Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1530: Tới tìm ta




- Dựa theo tình huống bình thường đến phân tích thì quá trình nếu như toàn bộ nhân loại đều bị diệt sạch cho đến lức nhân loại lại xuất hiện cho đến bây giờ là một đoạn thời gian rất dài.

Từ bút kí của người này có thể thấy được, lúc ấy quả thật không có tạo thành hậu quả cả nhân loại đều bị diệt sạch.

Nhưng hệ thống sinh thái chắc chắn đã bị hủy diệt, phá hư rất nhiều.

Thế giới đã trở nên không thích hợp cho nhân loại sống sót, loại vũ khí diệt thế ấy sẽ ảnh hưởng trong một đoạn thời gian rất dài sau đó, cho nên…

- Cho nên quá trình phát triển văn minh sẽ nhanh hơn tình huống bình thường rất nhiều?Ngô Nhất Đạo hỏi.Phương Giải gật gật đầu, nói:

- Sống sót hẳn đều là cư dân của những nơi rất xa xôi, hẻo lánh.

Bọn họ lạc hậu một cách cực đoan.

Nhưng cũng chính vì sống tại nhưng nơi hẻo lánh ấy mà bọn họ mới có thể tránh thoát tai nạn.

Có lẽ sẽ có những người trốn thoát tới định cư tại trong những nơi bộ lạc xa xôi này, họ dạy bảo những cư dân này sử dụng văn tự, nhưng không biết vì lí do gì mà danh tiếng của những người đó cũng không nổi bật.

- Thổ dân vẫn chậm rãi phát triển theo con đường mà bọn họ đã chỉ dẫn, tại vài chục năm, thậm chí mấy trăm năm sau, không ngừng có người dũng cảm đi ra bộ lạc, thăm dò hoàn cảnh sinh tồn mới.

Nhưng bởi vì sự phá hư trước đó, nên lúc này có khả năng sẽ kéo dài rất lâu.

Sau khi sự ảnh hưởng của vũ khí diệt thế đối với hoàn cảnh dần dần được cải thiện, những người này bắt đầu di chuyển.Hạng Thanh Ngưu ừ một tiếng, nói:

- Dù sao trình độ bị ảnh hưởng của những nơi bị cái loại vũ khí diệt thế ấy tập kích đều có sự chia lớn nhỏ.

Những nơi bị ảnh hưởng ít thì sự khôi phục lại có vẻ nhanh, sau khi mấy trăm năm trôi qua, những nơi ấy cũng đã có thể sinh tồn rồi.

Cho nên những bộ lạc di dân ấy cũng bắt đầu định cư tại những nơi đó, sau đó dần dần sinh sản nhân khẩu

- Như vậy… Những người chạy thoát khỏi nơi này đâu?Hãn Tốt vẫn luôn rất lặng yên nãy giờ bỗng nhiên hỏi một câu:

- Ly khai thế giới này?Phương Giải nói:

- Dựa vào trình độ phát triển ngay tại lúc đó mà nói, rời khỏi nơi này không phải là không có khả năng.

Trong bút kí có nhắc tới, tại nơi cực nam có một trụ sở của bọn họ, nơi đó không có bị hư hao do chiến loạn.

Nhưng cái chỗ kia hẳn là rét lạnh đến cực độ, không thích hợp nhân loại sinh tồn.

Hơn nữa bọn họ cũng không đủ công cụ sống sót, cho nên nhất định phải rút lui khỏi đó.

Có lẽ trong cái trụ sở đó có các loại máy bay cũng nói không chừng.

- Các loại máy bay là cái gì?Hạng Thanh Ngưu hỏi.Phương Giải nói:

- Phải là loại đồ vật mà ngươi ảo tưởng khi trước đó, có thể mang người rời khỏi mặt đất bay vào không trung.Hạng Thanh Ngưu hơi sửng sốt, nói:

- Như vậy bọn họ bây giờ đang định cư trên đỉnh đầu chúng ta? Mặt trăng?Phương Giải lắc lắc đầu:

- Ta từng đọc được sự phỏng đoán của các bậc tiền bối đối với thế giới trong một quyển sách cổ, theo sự phỏng đoán ấy thì thế giới của chúng ta không phải duy nhất đâu.

Chúng ta sinh hoạt tại trên một mảnh đại lục, mà ở địa phương khác cũng có đại lục lớn như thế.

Nhưng vì cách nhau quá xa xôi, cho nên mới không biết đến sự tồn tại của lẫn nhau mà thôi.

Ngài ấy cho rằng, tại một nơi thật xa bên ngoài không trung, cũng có một đại lục lớn như vậy, nếu như có thể bay khỏi nơi này và có mục tiêu rõ ràng thì chưa chắc không thể tới được thế giới khác.

- Chúng ta...

Không phải duy nhất?Sắc mặt của Ngô Nhất Đạo hiển nhiên thay đổi, lối suy nghĩ này hiển nhiên là một đòn tấn công mãnh liệt đối với y không thể nghi ngờ.

Thật giống như nó đã đánh nát hàng rào trong tư tưởng của y, khiến y nhìn thấy một không gian khổng lồ hơn.

Lúc trước, suy nghĩ của y đều đều cực hạn ở cái thế giới này, hiện tại sau khi biết được chuyện đó khiến y lập tức cảm thấy bản thân thật là nhỏ bé.Phương Giải chậm rãi nói:

- Chúng ta ngồi ở trên bờ cát xem hạt cát, mỗi một hạt cát đều là một cơ thể độc lập.

Có lẽ, đúng cho toàn bộ thế giới...

Không phải chỉ thế giới của chúng ta, là toàn bộ thế giới mà nói.

Số lượng thế giới nhỏ như của chúng ta vậy có rất nhiều, thật giống như những hạt cát trên bờ cát.Nghe được Phương Giải nói như vậy, nội tâm mọi người đều hơi hơi run rẩy.

- Như vậy, thế giới chân chính nhiều đến bao nhiêu?Sắc mặt Hạng Thanh Ngưu có hơi trắng bệch hỏi.

- Không biết.Phương Giải ngẩng đầu nhìn về phía không trung, nhưng bây giờ hắn lại đang tại dưới lòng đất nên cũng không thấy được bầu trời.

Tuy vậy, trong ánh mắt của hắn, thật giống như thật sự nhìn thấy điều gì đó.

- Mỗi một ngôi sao mà các ngươi thấy vào ban đêm, đều có thể là một thế giới có người sinh sống.

Ngôi sao ấy thoạt nhìn rất nhỏ, chỉ là bởi vì chúng nó cách nó quá xa.

Thật giống như ngươi nhìn một ngọn núi lớn, từ đằng xa có thể nhìn đến toàn bộ ngọn núi, mà khi tới gần chỉ có thể nhìn ít nơi mà thôi.

Nếu đem ngọn núi lớn đó đặt ở một cự ly càng xa nhưng chúng ta vẫn có thể thấy được thì ngọn núi ấy cũng sẽ biến nhỏ lại cỡ như một hạt cát, thậm chí nhìn không tới.Nghe những lời Phương Giải nói, Hạng Thanh Ngưu tiếp lời:

- Nói cách khác, chúng ta đứng ở trong cái tiểu thế giới này, có thể nhìn thấy một bầu trời đầy sao, nếu như chúng ta đứng ở trên ngôi sao mà tầm mắt chúng ta có thể nhìn thấy xa nhất, vẫn có thể thấy sao giăng đầy trời.

Cứ suy luận như thế thì… Tiểu thế giới vô cùng vô tận, Đại thế giới vô biên vô hạn?Phương Giải gật đầu:

- Có lẽ...

Đúng vậy.Ngô Nhất Đạo bỗng nhiên cảm khái một câu:

- Con người… Thật nhỏ bé.......Phương Giải nhìn nhìn cái thứ có thể dịch chuyển không gian trong tay, lại liên tưởng đến những lời tổng kết sau khi đã xem quyển bút kí ấy:

- Lựa chọn của những người đó vào lúc ấy hẳn là cũng rất bất đắc dĩ, cái loại dụng cụ có thể dịch chuyển ba trăm hai mươi người này hẳn vẫn còn thuộc loại chưa hoàn mỹ.

Vẫn không thể tùy ý chuyển hoán như loại dụng cụ nhỏ được, khả năng chỉ có cơ hội sử dụng một lần.

Cho nên không thể lặp lại sử dụng mang đi mọi người, lần này đã xảy ra giết chóc.

- Cũng không nhất định…Hãn Tốt bình tĩnh nói chuyện, trong giọng nói của hắn không có một tia dao động:

- Mục tiêu của bọn họ là một căn cứ tại nơi cực nam, nếu hoàn cảnh sinh tồn tại nơi đó vô cùng ác liệt thì quy mô của cái trụ sở ấy nhất định sẽ không rất lớn.

Hơn nữa, điều kiện sinh tồn của cái trụ sở đó đều đến từ sự tiếp viện của quốc gia, quốc gia đều xong rồi, ai sẽ tiếp tục bổ sung cho bọn họ đây? Nếu một lần đi qua quá nhiều người, chỉ có thể khiến cái trụ sở kia lập tức sụp đổ.Hắn nói:

- Đây là một loại lựa chọn, bất đắc dĩ nhưng nhất định phải lựa chọn.Phương Giải không biết nên nói cái gì, lời Hãn Tốt nói tuy rằng xé toạc ra một mặt âm u trong nội tâm con người, nhưng vô cùng có khả năng, đó chính là tình hình thực tế.