Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 147: Đúng là thơ hay




Phương Giải và Chu viện trưởng nói chuyện thật lâu trong phòng. Mà các học sinh sau khi kiểm tra xong cũng đã rời khỏi sàn đấu võ. Nữ giáo thụ Khâu Dư có đôi bạch nhãn đứng chờ ở cửa. Nàng không đi vào. Tuy cách phòng Chu viện trưởng cũng không gần, nhưng khi Chu viện trưởng hạ giọng hỏi Phương Giải, Khâu Dư như thế nào. Vị giáo thụ tuy không phải quá xinh đẹp nhưng có khí chất độc đáo này, đầu tiên là hơi ngạc nhiên, sau đó nắm chặt tay, sát khí thoáng hiện.

Khuôn mặt hơi chút đỏ ửng, vị nữ giáo thụ này lộ ra vẻ đáng yêu khó thấy.

Đương nhiên, sát khí này không phải là sát khí thật sự.

Trong phòng, Chu viện trưởng dường như cảm nhận được sự tức giận của người nào đó, lập tức chuyển đề tài. Sau khi đàm phán với Phương Giải một lúc, ông ta đứng dậy ra ngoài:

- Đi thôi, ngươi đã đáp ứng ta rồi, như vậy kế tiếp là lúc ta tỏ rõ thành ý. Ta an bài riêng cho ngươi một vị giáo thụ để dạy ngươi. Đây chính là điều chưa từng xảy ra ở Diễn Vũ Viện.

Phương Giải đi theo Chu viện trưởng, hạ giọng nói:

- Học sinh sẽ không cảm ơn.

- Tùy ngươi.

Chu viện trưởng dường như không để ý tới thái độ của Phương Giải. Ông ta mở cửa, chỉ vào Khâu Dư đang chờ ở bên ngoài:

- Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ trở thành giáo thụ riêng của ngươi. Ngoại trừ việc học ở Diễn Vũ Viện ra, lúc rãnh rỗi ngươi có thể thỉnh giáo nàng. Sở dĩ là Khâu Dư. Bởi vì nàng có ưu thế hơn những người khác.

- Học sinh biết.

Phương Giải chỉ chỉ vào hai mắt của mình.

Chu viện trưởng mỉm cười nói:

- Không chỉ là đôi mắt. Thính giác của nàng cũng tốt nhất Diễn Vũ Viện.

- À?

Phương Giải hơi sửng sốt, sau đó để sát vào tai Chu viện trưởng, nói rất nhỏ:

- Như vậy lúc ngài nói điều kiện với học sinh, chẳng phải là không giấu được tai của Khâu giáo thụ sao?

- Ách…lúc đó ta quên mất…Các ngươi trò chuyện trước đi, ta có việc quan trọng cần xử lý.

Nói xong câu đó, Chu viện trưởng quay người rời đi, không một chút lưỡng lự. Phương Giải phát hiện mình bắt đầu thích tính tình của vị Chu viện trưởng này. Không có sự âm hiểm và hiền lành giả tạo của những người trong quan trường. Nếu để Phương Giải lý giải, thì người trong quan trường, cho dù là người trẻ tuổi hay người mới, đều muốn giả vờ thành thật. Mà Chu viện trưởng, rõ ràng ở cái tuổi đấy rồi, mà vẫn như một đứa trẻ.

Không thể nghi ngờ, Phương Giải thích người sau hơn.

- Cái kia…viện trưởng đại nhân nói rằng thính giác của tiên sinh rất tuyệt.

Phương Giải mỉm cười chào hỏi Khâu Dư.

Khâu Dư mặc một bộ áo dài màu xanh nhạt rộng thùng thình. Lúc nàng đi đường, Phương Giải nhìn ra được thân hình của nàng rất chuẩn. Nhưng do áo dài rộng thùng thình che mất, nên thân hình nổi bật không lộ ra ngoài. Sau khi tới đế đô, Phương Giải phát hiện ra rất nhiều người không thể nhìn ra được tuổi. Chẳng hạn như Trác Bố Y, chẳng hạn như Chu viện trưởng. Lại như vị giáo thụ Khâu Dư trước mặt này.

Hắn muốn lấy lòng Khâu Dư hơn là lấy lòng Chu viện trưởng. Bởi vì Phương Giải biết rõ đạo lý, quan huyện không bằng hiện quản.

- Nếu ta nghe thấy cuộc trò chuyện giữa trò và Chu viện trưởng, trò đoán xem kết quả sẽ như thế nào?

Khâu Dư chăm chú hỏi.

- Thì lúc này ngay cả mẹ học sinh, học sinh cũng không nhận ra.

Phương Giải cũng rất nghiêm túc đáp.

Khâu Dư gật đầu hài lòng, xoay người khoanh tay bước đi. Nhưng nàng đâu biết suy nghĩ đen tối trong đầu Phương Giải. Tới hiện tại Phương Giải còn chưa biết cha mẹ hắn là ai. Cho dù hắn không bị đánh bầm dập mặt mũi, mẹ của hắn đứng đối diện, hắn cũng không nhận ra được.

- Tiên sinh, giờ chúng ta đi đâu?

- Hôm nay không có chương trình học.

- Thế chẳng phải là lãng phí thời gian sao?

- Trò có thể đi ngủ.

- Học sinh cảm thấy cần tăng mạnh giao lưu. Dù sao tiên sinh còn chưa hiểu gì về học sinh. Mà học sinh cũng chưa hiểu gì về tiên sinh.

- Trò không hiểu gì về ta, nhưng ta lại biết về trò.

Khâu Dư dừng bước, nhìn Phương Giải, nói:

- Tuy nhiên, nếu trò muốn hiểu thêm về ta, thì phải để ta hiểu hết về trò đã.

Nghe thấy câu này, Phương Giải cười có vẻ ti tiện.

Mà nửa canh giờ sau, Phương Giải chỉ muốn khóc.





Phương Giải thật không ngờ tòa núi ấm áp dễ chịu, không tính là nguy nga ở đằng sau Diễn Vũ Viện, lại cùng là một tòa với tòa núi hoang trong Ngự Hoa Viên của hoàng cung. Lúc đi trên con đường nhỏ dưới núi, Phương Giải rốt cuộc hiểu ra vì sao Hoàng Đế bệ hạ kiên quyết không cho phép Diễn Vũ Viện chuyển ra khỏi thành Trường An.

Nếu như xây một con đường nhỏ trên ngọn núi này, thì nếu chẳng may có kẻ mưu nghịch dẫn quân vây quanh Sướng Xuân Viên hoặc là cung Thái Cực. Người của Diễn Vũ Viện có thể từ ngọn núi này chạy tới trợ giúp. Trên núi khẳng định có con đường như vậy. Bởi vậy có thể thấy Hoàng Đế bệ hạ tin tưởng Chu viện trưởng và các giáo sư trong Diễn Vũ Viện như thế nào. Có lẽ còn tin tưởng hơn cả các quan viên khác.

Nhưng Phương Giải lại không biết rằng. Rất ít học sinh có tư cách đi ra sau núi. Mà hắn không đoán sai. Ở trên núi quả thực có một con đường nối thẳng tới Sướng Xuân Viên và cung Thái Cực.

- Không phải trò muốn ta hiểu rõ hơn về trò sao?

Khâu Dư mỉm cười chỉ ngọn núi thấp phía trước, nói:

- Dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên đỉnh núi rồi chạy về. Lặp lại như vậy, cho đến khi trò bất động thì thôi.

- Có thể hỏi tiên sinh là vì sao không?

Phương Giải khó hiểu hỏi.

- Ta muốn kiểm tra sức chịu đựng của trò, để tăng thêm hiểu biết về trò. Đi thôi, nếu như trò không muốn, có thể quay lại. Về sau ta sẽ không yêu cầu trò cái gì nữa.

Phương Giải phát hiện nữ tử này biết cách uy hiếp hơn Chu viện trưởng rất nhiều. Cho nên hắn chỉ có thể cười khổ một tiếng. Sau đó dắt vạt áo vào dây lựng, hít một hơi rồi chạy lên núi. Nếu là kiểm tra sức chịu đựng của hắn, thì Phương Giải sẽ không dùng tốc độ nhanh nhất ngay từ đầu. Nhưng dù vậy, tố chất thân thể của hắn vẫn khiến Khâu Dư hài lòng. Tuy núi không cao, nhưng leo núi với đi trên đất bằng là hai khái niệm khác nhau. Lúc Phương Giải đi lên đi xuống hai lần, thì quần áo trên người đã ướt sũng mồ hôi.

Khâu Dư đứng dưới một gốc cây đào, mỉm cười nhìn vẻ chật vật của thiếu niên này. Từ nụ cười của nàng, Phương Giải khẳng định hiện giờ nàng ta đang rất đắc ý.

Một canh giờ sau, Phương Giải thở hổn hển đi tới trước mặt Khâu Dư, hỏi:

- Như vậy đã được chưa?

Khâu Dư lắc đầu nói:

- Chưa được. Vừa rồi ta đã nói chỉ tới khi trò bất động mới thôi. Trò còn có thể đi đường, cách bất động còn xa.

Phương Giải thở dài bất đắc dĩ, xoay người tiếp tục leo núi.

Lại sau nửa canh giờ, mặt trời đã ngả về tây. Phương Giải chưa ăn cơm trưa, khí lực đã tiêu hết. Tuy chưa tới mức không đi được. Nhưng hai cái đùi đã nặng như rót chì vào trong rồi. Liên tục chạy lên chạy xuống ba giờ, người thường đã sớm xụi lơ rồi.

- Tốt lắm!

Lúc Phương Giải xuống núi đi qua Khâu Dư, bị giáo thụ thoạt nhìn không màng danh lợi này, ôn hòa nói:

- Đã ra mồ hôi khắp người, muốn tắm rửa trước không?

- Đương nhiên rồi…tốt nhất là…sau khi tắm rửa cho học sinh ăn chút gì đó. Học sinh cảm ơn trước.

- Việc ăn cơm thì không vội. Đã qua giờ ăn trưa rồi. Nếu muốn ăn cái gì đó phải đợi tới cơm chiều. Diễn Vũ Viện quy định rõ ràng lúc nào ăn thì ăn.

- Vậy thì đi tắm rửa trước.

- Trò đi theo ta.

Khâu Dư đi trước dẫn đường, Phương Giải đi theo sau, vừa đi vừa xoa bóp cái đùi đau nhức. Theo đường nhỏ vòng tới một rừng cây, Phương Giải liền nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Mà khiến Phương Giải kinh ngạc, chính là trên ngọn núi thấp kia vẫn còn có một tháp nước. Mà so với ngọn núi, quy mô của thác nước quá lớn.

Dưới thác nước là một hồ sâu. Nước từ thác đổ thẳng xuống, bắn lên những bọt nước, sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Còn chưa tới gần hồ nước, không khí mát lạnh đã phả vào mặt. Trong khí trời nóng bức như bây giờ, nơi này đúng là nơi tuyệt vời để nghỉ hè.

Phương Giải đứng ở bờ hồ giãn giãn cơ thể, nhìn nước hồ trong suốt, không nhịn được cúi người uống. Có lẽ vì rất khát, nên cảm thấy nước hồ có vị ngọt.

- Tiên sinh có thể tránh đi một lúc được không?

Phương Giải hơi ngượng ngùng nói.

- Không cần.

Khâu Dư chỉ thác nước lớn kia, chậm rãi nói:

- Đứng phía dưới.

- Dạ?

Phương Giải nuốt nước bọt một cái, lẩm bẩm:

- Mình cứ tưởng được tắm bể nước, không ngờ phải tắm dưới vòi hoa sen…





Tuy núi không cao. Nhưng đã gọi là núi, thì không bao giờ thấp. Hơn nữa, thác nước này rất hùng vĩ, nước đổ xuống ầm ầm. Lúc Phương Giải thăm dò đi tới gần tảng đá dưới thác nước, hắn không nhịn được quay đầu, quăng ánh mắt cầu xin về phía Khâu Dư.

Khâu Dư không để ý tới hắn, mà ngồi xuống múc nước rửa mặt.

Phương Giải đã cực kỳ mệt mỏi rồi, cảm giác thoải mái khi mới nhìn thấy hồ nước đã không còn chút nào. Hắn kiên trì đi tới gần thác nước. Mới hơi chạm vào dòng nước, đã cảm thấy đau đớn. Phương Giải không dám xác định, nếu mình hứng đầu vào đó, liệu có bị nước trên thác đập xuống đầu mà đi đời nhà ma không.

Nhưng tới lúc này, tính cách không chịu thua của Phương Giải trỗi dậy. Hắn không quay đầu nhìn Khâu Dư nữa, mà hít một hơi thật sâu tiến vào thác nước.

Mới tiến vào, Phương Giải lập tức cảm thấy như có vô số người dùng gậy đầu vào đầu của hắn. Bởi vì áp lực thực sự quá lớn. Cổ và xương sống cũng giống như bị đập nát. Đứng ở dưới dòng tháp, Phương Giải cơ hồ không nhấc bước được.

Dòng thác thật lớn giống như một vị cao thủ có nội kình hùng hậu liên tục công kích với một lực không đổi. Mới tiếp xúc, Phương Giải suýt nữa quỳ xuống, hai chân không ngừng run rẩy. Dòng nước xiết đập vào đỉnh đầu và lưng. Cảm giác đau đớn liền biến thành chết lặng. Thậm chí Phương Giải còn nghĩ, nếu kiên trì trong chốc lát, liệu da thịt của mình có bị bóc ra không?

Nhưng nếu lui về, hiển nhiên sẽ bị nữ giáo thụ kia nhạo báng.

Thân là một nam tử chân chính, Phương Giải không muốn bị một nữ nhân khinh thường.

Kiên trì, cắn răng kiên trì.

Vừa lúc đó, tuy tiếng thác nước rất lớn, nhưng tiếng của Khâu Dư vẫn truyền rõ ràng vào tai Phương Giải.

- Khi nào ngươi có thể đi lại tự nhiên dưới thác nước đó, thì ngươi chính thức qua cửa ải này. Nếu ta nói cho ngươi biết, Đại tướng quân Lý Khiếu thời Thái Tông thậm chí còn có thể tản bộ ngâm thơ dưới đó, liệu ngươi có cảm thấy mình rất thất bại không?

- Ta sẽ không cảm thấy…mình rất thất bại!

Dòng thác khiến cho Phương Giải rất khó mở miệng. Cứ há miệng là nước tràn vào, hít thở sẽ không thông. Hô hấp ở mũi đã trở nên khó khăn. Tìm dưỡng khí trong nước, chắc chỉ có loài cá mới làm được.

- Nhưng ta…ta cảm thấy…ngâm thơ dươi thác nước này…là một việc rất vớ vẩn!

Hô xong câu này, Phương Giải không biết mình đã uống bao nhiêu nước. Nhưng ánh mắt của hắn càng ngày càng sáng. Dường như đã không còn sợ hãi thác nước nữa rồi.

Khâu Dư híp mắt nhìn thiếu niên kia. Ánh mắt hiện lên một tia khen ngợi.

Mà đúng lúc này, không ngờ thiếu niên kia có thể chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó chậm rãi giang tay làm động tác như ôm quả bóng.

- Nắng rọi Hương Lô khói tía bay, xa trông dòng thác trước sông này. Nước bay thẳng xuống con mẹ nó ba nghìn thước, tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.

Thiếu niên hét lên như tiếng sói tru, đứt quãng truyền tới. Tuy thưa thớt nhưng đầy bất khuất.

- Không phải chỉ là ngâm thơ thôi sao…Lão tử có thể ngâm được một bài thơ tuyệt tác!

Hai mắt Khâu Dư sáng ngời nhìn thiếu niên kia, khóe miệng nhếch lên đường cong càng ngày càng đẹp. Bóng dáng chật vật mà kiên cường của thiếu niên kia thật rõ ràng trong mắt nàng. Nghe hắn ngâm thơ mà như rống lên, nàng không nhịn được lẩm bẩm:

- Bỏ ba chữ “Con mẹ nó” kia đi, thì đúng là một bài thơ hay.