Tránh Sủng

Quyển 2 - Chương 18: Đố kị




Edit: Phương Vũ LustLeviathan

Đúng như Quan Lĩnh nói, bạn bè lục tục đến đông đủ, hắn bảo nhân viên phục vụ mang đến không ít các loại rượu ngon đắt đỏ, mấy thùng bia đá, và một số món tráng miệng nhập khẩu từ nước ngoài.

Quan Lĩnh là người hào phóng, chưa bao giờ keo kiệt với bạn bè, hơn nữa chi phí ăn uống hôm nay được miễn phí toàn bộ, đương nhiên hắn lại càng hào phóng hơn, ngoại trừ Thời Thiên, những người còn lại đều tưởng hắn bỏ tiền túi ra chi trả, nhìn chai rượu vang trị giá hàng vạn đặt trên bàn, bọn họ thậm chí còn định quỳ xuống đất bái lạy Quan Lĩnh.

Quan Lĩnh có rất nhiều bạn bè, một đám người trò chuyện rôm rả, vừa uống rượu vừa ca hát, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, Thời Thiên vẫn lặng im không lên tiếng bị Quan Lĩnh thét gọi đám bạn nhét cho cậu một đống rượu.

Thời Thiên trong mắt đám bạn của Quan Lĩnh là một người có rất nhiều đề tài xoay quanh, bọn họ đang định hỏi han về quan hệ giữa cậu và thiếu gia Nguyên gia, Quan Lĩnh thấy vậy liền chắn trước mặt Thời Thiên che chở cậu như gà mái mẹ, dáng vẻ khôi hài khiến Thời Thiên không nhịn được bật cười.

Đã rất lâu mới được cười một trận không chút kiêng kị như vậy, giờ phút này, Thời Thiên như móc ra hết ngũ tạng lục phủ của mình, không cần người khác mời, cậu cũng liên tục tự rót rượu cho mình.

Hãy để cậu vui nốt đêm nay, ngày mai tiếp tục dương thịnh âm suy, một thân quỷ kế sống sót....

Uống được một nửa, Thời Thiên nhìn thấy điện thoại của mình sáng đèn, cậu cầm lên xem một chút, không nhịn được vò đầu kéo tóc một hồi rồi mới ra đại sảnh bắt máy.

"Khi nào em xong?" Giọng nói ôn nhu của Cổ Thần Hoán truyền đến, "Tôi sẽ bảo tài xế đến đón em."

Thời Thiên ngà ngà say dựa vào tường, một tay cầm điện thoại một tay bóp trán, "Sao lại phải nhờ tài xế, anh nói sẽ đón tôi cơ mà?"

"Tôi có chút việc đột xuất, hình như em say rồi." Dừng một chút, Cổ Thần Hoán lại nói, "Hiện tại người tiếp quản Ngôi Sao là Dư Thặng, mấy ngày nay cậu ấy đều thị sát công việc ở Ngôi Sao, nếu em cần gì thì hãy đi tìm cậu ấy."

Say rượu khiến Thời Thiên to gan hơn trước, cậu bật cười khúc khích, nói không chút suy nghĩ, "Anh muốn tiểu tình nhân là tôi chung sống hòa thuận với vợ chưa cưới là anh ta? Ha ha." Tiếng cười vang lên ngắn ngủi, cậu đột nhiên mắng to, "Cút cho khuất mắt tôi Cổ Thần Hoán, đừng khiến tôi buồn nôn."

Nói xong, Thời Thiên cúp điện thoại, tắt nguồn bỏ vào túi, sau đó lảo đảo loạng choạng về phòng.

Cổ Thần Hoán biết đầu óc Thời Thiên đang không tỉnh táo, bị cậu mắng như thế hắn chỉ không vui nhíu mày, sau đó gọi điện thoại cho Dư Thặng.

"Thần ca yên tâm, em đã chuẩn bị xong canh giải rượu rồi, nếu Thời Thiên say quá không về được, em sẽ sắp xếp cho cậu ấy ngủ lại ở Ngôi Sao."

"Ừ, em ấy đang say nên có hơi nóng nảy, nếu em ấy nói lời nào không phải, mong cậu đừng để trong lòng."

"Vâng, Thần ca." Giọng nói Dư Thặng mềm mại ấm áp như làn gió, y khẽ cười, "Trước kia khi làm người hầu ở Thời gia em vẫn thường bị Thời Thiên nhục mạ, nên em chịu được mà."

Một đám người náo loạn mấy tiếng đồng hồ, tất cả đều say bí tỉ, dìu đỡ nhau rời khỏi phòng, Quan Lĩnh đã gọi taxi đưa bạn bè về nhà, sau đó đẩy đẩy Thời Thiên nửa sống nửa chết đang nằm trên ghế sô pha, "Các người thật là... Thay phiên nhau chuốc rượu tôi, kết quả còn say hơn cả tôi... "

"Đau đầu quá... để tôi nằm thêm lát nữa đã... "" Thời Thiên đẩy tay Quan Lĩnh, đang định nằm xuống thì bị Quan Lĩnh hung hăng lôi dậy.

"Tên tiểu tử thúi nhà cậu định ngủ cả đêm ở đây sao?" Quan Lĩnh đỡ Thời Thiên đứng dậy, dìu cậu ra cửa, "Dựa vào người tôi đây này, rõ ràng đêm nay tôi là chủ nhân, thế éo nào lại phải hầu hạ cậu, mà cậu đừng có nôn lên người tôi đấy... "

Cửa bao sương bật mở, vừa nhìn thấy người tới, Quan Lĩnh lập tức thu lại vẻ mệt mỏi, vừa bất ngờ vừa cung kính kêu một tiếng, "Dư... Dư lão bản."

Dư Thặng đưa mắt nhìn Thời Thiên đã say đến bất tỉnh nhân sự, sau đó mới ngẩng lên ôn nhu nhìn Quan Lĩnh, "Tôi đã chuẩn bị phòng cho Thời Thiên rồi, cậu giao cậu ta cho tôi đi, tôi sẽ sai người đưa Thời Thiên về phòng, hai người uống nhiều như vậy chắc chắn không thể lái xe về nhà."

Quan Lĩnh có ấn tượng khá tốt về vị lão bản mới này, nhưng nhớ đến cách đây không lâu Thời Thiên nói anh ta coi cậu như cái gai trong mắt liền không dám giao Thời Thiên cho Dư Thặng, dù sao so với ông chủ, hắn tin tưởng bạn tốt của mình hơn.

"Không... không cần đâu, thuê phòng ở đây nhất định rất đắt, tôi đưa người anh em của tôi về nhà là được, ngài yên tâm, tôi sẽ gọi taxi đưa nhóc con này về tận nhà."

"Tôi là bạn của Thời Thiên, căn phòng kia tôi chuẩn bị miễn phí cho cậu ấy, đúng rồi, có một việc tôi quên không nói cho cậu biết, ngày mai cậu sẽ trở thành quản lý chính thức của Ngôi Sao."

Quan Lĩnh trợn to mắt, "Nhưng... nhưng đó là chuyện của một tháng sau mà, sao lại... "

"Tôi đổi ý rồi, có rất nhiều việc cậu phải làm quen ngay từ bây giờ đấy, thật xin lỗi, bắt cậu phải làm việc vào ngày sinh nhật của mình."

"Không có, không có." Quan Lĩnh vội xua tay, vẻ mặt tràn đầy vui sướng, "Tôi cao hứng còn không kịp, cảm ơn Dư lão bản đã tin tưởng ở tôi, tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngài."

Dư Thặng mỉm cười ra hiệu, hai vệ sĩ cường tráng lập tức tiến lên đỡ lấy Thời Thiên rời khỏi Quan Lĩnh.

"Ơ... tôi... " Quan Lĩnh có chút bối rối.

"Mau đến văn phòng quản lý đi, giờ chỗ đó là của cậu." Nói xong, Dư Thặng xoay lưng bỏ đi.

Quan Lĩnh gãi gãi đầu, vui sướng không thể lấn át nổi khó xử của hắn, bởi hắn sợ ông chủ của mình thực sự là kẻ thù của Thời Thiên.

Bất quá, nếu là kẻ thù thì tại sao anh ta lại thăng chức cho hắn?

Mà thôi... Chỉ cần người anh em của hắn bị thương, hắn nhất định sẽ liều mạng tố cáo ông chủ của mình.

Nghĩ tới đây, Quan Lĩnh bình tĩnh hơn.

Thời Thiên được vệ sĩ của Dư Thặng đỡ vào phòng đặt lên giường, Dư Thặng bảo đám vệ sĩ ra ngoài chờ, còn y thì ngồi xuống giường Thời Thiên.

Thời Thiên khẽ nhíu mày, chóp mũi phủ một tầng mồ hôi lấp lánh, hai gò má đỏ ửng vì men rượu, đôi môi mỏng mấp máy nói điều gì đó.

Dư Thặng nghiêng người ngồi xuống giường, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Thời Thiên, ánh mắt ghen ghét oán độc...

"Mày có một cái mặt đẹp." Dư Thặng lạnh giọng lầm bầm, "Mày dựa vào cái mặt này mê hoặc Thần ca, khiến anh ấy dù phải mang tội danh bất hiếu trên lưng cũng vẫn cưng chiều mày phải không?" Ngón tay Dư Thặng lạnh như băng lướt nhẹ trên mặt Thời Thiên, "Mày có biết tao đố kị với mày đến mức nào không, đố kị xuất thân của mày, khuôn mặt của mày, đố kị mày chỉ có hai bàn tay trắng mà vẫn chói mắt xinh đẹp hơn bốn năm trước."

Dư Thặng cúi xuống, gần như dán sát mặt mình vào mặt Thời Thiên, nụ cười của y từ ôn nhu vụt biến thành dữ tợn, y giơ tay vén những sợi tóc rối trên trán Thời Thiên, Dư Thặng nói rất nhỏ, mang theo ý cười quỷ dị.

"Là do năm đó mày quá kiêu ngạo, mày tưởng tao không biết mày cố tình đặt sợi dây chuyền ở đó để tao lấy sao? Có phải mày cảm thấy, tao và Thần ca khi đó thân thiết như vậy, tao chắc chắn sẽ lấy trộm sợi dây đó bán đi lấy tiền chữa bệnh cho mẹ Thần ca phải không? Ha ha, mày không muốn tự lấy tiền ra cho nên chỉ có thể dùng cách này, vừa không chút giấu vết giúp đỡ Thần ca, vừa có thể gán cho tao cái danh trộm cắp để đuổi tao rời khỏi Thần ca, đúng là nhất cử lưỡng tiện. Nhưng mày sai rồi, tao không giúp Thần ca, càng không nhận tội, khiến mày không có dũng khí nói cho Thần ca biết lòng tốt của mày, bởi như thế sẽ làm mày cảm thấy chính mình đáng thương, nhưng mày thực sự rất đáng thương đấy, bởi vì tao sẽ không bao giờ nói cho Thần ca biết những gì tao đã làm, cho nên Thần ca mãi mãi không thể biết được năm đó mày đã lấy ra khoản tiền kia."

Ngón tay trượt xuống phía dưới, Dư Thặng cởi nút áo Thời Thiên, "Sẽ có ngày Thần ca muốn tao, tao biết ôn nhu săn sóc hơn mày, cũng biết làm thế nào để hầu hạ Thần ca, chờ đến khi Thần ca mất sạch hứng thú đối với thân thể của mày... Ha ha, tao vẫn sẽ là chủ nhân của căn biệt thự kia.

Ngực áo Thời Thiên mở rộng, làn da trơn nhẵn bóng loáng vô cùng dụ người, Dư Thặng cúi xuống dùng sức hôn cắn cổ Thời Thiên, đôi môi trượt xuống lồng ngực, để lại một chuỗi dài dấu răng và dấu hôn.

"Da dẻ thật tốt." Dư Thặng lấy tay vuốt ve làn da trước ngực Thời Thiên, cười nhẹ, "Làm việc nặng bốn năm mà da vẫn đẹp như vậy, là bẩm sinh sao? Hi vọng ngày mai sẽ nổi lên thật nhiều dấu hôn... "

Dư Thặng ngồi dậy cài lại nút áo cho Thời Thiên, sau đó cầm lấy điện thoại của cậu, quả nhiên như y sở liệu.

Thời Thiên có số điện thoại của Nghiêm Ngũ.

Gửi đi một tin nhắn, Dư Thặng sai người mang canh giải rượu lên, y nắm cằm Thời Thiên đổ bát canh nóng hổi vào miệng cậu, Thời Thiên giật mình vì bị bỏng, cậu ho kịch liệt, đôi mắt khẽ hé mở, sau đó tức giận vung tay hất một cái, toàn bộ bát canh nóng đổ ập vào tay Dư Thặng.

Cổ tay Dư Thặng bị bỏng đỏ hồng lên.

"Con mẹ nó... mau cút đi... " Thời Thiên say không nhẹ, nói chuyện đứt quãng, cậu hư nhược liếc mắt nhìn Dư Thặng một cái, sau đó quay lưng về phía y ngủ thiếp đi.

Dự Thặng nhìn cổ tay bị bỏng, cười lạnh một tiếng sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.

Nửa tiếng sau, Nghiêm Ngũ mang theo vài thủ hạ tới Ngôi Sao, khuôn mặt gã có chút âm u.

"Ngũ thúc, để tôi đi báo cho Thần ca biết, phiền ngài chờ một lát."

Dự Thặng và vài người khác chặn đường Nghiêm Ngũ, có vẻ như muốn ngăn cản nhưng lại không dám bất kính với Nghiêm Ngũ.

"Anh là ai chứ." Ly Giản đứng sau lưng Nghiêm Ngũ liếc đôi mắt mị hoặc, lạnh giọng cười duyên, "Ngũ thúc là để cho anh gọi sao? Lão bản một hộp đêm nho nhỏ mà dám chặn đường Ngũ thúc, con mẹ nó anh tưởng mình lên làm lão đại luôn rồi à?"

Sắc mặt Dư Thặng rất khó coi, y cắn chặt răng muốn đứng trước mặt Nghiêm Ngũ, kết quả bị Nghiêm Ngũ cho ăn ngay một cái tát, mạnh đến nỗi mặt Dư Thặng nghiêng sang một bên, một vệ sĩ tiến lên đỡ lấy y.

Nghiêm Ngũ đi vòng qua người Dư Thặng, còn Ly Giản lại hướng về phía Dư Thặng nở nụ cười hả hê.

Đây là người đã đính hôn với Cổ Thần Hoán sao? Thì ra cũng chỉ có thế này....

Dư Thặng thấy hai người đã đi xa, y mới cười gằn vì âm mưu đã được thực hiện.