Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 314: Vượt núi lớn lội đại giang




Đông Tây Mang Đãng Sơn mấy ngàn dặm, ở một nơi chật hẹp nhất phía Tây Bắc. Năm đó Thái Tông hoàng đế hạ chỉ mở núi làm đường, công bộ phái người đến Mang Đãng Sơn tham khảo mất một năm, mới chọn được nơi này. Nơi này mặc dù không tính là địa điểm chật hẹp nhất nhưng thế núi bằng phẳng, hơn nữa còn có một số khe nứt có thể lợi dụng, giảm được không ít nhân công.

Cho dù là vậy, hai mươi vạn nhân công cũng phải mất kha khá thời gian mới có thể khai thông ngọn núi này. Để kỉ niệm việc khai thông đường núi, quan viên Công bộ đem đá tảng, cây lớn lớn thu được lúc mở núi xây dựng một tòa Khai Sơn Đài dưới chân núi. Đài này đường kính khoảng chừng một dặm, dùng đá lớn đặt chồng lên nhau, mặt đài bằng phẳng rộng lớn, còn xây dựng một tòa Quan Sơn Điện.

Đá tảng khai thác trên núi đều dùng cho việc xây dựng sơn đài, chuyện này từng bị người của Ngự sử đài hạch tội một trận, nhưng Thái Tông hoàng đế không có so đo, lúc đại quân tiến quân Giang nam, hắn từng đến Mang Đãng Sơn, bước lên Khai Sơn Đài, đứng trên đó ngắm nhìn cảnh tượng hùng tráng đại quân vượt qua sơn đạo.

Đại tướng quân Lý Khiếu suất quân xuyên qua Mang Đãng Sơn, bước lên chiến thuyền chiến hạm bên bờ Trường Giang, đánh tan danh hiệu thiên hạ chí cường của thủy sư Nam triều, sau đó đại quân vượt qua rãnh trời đặt chân lên lãnh thổ Giang Nam, sau đó hùng binh Đại Tùy giống như canh sôi tuyết lở, đánh cho quân đội Nam triều không kịp trở tay.

Lúc đội xe đi qua Khai Sơn Đài, Phương Giải không kìm được vẫn phải dừng lại.

Mặc dù hôm qua hắn đã đứng từ xa quan sát một lần, nhưng là liếc vội mấy cái chứ không được quan sát tỉ mỉ. Hôm nay đứng dưới Khai Sơn Đài, mới thực sự cảm nhận được công trình vĩ đại năm xưa. Một tòa bình đài khổng lồ dài rộng không dưới một trăm, cao đủ ba mét, muốn xây dựng chẳng phải việc dễ dàng.

Ngước nhìn tòa cao đài này, trong đầu Phương Giải không kìm được tưởng tượng cảnh tượng cảnh hai mươi vạn dân phu xẻ núi mở đường. Từ Mang Đãng Sơn đến đấy, đội ngũ dân phu dày đặc như kiến chuyển nhà. Họ dựa vào cánh tay và bờ vai của mình, đem núi đá khoét bỏ một tảng, sau đó đem tảng đá này xây dựng cao đài dưới chân núi.

Hơn một trăm năm qua đí, Khai Sơn Đài hùng vĩ đã bắt đầu loang lổ vết thời gian, trên đài mọc đầy cỏ xanh, thậm chí còn có mấy thân cây lớn, Phương Giải men theo bậc cầu thang bước lên cao đài, đứng trên đó nhìn ngắm ngọn núi nguy nga cách đó không xa.

Có lẽ, Thái Tông hoàng đế năm xưa cũng đứng ở đây, nhìn hùng binh của mình mang theo một luồng uy thế không thể ngăn cản xuyên qua núi lớn, gột rửa Giang Nam.

Đài này so với núi thấp hơn rất nhiều, nhưng đứng trên Khai Sơn Đài Phương Giải đột nhiên có một loại cảm giác thiên hạ đều trong tay mình. Loại cảm giác này khiến tâm trạng Phương Giải trở nên kích động, thậm chí kích động đến mức muốn hét lên thật to.

Cũng chính tại giờ khắc này, Phương Giải đột nhiên phát hiện mình rất thích cảm giác này.

Trước mặt hắn, dường như xuất hiện từng đội từng đội hùng binh sải chân tiến lên phía trước. Hắn nhìn thấy đội ngũ liên miên bất tận, nhìn thấy chiến kì đón gió tung bay, nhìn thấy trường sóc dựng lên như một rừng sắt thép, nhìn thấy chiến xa mặc dù có chút cồng kềnh như lại chắc chắn dị thường. Trong mơ hồ, hắn thậm chí còn nhìn thấy trong quân đội hùng tráng đó, có một chi đội rất đặc biệt, họ mặc giáp sắt, tay cầm mạch đao, bảo vệ một cỗ liễn xa khổng lồ do chín mươi chín con chiến mã kéo. Trên cỗ liễn xa xa hoa rộng rãi đó, ngồi một người một thân kim giáp.

Người đó, không biết vì sao lại quen thuộc đến vậy.

Hắn nhìn thấy vẻ kiêu ngạo trên mặt các binh sĩ, ánh mắt họ kiên định mà hung hãn, men theo đường núi, đội ngũ giống như một con trường long xuyên qua Mang Đãng Sơn tiến thẳng lên phía Bắc.

Phía Bắc?

Phương Giải ngẩn người, vô thức giơ tay dụi dụi mắt.

Trước mắt đâu có đại quân liên miên bất tận, đâu có trường sóc như rừng chiến kì như mây, càng không có liễn xa chín mươi chín ngươi kéo, đương nhiên cũng không có tướng quân kim giáp ngồi trên. Đường núi vẫn vắng vẻ như cũ, không có cái gì. Thì ra đại quân hắc giáp không biên giới đó, tiếng trông tiến quân hùng hồn đó, đều là do hắn tưởng tượng.

Hoài Thu Công được người khác dìu lên cao đài vừa vặn nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của hắn, không kìm được cười cười nói:

- Đang cảm cảnh tượng phá núi mở đường xây dựng cao đài hùng vĩ năm xưa?

Phương Giải cười cười, che giấu nghi hoặc và ngỡ ngàng trong lòng.

- Đúng vậy… Cũng chỉ có Đại Tùy chúng ta, mới có thể có được một công trình thần tích như vậy. Đứng trên này, trong đầu không khỏi nghĩ đến cảnh tượng xuất binh Giang Nam năm xưa. Mấy chục vanh đại quân sải bước hành quân, xuyên núi lớn vượt lạch trời, thế như chẻ tre bình định Giang Nam.

Hoài Thu Công gật đầu nói:

- Năm đó ta vào kinh ứng thí, lần đầu tiên đi qua nơi này nhìn thấy sơn đạo cao đài, ta cũng xúc động tột đỉnh. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng sẽ không tin con đường này là do nhân lực tạo ra. Chọn nơi này xẻ núi mở đường, đủ thấy quyết tâm và quyết đoán của Thái Tông hoàng đế năm xưa.

- Có quyết tâm và quyết đoán như vậy, Nam triều mục nát căn bản không thể chống lại.

Tay hắn chỉ lên sơn đạo phía trước nói:

- Năm đó, chính bản thân ta đã đi bộ trên sơn đạo đó, một mình, không có bạn đồng hành. Ta rời nha sớm một năm, đi hỏng mấy chục đôi giày mới đến được đế đô.

Ngẫm lại từng ấy năm qua, ta chỉ về quê đúng hai lần, một lần trong đó là phụng chỉ làm việc.

Nghe hắn cảm thán, Phương Giải chỉ phụ họa hai câu.

Bởi trong đầu hắn, vẫn còn hình ảnh ảo giác trước đó.

Đại quân liên miên vô tận này là của ai? Tướng quân kim giáp ngồi trên liễn xa khổng lồ chín mươi chín ngựa kéo là ai?

- Năm đó ta từ phía Nam đi về phía Bắc, bây giờ lại từ phía Bắc đi về phía Nam, đường vẫn là con đường đó, núi vẫn là ngọn núi đó, Khai Sơn Đài so với năm xưa không có gì thay đổi, nhưng người thì đã già nua đến mức đến đi đường cũng đi không nổi.

Hoài Thu Công cảm khái một câu.

Phương Giải lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ lộn xộn lung tung. Hắn biết những ảo giác lúc nãy, chỉ là bởi vì Khai Sơn Đài bởi vì Mang Đãng Sơn bởi vì trận đại chiến năm đó cảm khái mà thôi. Năm đó Nam Bắc triều đối lập, Đại Trịnh phương Bắc và Trần thị phương Nam đối lập hàng trăm năm, ai cũng không làm gì được người kia, chính bởi vì lạch trời Trường Giang. Sau này thái tổ hoàng đế Đại Tùy hưng binh diệt Trịnh, thiết lập Đại Tùy. Thái Tông hoàng đế chăm lo việc nước, bình định Nam triều, thống nhất thiên hạ.

Chuyện xưa như triều dâng sóng dậy, khiến người ta không khỏi cảm khái.

- Chúng ta đi thôi.

Phương Giải lắc đầu cười cười:

- Đợi ta trở về từ Tây Nam, đi qua con đường này, bước lên sơn đài này, không biết có được tâm trạng như của Hoài lão không.

Hoài Thu Công ha ha cười lớn nói:

- Lúc ngươi con trẻ cho dù đi đi lại lại trên con đường này, tâm trạng cũng không thay đổi.

Phương Giải cười nói:

- Cũng đúng, cùng lắm mấy tháng nữa ta sẽ trở lại thôi.

Không biết vì sao, Diệp Cận Nam nãy giờ im lặng không có nói gì, nghe Hoài Thu Công và Phương Giải nói chuyện, sắc mặt hắn lại có chút biến đổi. Đứng sau lưng Phương Giải, hắn nhìn chăm chú nam nhân tuổi trẻ tài cao này, ánh mắt có chút thần sắc phức tạp, nhìn không ra.

Mọi người lại lên đường, đi qua chỗ Phương Giải giết chết Lục Âu, Phương Giải cố ý vén rèm nhìn ra ngoài, quan đạo sạch sẽ không hề có dấu vết tranh đấu, hắn không tự chủ được cười cười. Hoài Thu Công nhìn thấy hắn cười, không kìm được hỏi:

- Chuyện gì khiến ngươi vui như vậy?

Phương Giải khẽ lắc đầu:

- Không có gì, chỉ là cảm thấy cảnh núi khiến cho lòng người thanh thản.

Hoài Thu Công biết hắn không nói thật, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.

Kì thực Phương Giải cười, là vì hắn biết sau lưng mình vẫn còn người khác theo dõi. Hắn giết Lục Âu, liên châu ngũ tiễn bắn chết năm ông chủ, cộng thêm một tiễn bắn chết nô mã kéo xe. Những thi thể đó, hài cốt ce ngựa đều không thấy. Cho nên Phương Giải kết luận hoàn đế vẫn phái người theo dõi mình, đây hiển nhiên là hoàng đế không tín nhiệm hắn, nhưng đối với Phương Giải mà nói chưa chắc đã là chuyện xấu, chí ít… còn có người chùi đ*t cho hắn.

Hắn biết hoàng đế là người không tin tưởng một ai, đây mới là một hoàng đế đạt tiêu chuẩn.

Đoàn xe xuyên qua Mang Đãng Sơn, buổi chiều thì đến bờ sông Trường Giang. Đây là lần đầu tiên Phương Giải nhìn thấy con sông lớn này, năm xưa từ thành Đại Lý Nam Yến chạy đến Phan Cố Tây Bắc Đại Tùy, đi là một con đường khác. Con đường đó cũng gọi là Trường Giang, cũng rộng như Trường Giang Phương Giải nhìn thấy kiếp trước, thậm chí còn có phần rộng hơn, trên sông có một tầng hơi nước nhàn nhạt, cho nên không thể nhìn rõ bờ bên kia.

Đến đây thì phải tách đoàn, Hoài Thu Công hướng Đông, Phương Giải hướng Tây.

Vùng nước đoạn này có chút ôn hòa, là một bến thuyền rất lớn, nghe nói thủy đạo thượng du hẹp hơn một chút, nhưng nước chảy siết, thuyền nhỏ bình thường không thể vượt sông.

Bọn Phương Giải ngồi là một con thuyền lớn dài bảy mươi mét, là loại thuyền quan. Thông thường thuyền trên bến chia thành hai loại, một loại là thuyền quan, thuyền lớn ổn định thu phí không cao, nhưng bởi vì hành khách đi lại quá nhiều, chỉ dựa vào thuyền quan thì không đủ dùng, cho nên có rất nhiều ngư phu chuyên khách ở đây, thuyền của họ nhỏ, nhưng nhanh, không cần phải đợi đủ người mới đi như quan thuyền quan.

Dân chúng bên bờ Trường Giang, gần như đều là những tay bơi cự phách. Bảo họ chuyên chở qua sông, đơn giản giống như bảo người Mông Nguyên cưỡi ngựa.

Đến đây, xe ngựa của bọn Phương Giải đã không còn hữu dụng nữa. Đến bờ bên kia, quan viên địa phương tự nhiên sẽ chuẩn bị xe ngựa. Cho nên chỉ cần đưa người qua sông, một đoàn hơn trăm con người, quan phục trên người đặc biệt bắt mắt. Nhất là năm mươi mấy phi ngư bào, khiến dân chúng nhìn thấy đều phải khiếp sợ.

Con thuyền này nhận được mệnh lệnh của quan phủ, ở đây đợi khâm sai đại nhân. Bọn Phương Giải vừa lên liền lập tức khởi hành, nhưng Phương Giải lại giơ tay ngăn cản, cho dân chúng đang đợi trên bờ cũng lên thuyền. Con thuyền lớn thế này chỉ chở mấy người bọn họ, bắt những người dân này phải đợi thuyền quan trở lại, Phương Giải có chút không nỡ.

Diệp Cận Nam nghe thấy Phương Giải phân phó như vậy ánh mắt không kìm được có chút biến đổi, bên trong đều là tán thưởng.

- Tướng quân.

Một thân binh lại gần hạ thấp thanh âm nói:

- Ta ở trên bờ nghe ngóng, không ai nhìn thấy Lục tướng quân lên thuyền… Dựa theo đạo lý, Lục tướng quân bọn họ cũng phải rất nổi bật mới đúng, nhưng không ai nhìn thấy.

Nghe xong câu này, chân mày Diệp Cận Nam lập tức nhíu lại.

- Không được nói chuyện này với bất cứ ai… Sau khi trở về Ung Châu, nếu có người hỏi Lục tướng quân… Cứ nói lúc thuyền vượt sông gặp sóng dữ, Lục tướng quân xui xẻo ngã xuống sông!

- Nhưng…

Thân binh kia định nói gì nhưng đã bị Diệp Cận Nam ngăn lại:

- Không nhưng nhị gì hết! Nếu để ta biết được có người dám nói một câu, đừng trách ta không niệm tình cũ! Chuyện này chính là như vậy, ai hỏi cũng là như thế, có cần ta nhắc lại lần nữa hay không!