Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1111: Còn chưa ra mà




Tôn Anh Điển vốn tưởng rằng có Tây Sơn tiên sinh, ít nhất có thể khiến cho Hắc Kỳ Quân gặp chút khó khăn. Về mặt quân vụ Tôn Anh Điển quả thực không phải là một tướng quân đủ tư cách. Nhưng ở phương diện khác, y không phải là kẻ ngốc. Không ai rõ ràng hơn y, với thực lực của y tuyệt đối không ngăn được Phương Giải xâm nhập Tô Bắc Đạo.

Sở dĩ y muốn đánh một trận, hơn nữa phải đánh một trận quyết liệt, bởi vì y hiểu một điều rằng….nếu y không chiến mà hàng, thì sẽ không được Phương Giải coi trọng. Trái lại, nếu trận chiến này khiến Hắc Kỳ Quân gặp không ít khó khăn, vậy thì khi đầu hàng Phương Giải nhất định sẽ coi trọng y.

Tây Sơn tiên sinh chính là lá bài tẩy trong tay y, y giao hết kỳ vọng vào người này.

Đáng tiếc, ngay từ lúc đầu Phương Giải đã không đặt chiến trường chính ở đây.

Tin tức Hắc Kỳ Quân đã lên bờ liên tục được truyền đi.

Sau khi công phá thành Á Ninh, Hắc Kỳ Quân chia ra làm hai đường, một đường hướng bến thuyền Lưu Lam đánh úp, một đường đổi trang phục của Tô Bắc quân thu được ở thành Á Ninh, lừa mở thành Đại Trấn do Lưu gia nắm giữ. Đội quân của Lưu gia còn chưa kịp rút binh khí ra thì đã bị người khác chế phục.

Mà Triệu gia nắm giữ Ngư Cốt Lĩnh, nghe nói thành Á Ninh bị công phá, liền dẫn theo quân đội bỏ chạy.

Tới lúc này, Tôn Anh Điển còn biết làm gì nữa?

Y đứng một bên, nhìn nam tử trẻ tuổi mặc áo bào đen chậm rãi đi tới, sự nghẹn khuất và phẫn nộ trong lòng khó nói lên lời. Lúc này y thực sự phẫn nộ, phẫn nộ vì sao ông trời không công bằng. Rõ ràng y có xuất thân cao hơn Phương Giải, nhưng hiện tại, Phương Giải là Quốc Công, lại là chư hầu một phương, mà y trở thành tướng bên thua, ngày mai có lẽ là tù nhân.

Phương Giải vừa đi vừa hỏi thương vong, con số đã được thống kê, thương vong không tính là lớn.

Đỗ Định Bắc một mực đi theo sau Phương Giải.

Phương Giải quay đầu nhìn y, cười nói:

- Đánh không tồi!

Đỗ Định Bắc đỏ mặt:

- Nếu không phải Chủ Công an bài từ trước, thì chắc thuộc hạ đã chết trận ở bờ biển rồi.

Phương Giải cười nói:

- Ta là nguyên soái tam quân, không chấp chận thuộc hạ chết một cách không cần thiết. Ngươi đã làm những việc mình nên làm. Đây chỉ là một chiến dịch trong đời ngươi, về sau còn nhiều cơ hội. Quan trọng là trải qua trận chiến này, ngươi rút ra được kinh nghiệm gì cho bản thân.

Đỗ Định Bắc gật đầu nói:

- Thuộc hạ còn kém nhiều lắm.

Phương Giải nói:

- Kém nhiều lắm không phải là một câu khách sáo, mà là một loại thái độ. Lúc ở bờ bên kia ngươi khích lệ sĩ khí, lúc sang bờ bên này ngươi khích lệ mấy trăm người tử chiến, đều làm không sai. Nhưng ngươi có chút bảo thủ. Lúc ấy sĩ khí của quân địch đã tiêu tan, trận hình tan tác, không nhiều binh mã vây công ngươi. Nếu lúc ấy ngươi tích cực chút, trực tiếp mang binh giết vào bại binh, thì cần gì tử thủ khu vực đó?

- Hơn nữa, một khi tụ vào bại binh của quân địch, trọng giáp bộ binh của quân địch liền không dễ ra tay.

Đỗ Định Bắc vừa rồi nghe Phương Giải khen mình, khó tránh khỏi có chút đắc ý. Lúc này nghe Phương Giải nói vậy mới giật mình hiểu ra mình kém như thế nào. Trên mặt y lộ vẻ xấu hổ, không biết nên nói gì.

- Trên chiến trường, nếu quá cứng ngắc thì sẽ không chiếm được thế chủ động. Ánh mắt phải nhìn xa một chút, chớ chỉ nhìn thấy bản thân. Ta nói ngươi làm tốt, là tốt ở trong phạm vi ngươi có thể làm. Nếu muốn bất bại, chỉ cần hiểu rõ bản thân. Nếu muốn chiến thắng, cần phải hiểu rõ kẻ địch.

Phương Giải vỗ vai y, nói:

- Đường còn dài, từ từ mà đi. Qua trận chiến này, tên tuổi của ngươi đã lan ra, coi như ta ban cho ngươi một hồi phú quý.

- Tạ ơn Chủ Công!

Đỗ Định Bắc dừng lại, cúi người thi lễ.

Phương Giải không ngăn cản:

- Đi thôi. Tuy trận chiến này ngươi không khiến ta thất vọng, nhưng dù sao quân công có hạn, ta không thể cho ngươi quá nhiều. Trở về gặp gỡ những binh sĩ kề vai chiến đấu với ngươi, bởi vì ngươi không khiến bọn họ thất vọng. Mấy trăm người lên bờ đầu tiên giao cho ngươi, trước lĩnh Ngũ Phẩm Biệt tương, về sau lại lĩnh quân công trên chiến trường.

Đỗ Định Bắc cúi đầu, Phương Giải cười cười rời đi.

Ngô Nhất Đạo đi phía sau Phương Giải, không nhịn cảm khái:

- Tựa hồ Chủ Công khá coi trọng thiếu niên này.

Phương Giải thấp giọng nói:

- Định Nam, Định Bắc, Định Đông Tây.

Ngô Nhất Đạo nghe không rõ, vô thức hỏi:

- Cái gì?

Phương Giải không đáp, mỉm cười chậm rãi bước đi.





Nếu như nói lúc mới bại, trong lòng Tôn Anh Điển là phẫn nộ và không cam lòng. Nhưng hiện tại chính là không yên bất an. Sau khi tới bờ đông, Phương Giải tạm thời dừng lều vải rồi ở trong đó. Y bị Kiêu Kỵ Giáo mang tới ngoài lều một mực chờ. Đã chờ hơn hai canh giờ, từ sáng sớm tới hiện tại y chưa có hạt cơm nào vào bụng, bắp chân đau nhức, bụng kêu ầm ĩ.

Nhưng y phát hiện, tới hiện tại Phương Giải cũng chưa ăn cơm.

Điều này làm cho y không rõ. Con người theo đuổi quyền cao chức trọng, còn không phải vì muốn có cuộc sống tốt hơn sao? Với địa vị như bây giờ của Phương Giải, cần gì phải khổ cực tới cơm cũng không có thời gian mà ăn?

Không ngừng có một đám Hắc Kỳ Quân đi ra đi vào. Tôn Anh Điển ở bên ngoài nghe thấy Phương Giải nói gì đó, nhưng hắn nhìn ra được các tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân đều mang theo vẻ kính trọng.

Tây Sơn tiên sinh đứng bên cạnh y, thân hình vẫn thẳng tắp. Y nghe thấy tiếng bụng kêu ầm ĩ của Tôn Anh Điển, lâp tức khinh thường hừ lạnh một tiếng.

- Ngươi có ý gì?

Tôn Anh Điển nghe thấy tiếng hừ lạnh, lúc đầu còn chưa phản ứng, sau đó một cỗ lửa giận bốc lên:

- Lý Tây Sơn, nếu không phải hôm nay ngươi chỉ huy rối tinh rối mù, thì ta đã không rơi vào tình cảnh như bây giờ rồi! Ta ban cho ngươi vinh hoa phú quý, giờ ngươi lại dám châm chọc ta?

Tây Sơn tiên sinh lắc đầu nói:

- Hiện tại địa vị của ta và ngươi giống nhau, đều là tù nhân, ngươi có tư cách gì nổi giận với ta? Tôn Anh Điển, đúng là ngươi cho ta vinh hoa phú quý, ta cũng chưa từng phủ nhận. Nhưng ngươi chớ quên, ngươi có thể trở thành người đứng đầu Tô Bắc Đạo, còn không phải dựa vào ta sao? Nếu không có ta mang theo quân đội tiêu diệt thổ phỉ, thì người của Lưu gia và Triệu gia có cung kính ngươi không?

Tây Sơn tiên sinh hừ lạnh nói:

- Lúc trước Tô Bắc Đạo xuất hiện thổ phỉ, ngươi không dám xuất binh, Triệu gia không dám, Lưu gia cũng không dám. Là ta khuyên ngươi, bảo ngươi xuất binh bình loạn. Làm vậy, thứ nhất có thể lôi kéo dân tâm, thứ hai có thể mở rộng nguồn mộ lính, thứ ba có thể cầm những thứ mà thổ phỉ cướp đoạt được làm nguồn bổ sung cho mình. Không có ta vất vả khuyên nhủ, không có ta mang binh xuất chinh, thì ngươi đã không có địa vị về sau.

Tôn Anh Điển há hốc miệng, cảm thấy cổ đắng ngắt khó nói lên lời. Y chỉ vào Tôn Anh Điển, khóe miệng run rẩy, sau một lúc thì phun ra một ngụm máu.

Tây Sơn tiên sinh không nhịn được cười:

- Ta nghe nói Trấn Quốc Công của Hắc Kỳ Quân coi trọng nhất là nhân tài, chính ngươi nghĩ xem, ngươi có phải nhân tài không? Tuy nói Tôn gia có chút địa vị ở Tô Bắc Đạo, nhưng từ trước tới nay Trấn Quốc Công chưa từng để thế gia địa phương vào trong mắt. Từ lúc tiến vào Hoàng Dương Đạo tới diệt Nam Yến, có bao nhiêu thế gia danh môn bị Trấn Quốc Công tiêu diệt?

Nhìn Tôn Anh Điển hai mắt trắng dã, Tây Sơn tiên sinh lắc đầu, đáng thương nói:

- Ta còn có cơ hội sống sót, mà ngươi thì không có cơ hội gì cả.

Tôn Anh Điển giơ tay muốn bóp cổ Tây Sơn tiên sinh, Tây Sơn tiên sinh liền tránh sang một bên, khinh thường hừ lạnh:

- Tửu sắc đã hút sạch sức khỏe của ngươi, hiện tại ngay cả đứa bé ngươi cũng không đánh nổi nói chi là bóp chết ta? Cho dù ta không tu hành hay luyện võ, thì ngươi cũng không giết được ta.

Trong lều vải, Phương Giải hơi cau mày nhìn thoáng qua bên ngoài.

- Mới hạ một thành Á Ninh còn xa mới đủ. Một nơi lớn như Tô Bắc Đạo, chẳng lẽ một trận chiến liền dễ dàng chiếm hết sao? Vừa rồi trên đường đi ta nghe không ít binh lính nói rằng, hôm nay đánh Á Ninh, ngày mai bình Tô Bắc!

Ngữ khí của Phương Giải có chút ngưng trọng, hắn nhìn các tướng lĩnh phía dưới:

- Có phải Hắc Kỳ Quân một mực chiến thắng đã khiến các ngươi không coi ai ra gì rồi phải không? Ta chỉ nhắc lại chuyện này một lần, nếu lần sau có chiến sự, bởi vì sự kiêu ngạo tự mãn của các ngươi mà thua trận, ta liền không bỏ qua bất kỳ người nào. Quân pháp không dung tình!

- Tuân lệnh!

Các tướng lĩnh phía dưới đứng thẳng người, không ai dám nói gì thêm.

Ngữ khí của Phương Giải trở nên hòa hoãn:

- Vừa rồi Tán Kim Hầu còn khuyên ta, hiện tại mọi việc trong Hắc Kỳ Quân càng ngày càng phức tạp. Nếu chuyện gì cũng tự tay ta làm, thì làm một năm cũng không hết.

Hắn mở bản đồ ra, dùng bút than đánh dấu vào hai chỗ:

- Sáu trăm dặm phía bắc và nam thành Á Ninh giao cho Lý Thái. Từ Á Ninh tới thành Vĩnh Lạc thì ta đã phái Nạp Lan Định Đông tới đánh. Địa bàn bên kia thành Vĩnh Lạc, thì giao cho Đỗ Định Bắc.

Phương Giải đặt bút than xuống:

- Ba người các ngươi, ta đối xử như nhau. Ba khu vực này có diện tích không kém nhau là mấy. Sở dĩ ta phái Nạp Lan Định Đông đi trước bởi vì y phải đánh nhiều thành trì hơn các ngươi. Hôm nay ta bỏ xuống một câu, trong ba người các ngươi ai hoàn thành nhiệm vụ trước, ta liền tăng một quân cấp cho người đó, cộng thêm toàn bộ binh lính của Tô Bắc Đạo.

- Tuân lệnh!

Lý Thái và Đỗ Định Bắc chắp tay nói:

- Tuyệt không phụ sự phó thác của Chủ Công!





Tôn Anh Điển mang theo sắc mặt khó coi tiến vào lều, lúc đi chân hơi lung lay. Những lời lúc trước của Tây Sơn tiên sinh quả thực quá ác độc, tới giờ trong lòng Tôn Anh Điển vẫn như có tụ máu trong cổ. Tuy nhiên y cũng hiểu, giờ mình đã không có ý nghĩa gì với Phương Giải nữa rồi.

Cho nên, vừa tiến vào y đã chuẩn bị cái chết.

- Cầm ghế ngồi cho Tôn tướng quân.

Phương Giải chỉ vào Tôn Anh Điển, nói. Có thân binh mang ghế tới rồi lập tức rời đi. Tôn Anh Điển hơi sửng sốt, vội vàng nói lời cảm ơn:

- Tướng bên thua, đâu dám ngồi trước mặt Quốc công?

- Mộ của Hoài lão vẫn tốt chứ?

Phương Giải bỗng nhiên hỏi một câu.

Tôn Anh Điển sững sờ, sau một lát mới phản ứng:

- Vẫn tốt, cứ cách vài ngày ta lại phái người tới quét dọn. Ta là môn hạ của Hoài lão, không dám quên công ơn.

- Hoài lão cũng có ơn với ta.

Phương Giải gật đầu:

- Vì hai việc, mà ta cho ngươi sống yên ổn. Sau khi trở về, mang theo gia quyến tài sản, ta sẽ phái người đưa các ngươi tới Ung Châu. Thứ nhất, ngươi vì Hoài lão xây lăng mộ. Thứ hai, ngươi xuất binh bình định loạn phỉ Tô Bắc Đạo.

Tây Sơn tiên sinh đứng một bên biến sắc, tiến lên chắp tay nói:

- Bái kiến Quốc công gia, bình định loạn phỉ ở Tô Bắc Đạo không phải là chủ ý của Tôn Anh Điển, mà là thảo dân không ngừng khuyên nhủ y mới xuất binh. Vả lại là thảo dân lãnh binh bình loạn.

Phương Giải nhìn sang y:

- Ngươi tên là Lý Tây Sơn?

Tây Sơn tiên sinh vội vàng cúi đầu nói:

- Đúng là tiện danh của thảo dân.

Phương Giải gật đầu:

- Vì ngươi mang binh giải quyết loạn phỉ ở Tô Bắc Đạo, ta cũng cho ngươi một cơ hội sống. Hiện tại ngươi có thể đi rồi. Tính từ lúc ngươi rời khỏi cái lều này tới lúc trời tối đen, ta sẽ không phái nguời đuổi theo ngươi, ngươi có thể đi được bao xa thì đi. Sau khi trời tối, nếu bị người của ta đuổi kịp, liền giết không tha.

Lý Tây Sơn hơi sửng sốt, vừa định giải thích, thì Phương Giải lắc đầu nói:

- Thời gian không nhiều lắm.

Lý Tây Sơn oán hận dậm chân, ánh mắt đầy oán độc nhìn Phương Giải một cái rồi xoay người đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa vừa định giơ tay kéo màn ra, thì Trần Hiếu Nho đứng ở cửa bỗng nhiên rút đao chặt đứt một chân của y. Lý Tây Sơn kêu lên một tiếng, lúc ngã xuống điên cuồng hét lên:

- Quốc công gia, ngươi không thể nói mà không giữ lời!

Phốc!

Trần Hiếu Nho vung đao chặt đứt đầu y.

Nhìn đầu người lăn trên mặt đất, Phương Giải cười nói:

- Còn chưa ra khỏi lều mà…