Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 594-1: Về sau gọi ngươi là sư thúc ((1))




Mộc Tiểu Yêu khuyên Phương Giải tiến vào tòa nhà đất nhìn xem liệu có tìm được di vật gì không. Nàng cảm thấy mặc kệ người đó thế nào, dựa theo tập tục của người Trung Nguyên cần phải lập một nấm mồ. Nếu không có thi cốt thì dùng đồ vật liên quan tới người đó chôn cất cũng được.

Nhưng Phương Giải lắc đầu, hơn nữa hắn còn hạ quân lệnh không cho bất kỳ người nào đi vào tòa nhà đất kia.

- Đây chính là mộ của ông ấy.

Phương Giải nhìn tòa nhà bằng đất, nói:

- Cho nên ai đi vào, thì giống lật xem mộ của ông ta. Mặc dù về sau ta rời đi núi Chu Tước, cũng không được phép tùy ý ra vào nấm mộ này, không thể khinh nhờn.

Nói xong câu đó, hắn liền xoay người rời đi, Mộc Tiểu Yêu nhìn thấy một tia thương cảm trong mắt hắn.

Tang Táp Táp lấy một bình ngọc từ trong ngực đưa cho nàng:

- Đêm qua cô và Trầm Khuynh Phiến hao tốn quá nhiều tu lực. Trầm Khuynh Phiến bởi vì sốt ruột muốn phá cảnh giới mà tự làm thương mình, đêm qua dùng quá sức mà khiến nội kình cơ hồ hao hết. Nếu không điều dưỡng thì về sau khó mà tiến cảnh được. Còn cô nữa, tinh lực tiêu hao quá nhiều còn đáng sợ hơn là tiêu hao nội kình, có khả năng sẽ chết. Đây là đan dược mà chính ta luyện chế, mặc dù không có thần hiệu gì, nhưng có thể bồi bổ thân thể. Cứ bảy ngày uống một viên, uống ít nhất ba viên.

Mộc Tiểu Yêu nhận lấy bình ngọc, nói lời cảm ơn.

- Ta…

Tang Táp Táp nhìn bóng lưng của Phương Giải, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Ta không phải kẻ địch của các ngươi, nếu cuối cùng hắn đáp ứng chuyện của ta, đợi khi ta có bầu ta sẽ lập tức rời đi.

Mộc Tiểu Yêu biến sắc, vô thức nhìn Trầm Khuynh Phiến cách đó không xa. Nàng phát hiện Trầm Khuynh Phiến cũng nhìn sang, sắc mặt cũng có chút khó coi

- Cô nghĩ sai rồi.

Trầm Khuynh Phiến đi tới, nhận lấy bình ngọc từ tay Mộc Tiểu Yêu đổ ra một viên rồi uống:

- Chúng tôi chưa từng căm thù cô, mà là đề phòng, bởi vì chúng tôi đều cảm thấy lý do mà cô đi theo có chút khó mà tưởng tượng nổi. Cho nên chúng tôi lo lắng không phải là cô thích Phương Giải, mà là lo lắng ngoài cái đó ra, cô còn mục đích nào khác nữa không.

Mộc Tiểu Yêu cảm thấy lời Trầm Khuynh Phiến hơi thẳng thắn, nên cười cười với Tang Táp Táp:

- Có lẽ vì chúng tôi không biết về cô, cho nên cảm thấy việc này không quá chân thật.

Nói xong câu này, nàng mới phát hiện lời của mình còn thẳng thắn hơn cả Trầm Khuynh Phiến.

- Không sao.

Tang Táp Táp chỉnh lại sợi tóc rủ xuống, cười nói với các nàng:

- Ta là người rất ích kỷ, sự ích kỷ này ảnh hưởng tới các cô, ta thật đáng trách. Tuy nhiên đây là chuyện mà ta nhất định phải lại, mặc kệ các cô cảm thấy ta thế nào…Huyết mạch của Tang gia…

Nàng còn chưa nói hết, Trầm Khuynh Phiến đã lắc đầu:

- Mặc dù Phương Giải đáp ứng cô, thì đứa bé kia cũng không chỉ là huyết mạch của Tang gia.

Tang Táp Táp hơi sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ý của Trầm Khuynh Phiến. Lúc nàng nói chuyện với Phương Giải, hắn cũng đã nói lời tương tự. Lúc ấy nàng chỉ cho rằng đó là lòng tự trọng của một nam nhân. Hiện tại mới giật mình là mình quả thực không để ý tới chi tiết đó. Nếu nàng thực sự có con, đứa bé kia sẽ không chỉ họ Tang, còn có họ Phương. Nếu nàng mang đứa nhỏ đó đi xa, Phương Giải sẽ như thế nào?

- Ta…

Nàng ngập ngừng, không biết trả lời như thế nào.

- Đi về nghỉ ngơi trước đã.

Trầm Khuynh Phiến cười cười với nàng, cười rất ôn hòa.

- Áo của cô rách rồi.

Trầm Khuynh Phiến xoay người trở về

- Nếu cô mặc vừa quần áo của ta, có thể tới lấy một bộ.

Trong lòng Tang Táp Táp ấm áp, sau đó cũng cười.

Phương Giải trở lại phòng tắm rửa bằng nước nóng, thay một bộ quần áo rồi ngồi cạnh bên cửa sổ ngẩn người. Từ nơi này hắn có thể nhìn thấy tòa nhà bằng đất xa xa. Chuyện đêm qua giống như trong mơ vậy. Rõ ràng mình đang giải quyết chuyện Mạc Tẩy Đao thì Đại Luân Minh Vương lại tới.

Hắn từng ảo tưởng qua vô số lần, nếu mình bị một tuyệt thế cao thủ như Đại Luân Minh Vương đuổi theo thì sẽ như thế nào. Nghĩ tới nhiều nhất chính là ngay cả lực phản kháng cũng không có. Nhưng đêm qua, hắn phát hiện mình bình tĩnh lạnh lùng hơn so với dự đoán.

Hơn nữa hắn gặp phải, là Đại Luân Minh Vương yếu nhất từ trước tới nay.

Nếu không phải có Trung Thân Vương Dương Kỳ không ngừng truy đuổi, thì Đại Luân Minh Vương đã không suy yếu tới mức ngay cả hắn đều không đánh bại được.

Sau đó hắn nghĩ tới nam nhân dùng bàn tay đầy máu rạch tòa nhà đất ra. Vị Trung Thân Vương từng có phong thái tuyệt luân, không ngờ lại biến thành như vậy, toàn thân không nhìn thấy một chỗ lành lặn. Bộ áo màu xanh kia đã rách nát không chịu nổi, giống như là thân thể của ông ta vậy.

Đã không còn máu thịt ở mặt, cánh tay và chân cũng đều là xương cốt.

Phải một trận chiến thảm thiết như thế nào mới khiến cho một người biến thành bộ xương không như vậy. Phải một ý chí như thế nào mới có thể khiến cho bộ xương khó có thể sống được kia lại đuổi theo không ngừng?

Vô luận nhìn như thế nào, đáng ra ông ta chỉ còn là một cỗ thi thể mới đúng..

Thế giới này, còn quá nhiều điều Phương Giải không lý giải được.

Nghĩ tới đây, hắn lại nghĩ tới La Diệu.

Lúc trước Tang Táp Táp phỏng đoán qua, bất kể Đại Luân Minh Vương chết hoặc La Diệu chết, tu vị của người chết sẽ trở lại trên người sống. Nếu đúng là như vậy…thì cái chết của Đại Luân Minh Vương, chỉ là một việc giúp đỡ La Diệu mà thôi. Từ đó…sự hy sinh của Trung Thân Vương, chẳng phải là…

Nghĩ đến đây, Phương Giải bỗng nhiên nghĩ tới một việc.

Lúc Trung Thân Vương xé tường đất tiến vào, việc đầu tiên là dùng hào quang phong kín Đại Luân Minh Vương, sau đó ông ta ôm lấy Đại Luân Minh Vương rồi tự thiêu đốt. Bất luận ánh sáng kia có nóng tới mức nào vẫn không thiêu hủy tòa nhà đất. Lúc ánh sáng sáng nhất, tòa nhà đất kia như có một con mãnh thú muốn lao ra vậy. Nhưng nhà đất giống như tấm vải bố cứng cỏi, mặc cho con mãnh thú dãy dụa kiểu gì cũng không phá ra được.

Nghĩ tới đây, Phương Giải liền nhìn ra ngoài.

Lúc này hắn mới phát hiện.

Cái tòa nhà đất có hình dáng kỳ quái kia, giống nhưu là một con mãnh hổ muốn bay vọt lên trời. Chỉ có điều dù con mãnh hổ này giãy dụa kiểu gì cũng không thể phá tan được giam cầm, cuối cùng bị ngăn lại ở bên trong/

Giang Nam

La Diệu tức giận gầm thét một tiếng, một trận cuồng phong nổi lên trong sân. Toàn bộ cây cối, kiến trúc trong vườn đều bị cuồng phong phá hủy. Mà ngay cả nước trong cái hồ nhỏ cũng bị gió cuốn lên, vơi đi hơn nửa.

Lúc cuồng phong dừng lại, nước mới đổ về cái hồ.

- Điều đó không có khả năng!

La Diệu rít gào, đôi mắt đỏ bừng, bên trong có ngọn lửa màu vàng như ẩn như hiện.





Khe núi Hổ Khẩu

Kỳ Lân và Trần Hiếu Nho dẫn theo chừng năm trăm tinh nhuệ, dưới sự chỉ đường của Đỗ Xuyên tới được bên ngoài cửa trại. Đỗ Xuyên và đám người Từ Liên bị khống chế không thể không mở miệng kêu ‘Mở cửa trại’. Sau đó Kỳ Lân mang theo tinh nhuệ tiến vào. Chỉ năm trăm người, trong một đêm san bằng khnk.

Từ đầu tới cuối Phương Giải liền không muốn chiêu hàng những người trong khe núi Hổ Khẩu kia. Hiện tại chưa phải là thời điểm chiêu hàng. Đối với mấy cường đạo này, bất kể là có làm chuyện ác hay không, một khi chiêu hàng, thì dân chúng Hoàng Dương Đạo sẽ nghĩ rằng Hắc Kỳ Quân đối xử ôn hòa với cường đạo, điều này sẽ khiến cho dân chúng bất an.

Về sau chắc chắn sẽ không quét sạch mọi kẻ địch, nhưng hiện tại điều đầu tiên mà Phương Giải muốn chính là để cho dân chúng Hoàng Dương Đạo tin phục, cho nên không có khả năng buông tha đám cường đạo.

Trần Hiếu Nho ở bên ngoài gõ cửa, y không ở trong đại doanh nên không biết chuyện xảy ra đêm hôm qua. Lúc trở lại nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một tòa nhà đất có hình dáng kỳ quái, trong lòng liền hoảng sợ. Nghe thuộc hạ kể lại, mới biết được đêm qua có người đại tu hành tới muốn ám sát Đại tướng quân.

Nhưng may mắn, Đại tướng quân bình yên vô sự.

- Vào đi.

Phương Giải thu hồi tầm mắt khỏi tòa nhà đất có hình con phi hổ kia, liếc nhìn Trần Hiếu Nho, hỏi:

- Khe núi Hổ Khẩu bên kia đã giải quyết xong chưa?

- Đã xong.

Trần Hiếu Nho gật đầu:

- 1126 tặc binh, trảm hơn 900, bắt giữ 204.

Y liếc nhìn Phương Giải hỏi:

- Xử trí như thế nào?

Phương Giải trầm mặc một lúc, khoát tay nói:

- Giao cho quân sư xử lý.

Trần Hiếu Nho vâng một tiếng, muốn hỏi nên xử lý mấy đồng bọn của Mạc Tẩy Đao như thế nào, nhưng nhìn sắc mặt của Phương Giải không được tốt lắm, nên không nói ra. Y cáo từ rời đi, lúc rời khỏi cửa không tự chủ được nhìn về phía giáo trường bên kia. Đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao lại lưu lại thứ kỳ quái như thế?

Sau khi rời đi, y đi tìm quân sư Tôn Khai Đạo, vừa vào cửa thì phát hiện sắc mặt của quân sư rất khó nhìn.

- Quân sư, làm sao vậy?

Trần Hiếu Nho kinh ngạc hỏi.

Tôn Khai Đạo nghe thấy tiếng gọi liền bừng tỉnh, thở dài một tiếng, nói:

- Không ngờ thế gian này lại có sự tồn tại như vậy, mạnh tới mức đó thì mọi kế sách còn có tác dụng gì nữa?

Đêm qua y không dám tới gần, nhưng y nhìn thấy một bộ xương khô xuất hiện trên tòa nhà đất, dưới ánh trắng, xương cốt nhìn thấy rất rõ ràng. Sau đó y nhìn thấy bộ xương khô kia xé mở một lỗ hổng từ tường đất mà hơn một nghìn binh lính cũng không thể phá được rồi nhảy vào. Lại sau đó, có ánh sáng cực nóng bắn ra từ tòa nhà đất kia.

Lúc đầu y tưởng là yêu quái, bởi vì nhìn kiểu gì cũng không giống người sống.

Nhưng sau khi Phương Giải đi ra rồi dập đầu với tòa nhà đất, y mới tỉnh ngộ, bộ xương khô kia là một người.