Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 52-2: Xích mã, bạch hổ (2)




Tình Nhi nhìn hướng Phương Giải biến mất, chăm chú nói:

- Muội chỉ biết rằng, từ nhỏ phụ hãn đã dạy ca ca rằng, nam tử người Bắc Liêu chúng ta nên tri ân đồ báo, càng không thể làm việc gì xin lỗi bằng hữu của mình. Ở Phan Cố, Phương trí giả đã từng giúp huynh. Vừa nãy còn giúp chúng ta nhìn ra tính toán của triều đình Đại Tùy. Còn nghĩ biện pháp giúp chúng ta không chịu sự hoài nghi của đế quốc Mông Nguyên. Chúng ta tặng hắn ba con ngựa thì có làm sao? Nếu ngay cả việc nhỏ như vậy mà không giúp, thì chẳng uổng công phụ hãn dạy bảo sao?

- Ta nói không được muội! Muội không đau lòng là tốt rồiHắn dắt đi chính là con Liệt Hỏa của muội!

Tình Nhi bĩu môi nói:

- Liệt Hỏa cũng chỉ là Liệt Hỏa, cùng lắm thì lại đòi phụ hãn một con ngựa tốt làđược. Bắc Liêu chúng ta thiếu gì thì thiếu, nhưng không thiểu bảo mã lương câu! Muội chỉ có chút lo lắngbọn họ không cưỡi được hàn kỵ của Bắc Liêu chúng ta.

Hoàn Nhan Trọng Đức ảo não nói:

- Tùy muội, tùy muộichúng ta không thể trì hoãn nữa. Lập tức lên được vượt quan ải sớm thôi.

Phương Giải phóng ngựa mà đi, một bên chạy như bay, một bên không thể không tán thưởng một tiếng. Thập Vạn Đại Sơn của Bắc Liêu nuôi ra tuấn mã, so với lương câu của thảo nguyên còn mạnh hơn một ít. Con chiến mã đỏ rực mà hắn đangngồi này, chạy nhanh như một cơn gió vậy.

Tốc độ không những kinh người, hình như còn có khả năng thông linh. Hắn chỉ mới có ý niệm trong đầu, nó lập tức đã phản ứng lại. Hoặc là nhảy, hoặc là dừng, cưỡi ngựa mà có cảm giác như điều khiển một chiếc xe ô tô vậy. Phương Giải biết, ngựa hoang cần phải thuần phục. Mà con ngựa mình đang cưỡi này có tốc độ như điện, khí lực như trâu, tất không phải là một con ngựa bình thường. Nhưng nếu là một con ngựa có tính tình như lửa, sao lại có thể dịu dàng ngoan ngoãn như vậy?

Hắn không nghĩ ra, nên trong lòng càng thêm hiếu kỳ.

Kiếp trước đọc tiểu thuyết, xem Tivi, nói tới một con ngựa tốt, tất nhiê là dữ dằn như hổ. Một người không có nghị lực lớn, không có bản lĩnh thì sẽ không thuần hóa được một con ngựa như vậy. Nhưng con tuấn mã có tốc độ nhanh như một ngọn lửathiêu đốt này, đã hoàn toàn phá vỡ quan niệm cố hữu của hắn.

Không chỉ là chiến mã của hắn, chiến mã mà Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu đang cưỡi cũng giống vậy. Căn bản không hề có một tia kháng cự với chủ nhân mới. Dịu dàng ngoan ngoãn giống như một con mèo con, chứ không giống như một con ngựa.

Mà để cho Phương Giải không thể tưởng tượng nổi, chính là hắn tùy tiện chọn một con ngựa, mà xem ra có vẻ như không phải là phàm vật. Mới chạy chưa tới năm dặm, đã vượt xa Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu. Nếu không phải về sau hắn tận lực giảm tốc độ xuống, chỉ sợ một lúc sau Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu sẽ không nhìn thấy bóng dáng của hắn.

- Lương câu của Bắc Liêu, quả nhiên không giống bình thường.Phương Giải thả chậm tốc độ. Đại Khuyển đuổi theo, nhịn không được cảm khái một câu. Chiến mã mà hắn và Mộc Tiểu Yêu cưỡi đều có màu trắng tinh. Lúc chạy giống như một đám mây lướt lướt trên mặt đất vậy. Hai bên đối lập, con ngựa của Phương Giải càng thêm chói mắt. Con ngựa này có lông bờm rất dài, lúc chạy giống như một ngọn lửa bốc lên hừng hực.

- Tuy nhiên

Mộc Tiểu Yêu cau mày nói:

- Các ngươi có cảm thấy rằng, trên người những con ngựa này có một cảm giác lạnh lẽo không?

Phải biết rằng dù ở một nơi lạnh như Phan Cố, Mộc Tiểu Yêu cũng chỉ mặc một bộ quần áo mỏng. Khiến cho nàng cũng cảm thấy rét lạnh, đủ biết chiến mã Bắc Liêuquả nhiên kỳ quái.

- Đúng vậy!

Phương Giải gật đầu nói:

- Hơn nữa khí tức rét lạnh này lan tỏa tới trong khung.

Đại Khuyển do dự nói:

- Liệu có phải vì những con ngựa này sống một nơi rét lạnh như Bắc Liêu?

- Mặc kệ!

Phương Giải cười nói:

- Chỉ cần làm quen là tốt rồi. Hiện tại ta càng ngày càng yêu mến chúng!Ba người vừa nói chuyện vừa đi, đã đi tới quan đạo, rồi theo quan đạo chạy nhanh về hướng đông nam. Thật không ngờ, mới đi trên quan đạo không bao lâu, sắc mặt Mộc Tiểu Yêu bỗng trở nên ngưng trọng.

- Phía trước có không ít cao thủ, hình như bọn chúng đã phong bế quan đạo rồi.

Nàng nhìn về hướng Phương Giải, vừa định hỏi hắn nên làm gì, bỗng lại nhíu mày:

- Đằng sau cũng có người.

- Có thể cảm giác ra được người phía trước có thực lực gì không?

Phương Giải hỏi.Mộc Tiểu Yêu ghìm chiến mã, nhắm mắt lại, Đại Khuyển và Phương Giải im lặng không quấy rầy nàng. Qua năm phút sau, Mộc Tiểu Yêu chẩm rãi mở mắt, nói:

- Trước và sau còn cách chúng ta khoảng ba dặm. Người phía trước phong bế quan đạo không cảm giác ra được có cường giả. Có mấy người thực lực tam, tứ phẩm. Người phía sau, có không ít cao thủ chúng ta không đối phó nổi.

- Vậy thì lao về phía trước!

Phương Giải cắn răng mắng:

- Cho dù lão tử chết, cũng phải chết ở trước cửa Diễn Vũ Viện!Ở trong một thôn nhỏ cách bến đò Phong Lâm chừng ngàn dặm, có vài cụ giả đang nói chuyện phiếm ở trước cửa thôn, chợt phát hiện có người đi tới từ xa xa. Là một khuôn mặt xa lạ, chỉ đi một mình. Người nọ thoạt nhìn trên dưới hai mươi tuổi, mặc một bộ trường bào màu trắng thư sinh. Lúc đi, tay áo bay bồng bềnh, tóc dài đằng sau tùy ý bó lại, bay lất phất theo gió, cả người lộ ra một cỗ phiêu dật.

Những cụ già này đã sáu, bảy mươi tuổi, nhưng chưa từng thấy một nam nhân nào đẹp như vậy. Không những đẹp, trên người còn không mang theo một tia nhân gian khói lửa nào.

Dáng người, khuôn mặt, đều hoàn mỹ tới cực hạn.

Giơ tay nhấc chân, lịch sự tao nhã tới cực hạn.- Chào các cụ, xin hỏi từ đây tới bến đò Phong Lâm còn xa không?

Công tử trẻ tuổi tới gần mấy cụ già, khách khí hỏi.

- Bến đò Phong Lâm? Chính là bến đò từ Tương thành tới quận Hà Đông phải qua?

Một cụ già hỏi.

Vị công tử gật đầu nhẹ.

Cụ già nghĩ ngợi nói:

- Đại khái phải đi thêm ngàn dặm nữa. Ta chưa từng tới đó, nên không biết rõ lắm.Công tử áo trắng ôn hòa nói:

- Vậy vãn bối đi hướng này không có nhầm đấy chứ?

- Không nhầm! Đi đúng hướng rồi.

Công tử nghe thấy cụ già khẳng định như vậy, cười cười, lẫn nữa thi lễ, nói lời cảm ơn. Hắn xoay người quay lại quan đạo, vẫy vẫy tay. Bỗng có một con mãnh hổ toàn thân trắng tinh, to lớn còn hơn cả trâu đực lao ra từ bụi cỏ, hướng các cụ già đang ngồi gầm lên một tiếng chấn thiên. Con mãnh hổ này có tứ chi to lớn, vai rộng eo nhỏ, đuôi dài bằng một người. Nhất là chữ vương trên trán, đỏ rực như máu.

Một tiếng hổ rống, khiến vài cụ già sợ tới mức lăn ra đất.

- Phục Ma, đừng hồ đồ.Nam tử áo trắng vỗ nhẹ lên trán con bạch hổ, con bạch hổ chợt trở nên nhu thuận. Nó cúi người xuống, ngoan ngoãn như một con mèo. Công tử nhấc chân cưỡi lên con bạch hổ, chỉ về hướng trước mặt. Bạch hổ gầm lên một tiếng trầm thấp, lập tức lao vút về phía trước. Trong chốc lát đã không thấy tung tích.