Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 607-1: Một kiếm phá tháp ((1))




Đại Tùy rất lớn

Giang hồ còn lớn hơn

Trong thành Đại Hưng có một lão thái quân đã sống được 99 năm. Năm đó ở bờ sông bên ngoài thư viện Thông Cổ, một ngón tay liền làm mặt sông rẽ đôi, dọa sợ không ít người tự coi mình là rất cao ở thư viện. Từ đó trở đi Kim gia có địa vị càng ngày càng cao ở thư viện. Đáng tiếc cuối cùng ngay cả cơ hội xuất thủ bà ta cũng không có, liền bị chém thành hai đoạn ở trên lầu ba.

Trong thành Liễu Châu có một lão thái gia của Trần gia tu luyện Thiền công, dùng phòng ốc sơ sài ngủ đông 36 năm, chính là để ứng đối một kiếm phá vạn pháp mà ông ta e ngại nhất kia. Tu thành một đôi cánh ve sầu có thể bay lên trời. Đáng tiếc vẫn không thể nào tránh được một kiếm kia, cuối cùng rơi vào kết cục một thân hai nửa.

Lão viện trưởng Vạn Tinh Thần mang theo cổ kiếm nhìn như chẳng có mục tiêu gì, kỳ thực mục tiêu rất rõ ràng.

Thành Hiền La

Thư viện Thông Cổ

Đổng Khanh Phục ngồi trong thư viện, ngơ ngác nhìn ra ngoài. Mấy mật thư bày biện ở bàn đều không phải là tin tức tốt. Lão biến thái mà khiến y lo lắng hãi hùng cả đời kia cuối cùng đã đi ra thành Trường An, coi quy củ mà chính lão biến thái đó lập ra như cái rắm thối. Nhưng cái rắm của ông ta, cũng đủ để khiến giang hồ phải chấn động.

Bởi vì ông ta là Vạn Tinh Thần.

Kỳ thực Đổng Khanh Phục không biết lúc trước tổ tông của mình vì sao đạt thành hiệp nghị với Vạn Tinh Thần. Tuy rằng Đổng Khanh Phục đã khá già, nhưng so với Vạn Tinh Thần mà nói chỉ như một đứa trẻ con. Lúc y tiếp nhận thư viện Thông Cổ từ trong tay cha mình, có từng hỏi, lúc trước Vạn Tinh Thần từng làm cái gì trong thư viện này mà khiến cho tất cả gia chủ của các đại thế gia Trung Nguyên đều phải câm như hến, đáp ứng một yêu cầu gần như là vô lý của Vạn Tinh Thần.

Nhưng phụ thân không chịu nói gì cả, Đổng Khanh Phục chỉ nhìn thấy được hận ý dầy đặc trong mắt phụ thân.

Y không biết thời cha của y đã xảy ra chuyện gì, nhưng y không quên được cái nhục mà mình phải chịu từ ba mươi năm trước. Từ lúc đó trở đi, y liền biết vì sao hận ý trong mắt phụ thân lại nồng như vậy.

Hơn ba mươi năm trước, Vạn Tinh Thần viết thư cho từng người ngồi trong thư viện Thông Cổ, bức thư rất ngắn, chỉ có bảy chữ.

Tới Trường An, hoặc là ta đi.

Nhưng chỉ bảy chữ này, tất cả mọi người trong thư viện Thông Cổ không thể không xuất hành. Thế gia chân chính sở dĩ có thể đứng sừng sững mấy trăm năm thậm chí nghìn năm không đổ, là nhờ có đại nhân vật ở phía sau chống đỡ. Bởi vì cho dù có của cải nhiều hơn, địa vị cao tới đâu, cuối cùng cũng có khả năng bị phá hủy. Nhưng từ khi Trung Nguyên xuất hiện một Vạn Tinh Thần, tôn nghiêm của bọn họ liền trở nên không đáng giá.

Hơn ba mươi năm trước, bởi vì một bức thư của Vạn Tinh Thần, mọi người có vị trí ngồi trong thư viện Thông Cổ đều vào đi vào thành Trường An. Ở phía sau núi của Diễn Vũ Viện, Vạn Tinh Thần cười nói với bọn họ rằng, sở dĩ mời các ngươi tới, là muốn nói cho các ngươi biết một việc. Các bậc cha chú của các ngươi không đánh lại ta, cho nên mới bình an vô sự. Tuy ta mạnh nhưng ta sẽ không tùy tiện giết người. Bậc cha chú của các ngươi mặc dù rất muốn giết ta, lại khôn giết được ta.

Cứ bình an vô sư như vậy là rất tốt. Gọi các ngươi tới là vì các bậc cha chú của các ngươi đều đã chết, không còn mấy người tuân thủ theo quy củ mà ta định ra, cho nên ta chỉ phải lặp lại quy củ một lần.

Có người hỏi, quy củ lão nói ra liền là quy củ sao?

Sau đó Vạn Tinh Thần dùng một kiếm chém đứt cúc quần áo của mọi người, cười nói:

- Lúc trước cha ngươi cũng hỏi ta như vậy, ta liền đánh gãy bảy cái răng của y. Hôm nay tâm tình của ta khá tốt, cho nên chỉ cắt đứt cúc của các ngươi. Chỉ có điều các ngươi phải nhớ kỹ, không phải lời ta nói liền là quy củ, nếu các ngươi giết được ta, lời các ngươi cũng là quy củ. Đây là mục đích mà ta tìm tới các ngươi, nói cho các ngươi nghe những điều cần biết.

Quy củ là

Mặc kệ xảy ra chuyện gì, người đại tu hành có tu vị trên Thông Minh Cảnh đều không được phép tham dự vào sự tranh đấu của triều đình. Vạn Tinh Thần biết rằng các thế gia đều có thực lực ngầm, nhưng ông ta không sợ. Ông ta không trấn phục từng người một, mà là gọi tất cả lại rồi nói ra quy củ của ông ta.

Không thể không nói, người của Dương gia tìm được một chỗ dựa cực kỳ vững chắc.

Tuy rằng Vạn Tinh Thần chỉ chém đứt cúc áo trên người Đổng Khanh Phục, nhưng không khác gì đánh gãy bảy cái răng và tát bảy cái tát. Sự tự tôn của bọn họ đều chịu nhục nhã.

- Đổng lão.

Một người mặc quần áo quản sự thật cẩn thận hỏi:

- Làm sao bây giờ?

- Làm sao bây giờ?

Đổng Khanh Phục thu hồi ánh mắt lại, cười tự giễu:

- Ngoại trừ chờ ông ta tới chứ biết làm được gì. Ông ta đã rất già rồi, muốn chết, cho nên ông ta tính toán trước khi chết mang theo những người như chúng ta cùng đi. Chính ông ta phá hư quy củ, mà chúng ta hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì được. Bởi vì đó là quy củ mà ông ta định ra.

- Chỉ có thể chờ?

Quản sự này hỏi.

- Các ngươi đều trở về đi, nói cho chủ tử của các ngươi.

Đổng Khanh Phục trầm mặc một lúc rồi nói:

- Vạn Tinh Thần rời Trường An, tuy là chuyện xấu, không ít người sẽ chết, hơn nữa toàn là người quan trọng, nhưng suy nghĩ theo một hướng khác, cũng có thể là chuyện tốt. Bởi vì ông ta sẽ chết…Tuy rằng ta có khả năng sẽ chết, các lão gia khác cũng có thể sẽ chết, nhưng sau khi chúng ta chết, mọi người không còn bị Vạn Tinh Thần uy hiếp nữa. Về sau có thể thở phào rồi, bởi vì người nối nghiệp của Vạn Tinh Thần cũng đã chết.

- Ngươi nói rất đúng, ít nhất con cháu của các ngươi không cần phải nhớ tới ta nữa.

Thanh âm từ cửa sổ bay vào, rất nhẹ, rất rõ ràng.

Đổng Khanh Phục biến sắc, trầm mặc một lúc khoát tay nói:

- Đều đi thôi, ông ta sẽ không giết các ngươi.

- Vì sao?

Quản sự kia sợ hãi nói:

- Ông ta đã giết rất nhiều người.

Đổng Khanh Phục hừ lạnh một tiếng:

- Bởi vì các ngươi không đủ tư cách.

Quản sự này ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng không thể không đứng dậy, sau đó cùng rời khỏi phòng.

Trong viện, lão già lưng còng ngồi xuống một cái ghế đá dưới cây thông già. Nhìn ván cờ còn chưa kết thúc của ai đó lưu lại trên bàn đá, ông ta có chút thất thần. Ông ta cầm một quân cờ đen lên, trầm ngâm hồi lâu, sau đó hạ cờ. Tử cục liền sống lại, có hy vọng chiến thắng.

Quản sự này có chút kinh ngạc, trong lòng tự nhủ, hóa ra người đứng đầu giang hồ Đại Tùy, nổi tiếng khắp thiên hạ Vạn Tinh Thần lại có bộ dáng như vậy, thoạt nhìn không khác gì một lão nông. Trên người không có một chút khí thế hiên ngang nào, càng không có sự bá đạo cao cao tại thượng.

Hình tượng khác xa trong truyền thuyết, cho nên bọn họ không nhịn được sững sờ.

- Tiểu tử họ Đổng kia vừa nói một câu rất có đạo lý.

Lão viện trưởng nhìn bàn cờ đã sống dậy, lắc lắc đầu, nhặt quân cờ mà mình vừa hạ bỏ lại vào hộp. Ván cờ lại trở thành tử cục.

- Sau khi ta chết, rất nhiều người sẽ thở phào.

Lão viện trưởng liếc nhìn những người kia:

- Nhưng lúc ta còn chưa chết, tất cả mọi người không thể thở phào được.

Đổng Khanh Phục đi ra khỏi phòng, nhìn những quản sự ngẩn người ở đó, mắng một câu. Lúc này bọn họ mới phản ứng, lập tức chạy đi.

- Tính toán giết vài người?

Đổng Khanh Phục rất nghiêm túc hỏi.

- Tuy ta đã già, nhưng trí nhớ vẫn tốt.

Lão viện trưởng cười cười:

- Ta nhớ có thể ngồi xuống nói chuyện trong thư viện Thông Cổ có tổng cộng mười hai người. Trong đó có hai người chân chính nhìn thấu thế tục, nhìn còn thấu hơn cả ta, nên bỏ xuống tất cả tới Đông Hải bên kia vân du, đã đi được mười mấy năm rồi. Kim gia có tiểu cô nương bởi vì rất sợ chết, cho nên tu luyện cái gì mà một chỉ phá vạn pháp. Trần gia có một tiểu tử cũng rất sợ chết, cho nên tu luyện Thiền công gì đó muốn phi thiên độn địa. An Cư, Tống gia, Lưu gia…tính cả ngươi mới chỉ có sáu người. Tuy nhiên ta không đi được nữa. Sau ngươi ta còn muốn tới Giang Bắc, lưu chút sức để làm một việc cuối cùng.

- Tính toán cũng được một nửa. Tuy rằng không đủ, nhưng miễn cưỡng không uổng chuyến đi này.





- Vạn lão, trước khi chết ta có thể hỏi lão một vấn đề hay không?

Đổng Khanh Phục sửa sang lại quần áo của mình, ngồi xuống đối diện lão viện trưởng, nhìn thoáng qua tử cục trên bàn đá. Y cầm một quân cờ đen đặt vào chỗ mà lão viện trưởng vừa đặt, sau đó nhíu nhíu mày. Thoạt nhìn như một nước này khiến quân đen lật ngược tình thế, nhưng nhìn xa hơn, kết cục lại là lưỡng bại câu thương.

Y chợt phát hiện, lão già trước mặt này chính là quân cờ đen đó.

- Hỏi đi.

Lão viện trưởng nói:

- Ngươi là người có tiền đồ nhất trong mười hai người kia. Lúc đầu ở thành Trường An, ta cắt đứt cúc của các ngươi, tất cả mọi người làm bộ như không có việc gì, duy nhất chỉ có ngươi lấy một bộ kim châm trong hành lý may lại. Lúc ấy ta rất tò mò, là người có tính cách như thế nào mới lại mang theo kim châm trong người, trong khi xuất thân khá cao. Còn có cái gì ngươi không chuẩn bị được.

Đổng Khanh Phục hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu:

- Ta cho rằng mình có thể chuẩn bị tốt mọi thứ, nhưng phát hiện mình chỉ mang theo một cái cúc áo.

Lời này, rất bất đắc dĩ.