Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 82-1: Trọn đời không được siêu sinh (1)




Tuy tòa nhà của Đại Nội Thị Vệ Xử rất lớn, chiếm một phần sáu diện tích Thái Cực cung, nhưng người có tư cách có một nhà riêng của mình trong đó, tính đi tính lại cũng không quá năm người. Từ lúc phó chỉ huy sử Mạnh Vô Địch trở về y vẫn ở nhà dưỡng thương. Tuy tiền đồ của y vẫn chưa kết thúc. Nhưng muốn tiến thêm một bước, thật khó như lên giời.

Chỉ huy sử La Uý Nhiên không giết y, có lẽ còn nhớ kỹ vài phần tình cũ. Nhưng chuyện này là vết dơ trên người Mạnh Vô Địch vĩnh viễn không lau đi được. La Uý Nhiên không thể lại coi y như người tâm phúc.

Cho nên tiền viện Đại Nội Thị Vệ Xử vốn có chút trống trải nay lại có thêm mấy cái viện trống, sau khi thiếu một Mạnh Vô Địch lại càng lộ vẻ tịch liêu. Nhưng làm cho người ta có chút kinh ngạc chính là, tiểu viện của Mạnh Vô Địch để trống khônglâu thì đã có người vào ở.

Tiểu viện của Mạnh Vô Địch bị người khác chiếm có lẽ còn không đáng để làm cho người khiếp sợ, làm cho người ta giật mình chính là thân phận của người dọn vào đó.

Phải biết rằng người có thể sống một mình trong một viện ở Đại Nội Thị Vệ Xử, ít nhất cũng phải là Phó Chỉ Huy Sứ như Mạnh Vô Địch.

Nhưng tân chủ nhân của cái tiểu viện này, chỉ là Thiên hộ.

Dựa theo cấp bậc trong nội bộ Đại Nội Thị Vệ Xử mà nói, địa vị Thiên hộ đã rất cao. Nhưng tuyệt đối không cao đến nỗi có thể có đặc quyền như vậy, tối thiểu... sáu Thiên hộ khác của Đại Nội Thị Vệ Xử đều không có đặc quyền như vậy.Người này, cũng là nữ Thiên hộ đầu tiên từ trước tới nay của Đại Nội Thị Vệ Xử.

Tên của nàng, gần như là lúc nàng vào ở trong cái độc viện kia nháy mắt liền truyền khắp trong và ngoài Đại Nội Thị Vệ Xử. Bao gồm cả Tình Nha ở hậu viện đều chấn động. Mọi người đều nhớ kỹ tên của nữ tử này.

Mộc Tiểu Yêu.

Nếu người ở Đại Nội Thị Vệ Xử biết nàng chỉ có thực lực Ngũ phẩm, chỉ sợ sẽ càng thêm khiếp sợ.

Từ sau khi Mộc Tiểu Yêu vào ở trong cái tiểu viện này, bố trí và trang trí trong viện đều được thay đổi. Vật phẩm rất xa hoa ở phía trước đều bị dọn ra ngoài sạch, chỉ lưu lại một cái giá sách, một tủ sách và mấy cái ghế. Tranh chữ treo trên vách bịmột bộ váy dài màu đỏ chót thay thế, bắt mắt mà xinh đẹp.

Bộ y phục này là dấu hiệu nhận dạng Mộc Tiểu Yêu trước khi nàng đến Đại Nội Thị Vệ Xử, nàng có rất nhiều bộ y phục như thế, kiểu dáng chất liệu đều giống nhau. Có lẽ chỉ có nàng nhớ rõ, thời điểm lần đầu tiên nàng mặc chiếc váy dài như vậy trước đó, có thiếu niên nhìn mà chảy nước miếng..

Hắn không keo kiệt buông những lời ca ngợi, nhưng điều Mộc Tiểu Yêu nhớ kỹ chỉ có ánh mắt của hắn.

Cái váy đỏ treo trên vách tường, chính là cái nàng mặc ngày chia tay với Phương Giải.

Phần lớn đồ đạc trong phòng đã bị dọn sạch ra ngoài nên căn phòng có vẻ cóchút trống trải, thậm chí đơn sơ. Bố trí như thế hiển nhiên không tương xứng với địa vị của nàng, thậm chí nhìn những đồ đạc bị dọn ra ngoài làm cho người khác có một loại cảm giác bi thương khi người vừa đi trà liền lạnh.

Nhưng Mộc Tiểu Yêu cũng không quan tâm đến những thứ đó, về phần có phải có chút không nể mặt hay không căn bản nàng cũng không lo lắng. Những thứ trong phòng không có thứ nào là nàng thích, cho nên không cần phải... lưu lại. Cái người Mạnh Vô Địch đang ở nhà dưỡng thương kia nghĩ như thế nào, nàng càng không muốn đi suy xét.

Mộc Tiểu Yêu ngồi ở trên ghế nhìn chiếc váy đỏ trên vách tường đến xuất thần, thế cho nên đến Trác tiên sinh chậm rãi đi vào sân lúc nào nàng cũng không phát hiện.Không biết có phải thật sự không cảm giác thấy hay không, nhưng nàng đã sớm biết người đến là Trác Bố Y.

Sau khi Trác Bố Y đi vào tiểu viện nhìn lướt qua, sau đó không kìm nổi khẽ lắc đầu. Nữ tử ngồi trên ghế suy nghĩ đến mức xuất thần trước mặt hắn thật quá khác biệt, hoàn toàn không để ý đến những kiêng kị trong quan trường. Người như vậy, nhất là nữ nhân, nếu sau lưng không có ai ủng hộ, kết cục hơn phân nửa đều thê lương.

Nếu như Mạnh Vô Địch biết đồ vật này nọ của mình đều bị người khác dọn sạch ra ngoài, hận ý trong lòng chỉ sợ sẽ dày đến mức không thể hóa giải nổi. Tuy rằng y đã thất thế, nhưng dù sao vẫn là phó chỉ huy sử của Đại Nội Thị Vệ Xử. Nếu y vì chuyện này mà làm quyết liệt, đến cả La Uý Nhiên cũng không có biện pháp đứng về phía Mộc Tiểu Yêu.Nàng chỉ là Thiên hộ, hơn nữa còn là một Thiên hộ thực lực rất thấp.

- Bằng hữu của ngươi...

Trác Bố Y há to miệng, do dự xem nên nói tiếp như thế nào. Nhưng phản ứng của Mộc Tiểu Yêu lại làm cho ông ta có chút bất ngờ, nữ tử thoạt nhìn lãnh đạm hờ hững bỗng nhiên quay đầu, giọng điệu vội vàng hỏi:

- Hắn làm sao vậy?

- Không phải hắn...

Trác Bố Y lắc lắc đầu, ngồi xuống cái ghế đối diện Mộc Tiểu Yêu trầm giọng nói:

- Hôm qua trước khi ngươi đi gặp Phương Giải, ta đã nói với ngươi, người đemPhương Giải lừa ra khỏi Trường An có khả năng thật sự là sai dịch ở Bộ binh, trong Binh bộ có người muốn diệt trừ Phương Giải. Chuyện của các ngươi ở Phan Cố, Chỉ Huy sứ đại nhân đã giấu đi, nhưng lúc này vẫn có người không buông tha Phương Giải... Ta nghĩ, hẳn không phải là ý của Binh Bộ Thị Lang Ngu Đông Lai, đó hẳn là một kẻ rất chuyên nghiệp trong việc xóa bỏ dấu vết để lại.

- Điều tra chuyện này cũng dễ dàng, chỉ cần tra xem trong Binh bộ có ai có liên quan đến các ngươi. Nếu không có quan hệ trực tiếp với các ngươi, thì điều tra thêm xem ai có liên hệ gì đó với biên thành Phan Cố hay không. Phức tạp nhất, là phải điều tra xem ai có liên hệ với Lý Hiếu Tông, Lý Viễn Sơn. Mà bệ hạ lại đang đại khai sát giới ở Binh bộ, những quan quân có liên quan đến Lý Viễn Sơn bao gồm Thị Lang Hậu Quân Tứ đều đã chém đầu...

Trác Bố Y thở dài nói:- Ta đã nói rồi, các ngươi không cần vội vã làm cái gì, chuyện này để ta điều tra, sau khi tra được ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Nhưng bằng hữu mất tích của ngươi đã làm quá mức... Ngay đêm hôm qua... Có người xông thẳng đến nha môn Binh bộ, một hơi giết hết ba cửa quan trọng, giết một trăm lẻ bốn người, bao gồm ba cao thủ Thất Phẩm và một cao thủ Bát Phẩm. Người xông vào binh bộ cũng bị thương rất nặng, mặc dù được một vị cường nhân Cửu Phẩm cứu đi, nhưng xem chừng cũng là dữ nhiều lành ít.

Mộc Tiểu Yêu mạnh mẽ đứng lên, trầm mặc vài giây rồi kiên định nói:

- Ta muốn đi gặp Phương Giải.

- Chuyện này, ta không giấu được bao lâu.

Trác Bố Y lắc đầu ra hiệu nàng ngồi xuống:- Hai vị đại nhân Chỉ Huy Sử và Trấn Phủ Sử bên kia, ta không đi nói. Nhưng muốn tra ra là ai đối với hai người bọn họ mà nói cũng không phải là một chuyện quá khó khăn. Nếu bằng hữu của ngươi chết rồi, chuyện này ta sẽ nói với Chỉ Huy Sử, tìm một cái cớ qua loa để cho qua chuyện này, thậm chí có thể nói là người giang hồ thù hận triều đình, nói là người Mông Nguyên trả thù cũng được, chỉ cần bệ hạ chịu tin. Nhưng nếu nàng không chết, Đại Nội Thị Vệ Xử sẽ nhìn chằm chằm không chịu kết thúc chuyện này.

- Mọi người ở Đại Lý Tự, Hình Bộ và nha môn Hình bộ đang điều tra, vì thế Đại Lý Tự và Hình Bộ điều động rất nhiều cao thủ. Thành Trường An rất lớn, nhưng không thể ngăn cản được sự điều tra như cày đất của bọn họ.

Ánh mắt của Mộc Tiểu Yêu hơi run run, nhìn Trác Bố Y gằn từng tiếng mà hỏi:

- Ý của tiên sinh là, Trầm Khuynh Phiến nhất định phải chết?Trác Bố Y không trả lời, nhưng gật gật đầu.

Mộc Tiểu Yêu cười lạnh, xoay người đi ra ngoài cửa:

- Tiên sinh vừa mới nói sai một câu, Trầm Khuynh Phiến không phải là bằng hữu của ta, mà là đối thủ của ta... Nhưng dù vậy, nếu có người muốn giết nàng, trước tiên phải giết ta. Cho dù chúng ta không có chút tình cảm, nhưng cũng là người một nhà.

Bước chân của nàng dừng lại, không quay đầu lại:

- Nếu tiên sinh muốn bắt ta, xin hãy đợi đến sau khi ta gặp Phương Giải hãy bắt. Ân oán thị phi giữa mấy người bọn ta là chuyện của chúng ta, nếu chết... Bọn ta tình nguyện chết chung một chỗ. Ta nghĩ... Phương Giải cũng nghĩ như vậy.

Nàng rời khỏi đó, không chút do dự.