Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1200: Viên đạn




Đông Duyên

Đây là một trấn nhỏ rất điển hình của Giang Nam. Cho dù đang thời kỳ chiến tranh, nơi này cũng không chịu ảnh hưởng gì. Kỳ thực chiến tranh lan tới không nhiều ở Giang Nam, bất kể là Thắng Đồ hay là Dương Kiên, đều không dám mở rộng chiến tranh ở Giang Nam.

Buổi sáng của trấn nhỏ khá là yên bình, người người đi lại trên đường nhỏ lát gạch xanh. Sở dĩ mọi người thích tới Giang Nam du lịch, cũng vì cuộc sống diễn ra khá chậm rãi ở nơi này, còn cảnh đẹp chỉ là thứ yếu. Những người ở đây rất biết hưởng thụ cuộc sống, lúc rảnh rỗi thì thường không dậy sớm.

Những nam nhân của trấn Đông Duyên nếu như không có việc gì thì mỗi ngày đều sẽ dậy rất trễ. Sau khi thức dậy không phải là rửa mặt trước, mà là ngồi trước cửa nhà hút thuốc lào. Mà các nữ nhân, cho dù chỉ là tới nhà hàng xóm ngồi một lúc, cũng sẽ thay bộ quần áo đẹp nhất, ngay cả tóc tai đều buộc cẩn thận.

Thị trận nhỏ như vậy, có rất nhiều ở Giang Nam.

Vó ngựa phá vỡ sự yên tĩnh của trấn nhỏ, vang lên những tiếng trong trẻo.

Mấy cụ già ngồi ở cửa thôn nói chuyện phiếm có chút lười biếng quay đầu nhìn lại, sau đó hoảng sợ. Một đội kỵ binh hùng tráng chậm rãi tiến vào thôn. Những kỵ binh này mặc giáp trụ màu đen, ở yên ngựa treo mã sóc. Dù mã sóc giấu đi đầu sóc, nhưng vẫn tản ra cái lạnh thấu xương.

Phía sau của từng kỵ binh đều đeo một thứ gì đó giống như cây gậy, ở eo cũng treo một cái túi da hươu căng phồng, không biết bên trong là thứ gì.

Khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ, chính là mũ giáp của những kỵ binh này được kéo xuống.

Cái lạnh thấu xương tỏa ra từ bọn họ hoàn toàn không hợp với không khí yên bình của trấn nhỏ. Những cụ già ở đây không trải qua nhều lắm, cho nên tất nhiên không biết không phải binh lính nào cũng có sát khí trên người. Chỉ có binh lính từng trải qua vô số lần sinh tử, mới tỏa ra sát khí lạnh băng băng như vậy.

Nếu nói trấn nhỏ là một cái ao lặng nước, thì đội kỵ binh này chính là một con cá sấu dữ tợn tiến vào ao.

- Quan gia!

Lý chính Trịnh Tam Thủy nghe thấy tin vừa mặc áo vừa chạy tới, ngăn trước đội ngũ, cười nịnh nọt nói:

- Không biết quan gia thuộc đội ngũ nào, tới trấn nhỏ của chúng tôi có việc gì? Ta là lý chính của trấn Đông Duyên, có gì cần ngài cứ bảo ta, ta sẽ giúp ngài xử lý.

- Trấn này có người ngoài nào tới không?

Biệt tương cầm đầu hỏi.

- Không có, trấn của chúng tôi từ trước tới nay vốn yên bình, cũng chưa từng có người ngoài nào tiến vào.

Trịnh Tam Thủy cúi đầu khom lưng đáp. Những năm gần đây cũng có quân đội tiến vào trấn Đông Duyên, cũng từng chứng kiến loạn phỉ, cho nên Trịnh Tam Thủy có chút kinh nghiệm ứng phó. Y biết không thể đắc tội những binh lính này, mà nên thuận theo ý của bọn họ.

- Người mà bọn ta cần tìm rất đặc biệt, nếu như ngươi từng gặp qua nhất định sẽ có ấn tượng.

Biệt tương lấy một bức họa trong ngực rồi mở ra hỏi:

- Đều là đầu trọc như vậy, từng thấy qua không?

- Đầu trọc?

Trịnh Tam Thủy bỗng run lên, nghĩ tới người đầu trọc đang làm khách trong nhà mình…Y không biết lai lịch của người này, chỉ cảm thấy tính tình của người này ôn hòa, rất là lễ phép, hơn nữa hiểu nhiều biết rộng. Mà con của y đang cần người dạy học, cho nên y liền giữ người đầu trọc này lại.

- Không…không có.

Trịnh Tam Thủy vô thức đáp. Y mơ hồ cảm thấy nếu như mình thừa nhận nhà mình cất giấu một người, vậy thì kết cục sẽ không tốt.

- Mời bà con cô bác hợp tác. Những đầu trọc này đều là đệ tử Phật tông từ Tây Vực tới. Lúc trước bọn chúng có ý đồ ám sát Trấn Quốc Công, sau khi thất bại liền lẩn trốn. Những người này bề ngoài hiền lành nhưng lại cực kỳ độc ác. Nếu có ai phát hiện, lập tức tố cáo, bằng không sẽ dẫn tới đại họa.

- Không có…

Trịnh Tam Thủy thì thào một câu.

- Nhà y có!

Một cụ già ngồi ở cửa thôn bỗng nhiên đứng dây, chỉ vào Trịnh Tam Thủy, lớn tiếng nói:

- Hôm qua ta vừa mới nhìn thấy trong nhà y có một người đầu trọc, cách ăn mặc giống hệt như trong bức tranh. Đi vào không thấy đi ra, chắc là được Trịnh Tam Thủy giấu rồi.

Biệt tương liếc mắt nhìn Trịnh Tam Thủy, sau đó vung tay ra hiệu.

Kỵ binh phía sau y lập tức chia ra làm hai đội xông về phía trước bao quanh tòa nhà của lý chính lại. Đúng lúc này, một tăng nhân xuất hiện, chạy rất nhanh về hướng xa xa.

- Súng!

Biệt tương cầm đầu hô một tiếng, đám kỵ binh lập tức tháo cái thứ giống như cây gậy xuống, sau đó vừa phóng ngựa vừa lắp đạn đuổi theo tăng nhân kia.

Đoàng đoàng!

Theo tiếng súng đầu tiên vang lên, kỵ binh đuổi theo sau tăng nhân lục tục nổ súng. Tuy phóng ngựa bắn súng, độ chính xác chịu ảnh hưởng khá lợn, nhưng số lượng đền bù độ chính xác. Viên đạn bay ra khỏi nòng súng tạo thành một con rắn lửa, tốc độ nhanh hơn mũi tên rất nhiều.

Tăng nhân kia vừa chạy vừa vung ống tay áo ra đằng sau. Ống tay áo phồng lên như buồm no gió, đạn bắn vào giống như bắn vào một bức tường cứng cỏi mềm dẻo. Tuy nhiên do phải ngăn cản viên đạn, nên tốc độ của tăng nhân giảm đi nhiều. Đội kỵ binh rất nhanh đuổi theo sau, rồi bao vây y lại.

Phía sau đội ngũ.

Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu cưỡi ngựa chậm rãi đi tới, nhìn thoáng qua tăng nhân kia:

- Tăng nhân này có tu vị không tính là cao, hỏa khí doanh một khi ra trận, y chỉ có năng lực tự bảo vệ bản thân, không bao lâu nữa sẽ bị giết chết. Người nước ngoài ở Đông Cương dựa vào số lượng súng để chiếm ưu thế thì mới có thể đánh bại được người tu hành.

Hạng Thanh Ngưu gật đầu:

- Tuy nhiên, ngươi lệnh cho hỏa khí doanh đuổi giết Phật tông là muốn biết điều gì?

- Muốn biết người nước ngoài giết người đại tu hành như thế nào.

Phương Giải lắc đầu:

- Xem ra súng của người nước ngoài khác với súng của chúng ta. Người tu hành từ Bát Phẩm trở lên đã có năng lực ngăn cản viên đạn, sau đó chạy trốn. Chỉ cần không liều mạng, thì không khó để chạy trốn. Nhưng Kiêu Kỵ Giáo truyền về tin tức, đã có người tu hành Cửu Phẩm chết trong tay hỏa khí của người nước ngoài. Hơn nữa người của Hàng Thông Thiên Hạ và Mộc Quảng Lăng đã tìm hiểu qua, lúc trước có không ít người tu hành ý đồ ám sát cái tay Lai Mạn Đại Đế của Agoda, nhưng kết quả đều thất bại.

Hạng Thanh Ngưu nhíu mày:

- Ý của ngươi là, người nước ngoài có hỏa khí khắc chế người tu hành?

- Có lẽ vậy!

Sắc mặt của Phương Giải hơi khó coi. Hắn không thể nghĩ ra được người nước ngoài dựa vào cái gì để đánh chết người tu hành Cửu Phẩm.

Xa xa, tăng nhân kia rốt cuộc không ngăn nổi viên đạn dày đặc, một viên đạn xuyên qua người y, khả năng vận hành nội kình của y lập tức bị trì trệ. Theo sau đó, vô số viên đạn bắn xuyên qua người y, máu bắn tung tóe.





Đại quân bắc tiến về cơ bản đã chuẩn bị xong. Hắc Kỳ Quân chia ra không ít đội kỵ binh hơn nghìn người quét sạch loạn phỉ còn sót lại. Phương Giải đoán rằng những lính đào ngũ của Thắng Đồ và Dương Kiên sẽ trở thành loạn phỉ gây nạn khắp nơi, cho nên trước khi rời đi, hắn muốn tiêu diệt được bao nhiêu thì diệt.

Lúc trở lại thành Cố Nguyên thì trời đã tối. Ngày hôm nay, hỏa khí doanh xuất động chỉ giết chết một tăng nhân, chính là kẻ trốn trong trấn Đông Duyên. Không phải là uy lực của hỏa khí doanh chưa đủ, mà là số tăng nhân Đại Tự Tại mang tới, phần lớn đã bị Hạng Thanh Ngưuvà Phương Giải giết chết, có ít người chạy trốn, nhưng số lượng không nhiều.

- Còn đang suy nghĩ người nước ngoài dùng thủ đoạn gì giết chết người đại tu hành à?

Hạng Thanh Ngưu hỏi.

Phương Giải gật đầu, tay cầm chén trà, lông mày nhíu lại vì trầm tư.

- Tả Minh Thiền ở Mưu Bình bên kia mới gửi tin tức tới.

Phương Giải đưa một mật thư cho Hạng Thanh Ngưu:

- Hiện tại trong thành Mưu Bình có không ít người nước ngoài. Dương Thuận Hội phòng thủ Mưu Bình đã hoàn toàn biến thành nô tài của người nước ngoài. Người nước ngoài bao vây ở phía sau Mộc Quảng Lăng chính là nhờ đổ bộ lên Mưu Bình. Trong thư Tả Minh Thiền có nói, lúc đầu người nước ngoài đóng giả làm thương nhân tiến vào Mưu Bình, từng đám từng đám một, sau đó lặng lẽ rời khỏi Mưu Bình, dùng thời gian nửa năm tạo thành một đội ngũ chừng mấy vạn người. Đội ngũ này muốn bao vây phía sau Mộc Quảng Lăng, nhưng bị Triệu Thiên Tranh của Giang Đô ngăn cản.

- Tuy nhiên, từ đó trở đi, Dương Thuận Hội không có bất kỳ ngăn cản nào với người nước ngoài. Người nước ngoài cũng không cần dùng biện pháp lúc trước tiến vào, mang theo hạm đội thủy sư trực tiếp đổ bộ lên thành Mưu Bình, đại quân tiến vào ồ ạt. Dương Thuận Hội mang theo hai vệ chiến binh đóng ngoài thành ba mươi dặm, chẳng hề quan tâm.

Phương Giải thở dài một tiếng:

- Chỉ huy đội quân người nước ngoài ở Mưu Bình là một Đại công Agoda tên là Ách Nhĩ Thái, binh mã không ít hơn mười vạn. Dương Thuận Hội dứt khoát trở thành nô tài cho người tây dương, mà những người tu hành có tâm huyết trong thành lại không cam lòng, tổ chức một lần ám sát, muốn diệt trừ Ách Nhĩ Thái. Kết quả là…mười mấy người tu hành đi đều chết hết.

Phương Giải nói:

- Sau khi Tả Minh Thiền biết chuyện, liền dẫn theo người tính toán tiếp ứng những khách giang hồ kia. Nhưng tiếp viện còn chưa tới, đám khách giang hồ tiến vào nhà của Ách Nhĩ Thái thì không thấy đi ra. Tả Minh Thiền mạo hiểm tiến vào điều tra, kiểm tra thi thể của khách giang hồ, phát hiện bọn họ đều bị súng bắn chết.

- Nhưng Tả Minh Thiền hoài nghi số súng bắn chết khách giang hồ kia không bình thường. Y lặng lẽ đánh hôn mê một binh lính người nước ngoài, kiểm tra súng của người này thì không thấy khác lạ gì. Sau đó y bắt giữ một thân binh của Ách Nhĩ Thái, kiểm tra súng của thân binh này, cũng không phát hiện khác lạ gì. Súng của bọn họ về cơ bản giống với súng của hỏa khí doanh chúng ta.

- Không khác nhau?

Hạng Thanh Ngưu tò mò hỏi.

- Khẳng định có khác nhau, chỉ có điều Tả Minh Thiền không phát hiện.

- Phải có chỗ nào không đúng chứ.

Hạng Thanh Ngưu nghĩ một lúc rồi nói:

- Súng không có gì lạ, chẳng lẽ là viên đạn?

Phương Giải gật đầu:

- Ta cũng bắt đầu hoài nghi điểm này…khoan đã…

Hai mắt của Phương Giải bỗng nhiên sáng lên:

- Lúc trước ta từng gặp qua pháp sư của người nước ngoài. Lúc ở Vân Nam Đạo, Hoàng Đế Mộ Dung Sỉ của Nam Yến có mời người nước ngoài tới giúp đỡ. Trong đó có mấy pháp sư, thủ đoạn của bọn họ khác với người tu hành, nhưng hiệu quả không kém là bao nhiêu, cũng dùng tới nguyên khí thiên địa. Chỉ khác là bọn họ không dùng nội kình để thúc giục, mà là dùng…

Phương Giải quay đầu phân phó:

- Phái người cấp tốc đưa tin tới Mộc Quảng Lăng và Kiêu Kỵ Giáo ở thành Mưu Bình, bảo bọn họ cố gắng tìm kiếm đạn mà đám thân binh bên cạnh tướng soái người nước ngoài hay dùng.





Ngay lúc Phương Giải nghĩ tới điều khác biệt, ở thành Mưu Bình cách đó ngàn dặm.

Thiên Hộ Kiêu Kỵ Giáo Tả Minh Thiền nhìn thoáng qua tử thi trên mặt đất, không nhịn được lắc đầu thở dài:

- Suốt hai tháng, không ngờ người này lại nhịn được lâu như vậy! Hai tháng, dùng hết thủ đoạn, cũng không ép hỏi được bí mật từ hỏa khí của người tây dương.

- Thiên Hộ!

Một Kiêu Kỵ Giáo trẻ tuổi chạy vào day day mũi, ngồi xuống nhìn:

- Không tìm thấy viên đạn nào trên người này, vì sao y không mang theo đạn?

Tả Minh Thiền vỗ trán một cái:

- Con mẹ nói chứ, chỉ quan tâm tới súng, lại quên mất đạn. Thậm chí ta còn tưởng rằng đám người nước ngoài này cũng có người tu hành, rồi dùng nội kình phủ lên đạn, lại không nghĩ tới điều khác.

- Chúng ta lập tức điều tra!

Y cười cười:

- Chỉ cần biết đám người nước ngoài kia dựa vào cái gì giết chết người đại tu hành, sau đó phá giải, vậy thì ngày lành của người nước ngoài liền chấm dứt!