày lộ vẻ quyết đoán, đưa tay rút mũi ngân châm trên trán Loan Loan ra.

Sắc mặt Loan Loan vốn đã trắng xanh gần như trong suốt, cùng với ngân châm rút ra, một luồng khí lạnh chậm rãi từ trong da thịt lan ra, trán, khóe mắt, chóp mũi, má dường như sinh ra một lớp sương trắng, da dẻ dần dần chuyển thành màu xanh không giống như người sống.

Dung Hàm và Phương Tranh nín thở ngưng thần nhìn Loan Loan, Lâu Dự mặc dù không hiểu y thuật nhưng cũng hiểu đã đến thời khắc sống chết quan trọng nhất, tay nắm chặt tay Loan Loan, chính mình lại không nhịn được hơi run lên.

Loan Loan vẫn không hề nhúc nhích, trên người lại càng ngày càng lạnh, ngay cả đuôi lông mày cũng dần dần xuất hiện sương trắng.

Phương Tranh không nhịn được run run đưa tay xem hơi thở của nàng, lúc quay sang nhìn Dung Hàm, trong mắt toàn là ngỡ ngàng bối rối, kinh hãi nói: "Không... không có hơi thở".

Như một tiếng sét từ trên trời đánh xuống, sắc mặt Lâu Dự và Dung Hàm đồng thời trắng bệch.

Dung Hàm lảo đảo lui lại, va vào một chiếc ghế đổ xuống đất, ngơ ngác không nói nên lời.

Lâu Dự hoảng loạn nhìn y một cái, khi quay lại nhìn về phía Loan Loan, ánh mắt chàng lộ ra sự quyết đoán chưa từng có.

Anh không tin, không tin em cứ thế chết đi trước mặt anh. Hắc Bạch vô thường, thần ma Diêm La, kẻ nào cũng đừng hòng mang em đi, anh không cho phép!

Tuyệt vọng và đau đớn gặp nhau trong ngõ hẹp, va chạm thành ý chí quên mình như tung người nhảy xuống vực sâu. Chàng ôm Loan Loan đã mất tri giác vào lòng, nhắm mắt điều động nội tức, trong khí hải dâng lên một luông hơi nóng tan đá chảy vàng. Một luồng khí tức chí cương chí thuần chí dương lan rộng trong phòng, hơi lạnh gặp phải lập tức băng tản tuyết tan.

Hầu Hành Tiễn bước vào cửa thấy tình hình này sắc mặt liền đại biến. Người có tu vi nội lực đều biết điều này tương đương với lấy thân mình làm củi đốt, phát ra nhiệt lượng hừng hực. Nhiệt lượng phóng thích hết, củi cũng sẽ biến thành than.

Việc làm này của Lâu Dự tương đương với dùng tính mạng của chính mình để cố cứu Loan Loan.

"Vương gia!" Hầu Hành Tiễn đau khổ hô to, lại thấy Lâu Dự đột nhiên lộ vẻ ngạc nhiên, nội lực phun trào như tuyệt vọng cũng hơi thu lại, nhanh chóng hóa thành nắng sớm, lưu động ào ạt lại ôn hòa như xua mây đuổi sương.

Dung Hàm cũng phát hiện sự thay đổi của Lâu Dự, chạy vội mấy bước tới bên giường, đặt tay lên cổ tay Loan Loan.

Sau chốc lát, trong mắt y toàn là sự vui mừng khó tin, lẩm bẩm nói: "Thì ra sau khi lấy lạnh xua lạnh còn phải dùng nhiệt độ nhất định để sưởi ấm khôi phục, tại sao ta không nghĩ tới chuyện này?"

Mặc dù y nói không đầu không đuôi, nhưng đều là người trong nghề, Phương Tranh vẫn có thể nghe hiểu được. Như tay chân bị bỏng lạnh, trước hết cần dùng băng tuyết xoa bóp, sau đó lại dùng nước ấm để làm ấm. Sau khi khu trừ hàn độc, cái lạnh vẫn còn trong người, nếu không kịp thời sưởi ấm hơ nóng, bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển.

Quá trình này phải nhịp nhàng kín kẻ, các điều kiện đều không thể thiếu được. Nếu Dung Hàm không ép khí lạnh vào kinh mạch tứ chi Loan Loan, hàn độc sẽ không bị bức ra. Nếu Lâu Dự không dùng nội lực chí dương, không tiếc đốt cháy chính mình để sưởi ấm cho Loan Loan, Loan Loan cũng không thể được cứu sống.

Nghĩ tới đây, Phương Tranh toát mồ hôi lạnh, trong lòng vẫn chưa hết sợ, vô cùng ấm ức với lão tổ tông nhà mình: "Cụ tổ làm ơn có trách nhiệm một chút được không? Nói gì cũng chỉ nói một nửa, viết thêm vài chữ thì sẽ chết hay sao chứ?"