Trâu Tiểu Thư Tìm Kiếm Tình Yêu

Chương 28




Tôi há miệng thở dốc, rốt cục nói lời thật: “Em cho là… Em đã cho là anh muốn gặp em”.

“Cô cho là?” Khóe miệng anh ta có ý cười khinh miệt: “Cô cho là gì? Cô cho là tôi nhìn không ra chút kỹ xảo này của cô sao? Chúng ta đều đã đường ai nấy đi rồi, vì sao cô cứ cố gắng quấn quít lấy tôi, cô nghĩ là tôi không biết cô đang tính toán gì ư? Tự cô không thể đối phó với Trình Tử Tuệ, cô liền cảm thấy có thể lợi dụng tôi thêm lần nữa? Cô cho là mình có năng lực lớn như vậy, vẫn còn có thể khiến tôi bị cô sai khiến lợi dụng?”

Gió nổi lên thổi tan từng mảng tuyết, đánh lên người từng cái lạnh thấu xương, tôi biết Tô Duyệt Sinh hoàn toàn nhìn thấu tôi, còn tôi hoàn toàn không nghĩ tới anh ta sẽ ở nơi băng thiên tuyết địa, dị quốc tha hương này mà ngửa bài với tôi. Kỳ thực lời anh ta nói cũng không hoàn toàn đúng, khóe miệng tôi hơi giật giật, nhưng lại không có cách nào biện minh cho mình, càng không biết làm sao giải thích, bởi vì trong lòng tôi quả thật có chút toan tính, nhưng thời điểm anh ta không đồng ý cùng tôi diễn trò, quả tình tôi một chút toan tính gì cũng không có.

Trong lòng tôi giống như có một lỗ thủng, vừa lạnh vừa đau, mà dạ dày thì vô cùng khó chịu, suốt mười mấy giờ liền chưa uống miếng nước, mới rồi ở trong toilet tôi gần như đã nôn hết dịch vị trong dạ dày, tôi thật sự khó tiếp thu được, lại cảm thấy ghê tởm muốn nôn mửa, tôi che miệng, cố gắng đem vị mặn kia nuốt xuống.

Tô Duyệt Sinh nguội lạnh nhìn tôi, coi như tôi lại đang diễn trò như bình thường, toàn thân tôi rét run, lúc này mới ý thức được bản thân đang run rẩy, anh ta ở trên cao nhìn xuống tôi, tựa như nhìn một con rắn, hay là một thứ gì đó, tóm lại khiến anh ta cảm thấy căm thù đến tận xương tủy.

Tôi liều mạng nở nụ cười: “Em đến nhầm rồi… Em sẽ trở về”.

“Ba ơi!”

Phía sau truyền đến giọng nói trong trẻo của trẻ con, tôi theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ, chính là đứa bé đi cùng Triệu Vân ở Trung tâm thương mại lần trước… Tiểu Xán đứng ngay chỗ bậc thang, mặc áo khoác dày, cánh tay đang băng bó, mắt chớp chớp, ánh mắt lành lạnh trong sáng tựa tuyết đặc trưng của đứa trẻ, nhìn vào đó khiến tôi không khỏi run lên, quả thực cả người giống như bị một viên tuyết to nện thẳng vào đỉnh đầu, bất giác lui về sau một bước.

Sắc mặt Tô Duyệt Sinh cũng không tốt lắm, anh ta dường như có chút lúng túng nhìn tôi một cái, sau đó bước từng bước về phía Tiểu Xán, bỗng nhiên lại dừng lại.

Tôi vốn đang không phản ứng kịp, lúc này đột nhiên hiểu ra. Cú sét mạnh tựa ngũ lôi oanh đỉnh, từng tiếng ong ong vang lên trong tai, nghẹn trong ngực, tiếng mạch máu nhảy lên phóng đại vô hạn trong đầu. Tôi cảm thấy tiếng thở khò khè của chính mình đang phát ra, sau một lúc lâu mới thở ra hơi, trong lỗ tai vẫn còn đang ong ong tác hưởng.

Tiểu Xán hồ nghi nhìn nhìn tôi, lại nhìn Tô Duyệt Sinh: “Ba, dì ấy là ai?”

Anh ta thế nhưng đã có con!

Cho dù là chính mắt thấy chính tai nghe, tôi vẫn không thể nào tin được!

Tôi không thể tin sao tự nhiên Tô Duyệt Sinh lại có nhiều thêm một đứa con!

Tôi cảm thấy não mình hẳn là hư mất rồi, bởi vì trong đầu tôi hiện tại chỉ có hỗn loạn, hoàn toàn không có cách nào suy xét, cũng không thể nào tưởng tượng nổi, tôi giống như bị sét đánh trúng 100 lần, không! Là 1000 lần! Tôi ngơ ngác đứng đó, cái gì cũng không nói được, cảm giác lạnh cũng không còn thấy nữa, chỉ cảm thấy trời đất đều đang xoay tròn, tất cả trước mắt đều lúc ẩn lúc hiện, cả người tựa như đang ngồi trên thuyền, trọng tâm không vững. Dường như di chứng vụ tai nạn xe đang muốn phát tác. Cả người tôi phát run, nhìn đứa bé trước mắt, nó hiển nhiên là có thật, một sự sống, có động đậy, có thể nói chuyện. Đây rõ ràng không phải ảo giác, nơi này thực sự có môt đứa nhỏ, gọi Tô Duyệt Sinh là ‘Ba’.

Mặt tôi sưng đau, tôi nghĩ nhất định là toàn bộ máu trong người đều dồn hết lên đầu rồi, khẳng định là tôi sắp bị nghẽn mạch máu não rồi.

“Dì ấy là bạn của chú Triệu”. Giọng Tô Duyệt Sinh lãnh đạm mà trấn định, tựa như dáng vẻ của anh ta bây giờ: “Con đã gặp qua dì ấy một lần rồi mà, quên sao?”

Ánh mắt Tiểu Xán dừng trên mặt tôi, nó dường như đang chăm chú nhìn tôi, sau đó rũ hàng mi dài xuống, ‘À’ một tiếng thật nhỏ gần như không thể nghe thấy.

“Bảo mẫu và y tá của con đâu?”

Tiểu Xán ngậm chặt môi không nói lời nào, lúc này tôi mới phát hiện nó và Tô Duyệt Sinh vô cùng giống nhau, nhất là thời điểm tức giận, quả thực giống nhau như đúc. Lúc ấy tôi hẳn là mù rồi nên mới cho rằng Tiểu Xán là con của Triệu Vân, việc Tô Duyệt Sinh có con riêng hoàn toàn khiến tôi chấn động, chuyện gì cũng không bằng loại chuyện như thế này khiến tôi cảm thấy không thể nào hình dung nổi, tôi nghẹn họng nhìn trân trối, nửa lời cũng không thốt lên được, tựa như bị bùa chú, bình tĩnh đứng trong màn tuyết, trơ mắt nhìn Tô Duyệt Sinh nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Xán, đưa nó vào thẳng trong bệnh viện.

Cửa kính mở ra, Tiểu Xán còn quay đầu lại liếc nhìn tôi một cái, trong ánh mắt chỉ có cố nhìn thật kỹ, giống như đang suy đoán thân phận của tôi.

Tôi thật sự không nên đến Canada, cứ tiếp tục làm đà điểu vùi đầu trong cát, như vậy thế giới này hẳn sẽ bình yên vô sự. Lúc ở Maldives, Tô Duyệt Sinh còn chừa cho tôi chút mặt mũi, đầu óc tôi choáng váng kiểu gì lại chạy đến Canada?

Tô Duyệt Sinh nhất định sẽ trở mặt với tôi, tôi đã biết chuyện không nên biết, lần này thực sự là chết như thế nào cũng không biết.

Tôi đần độn trở về khách sạn, vừa ngã xuống giường liền ngủ như chết. Xem chừng là rất mệt mỏi, tôi ngủ luôn mười mấy tiếng, mãi đến tận sáng ngày hôm sau mới tỉnh dậy, múi giờ bị lệch đã không còn là vấn đề. Tôi gọi phục vụ đưa cơm lên, cố gắng ép mình ăn vài thứ, sau đó gọi điện thoại đăng ký vé máy bay về nước.

Tôi không ngờ Tiểu Xán lại gọi điện thoại cho tôi, càng không hiểu làm sao nó tìm được số điện thoại của khách sạn, gọi tới phòng tôi, giọng tiếng Trung trong điện thoại của nó nghe rất lưu loát, âm giọng nho nhã lễ độ: “Chào dì Ngưu, con muốn gặp dì nói chuyện một chút”.

Tôi cứng họng, Tô Duyệt Sinh hẳn là sẽ trở mặt với tôi rồi, tôi làm sao dám trêu chọc đến vị tiểu thiếu gia này, tôi vội vã nói: “Ngại quá Tiểu Xán, dì đã đăng ký vé máy bay, bây giờ phải lập tức ra sân bay”.

“Ba không biết con gọi điện thoại cho dì đâu”. Tiểu Xán nói những lời này, rất không tự nhiên ngập ngừng một chút, giọng rất nhẹ: “Dì à, con muốn ăn cháo gà xé sợi”.

Không biết vì sao trong lòng tôi mềm nhũn, nhưng lại nghĩ ngay đến thân phận của đứa nhỏ này, tôi nào có gan giao tiếp với vị tiểu thiếu gia này, Tô Duyệt Sinh không cho phép nên nhất định sẽ lột da tôi ra. Tôi nói: “Bảo mẫu của con hẳn sẽ lo được chuyện này, dì phải ngắt điện thoại đây”.

“Ba con bị bệnh, ông ấy phát sốt”. Giọng Tiểu Xán càng nhỏ thêm, lại cố ý cường điệu lặp lại một lần: “Ba chắc chắn không biết con gọi điện thoại đến đâu mà”.

Tận dưới đáy lòng tôi thở dài, thằng nhóc này tuy còn nhỏ tuổi, nhưng thật sự đúng nghĩa là người nhà Tô gia, tính tình bướng bỉnh. Tôi nói: “Ba con chắc chắn không vui khi dì nói chuyện với con đâu”.

“Con biết”. Giọng Tiểu Xán đề cao lên một chút, tuy còn nhỏ, nhưng giọng điệu hoàn toàn không cho phép hoài nghi: “Dì à, ba con bị bệnh, ông ấy cần người chăm sóc”.

“Sẽ có bác sĩ và y tá chăm sóc cho ông ấy”.

Tiểu Xán nghe tôi nói vậy, nó trầm mặc một lúc, tôi đang định ngắt điện thoại thì đột nhiên nó nói: “Dì Ngưu, dì có thể đến gặp con không?”

Tôi trả lời theo bản năng: “Ba con không vui khi chúng ta gặp mặt đâu”.

“Dì Ngưu, dì từng gặp mẹ con chưa?”

Cả người tôi lập tức chấn động, như bị kim châm đau, đánh chết tôi cũng không dám can dự tới mối ân oán của đôi cha con này, ngay cả điện thoại tôi cũng không nên nghe, tôi vội vã thanh minh cho chính mình: “Dì không biết mẹ con”.

Giọng Tiểu Xán thản nhiên, có một loại bình tĩnh vượt quá tuổi thực: “Con cũng đoán vậy, mẹ con qua đời quá sớm, bạn bè của ba đều không ai từng gặp được bà”.

Tôi cảm thấy cuộc nói chuyện này vô cùng quỷ dị, nhưng quỷ dị ở chỗ nào, thì lại không thể nói được.

“Con muốn ăn cháo gà xé sợi”. Tiểu Xán lại trở nên mềm mại, đúng giọng điệu của một đứa trẻ, mang theo ủy khuất đáng thương: “Cánh tay con đau lắm, bảo mẫu không cho y tá kê thuốc giảm đau cho con, con muốn ăn cháo gà xé sợi”.

Tôi ép buộc mình cứng rắn cự tuyệt nó: “Dì phải ra sân bay ngay lập tức”.

Tôi hoàn toàn không ngờ tới Tiểu Xán lại khóc lên trong điện thoại, tôi thật sự không có kinh nghiệm ứng phó với con nít, nó cứ thút thít ỉ ôi, cái loại khóc nức nở nghẹn ngào này, nghe qua thực khiến người ta vô cùng khó chịu. Nếu cứ tiếp tục làm cao, nói gì thì nó cũng chỉ là con nít. Tôi nhớ đến bản thân mình mới trước đây, tôi không có cha, đứa nhỏ này không có mẹ, có vẻ càng đáng thương hơn. Tôi tuy không có cha, nhưng dù sao vẫn còn có mẹ, kể ra cũng không quá thiệt thòi. So với đứa trẻ không mẹ như nó, rõ ràng không phải cứ cơm ngon áo ấm là có thể bù lại được.

Cuối cùng tôi vẫn là đưa ra quyết định sai lầm: “Nếu dì đưa cháo gà xé sợi tới cho chú Triệu ăn, con có thể đến chỗ chú ấy ăn không?”

Nó nghẹn ngào nói: “Cảm ơn dì”.

Mấy loại gia vị này nọ trong tờ danh sách Triệu Vân liệt kê ra, tôi đã mang theo đủ, lại gọi điện thoại cho trợ lý của Triệu Vân, nhờ anh ta đạp tuyết vượt gió lái xe tới siêu thị của người Hoa mua thêm gạo, mượn một gian bếp của người bạn cho tôi dùng, tôi ở trong bếp nấu cháo xong thì để trợ lý đưa đến bệnh viện giao cho Triệu Vân.

Tôi mới không dại dột tự mình đem cháo tới bệnh viện đâu.

Tâm cơ Tô Duyệt Sinh quá đáng sợ, anh ta thế nhưng che giấu một đứa con. Tôi ở bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy, ngay cả một tiếng gió cũng chưa từng nghe qua. Lần này tôi lại đánh vỡ bí mật của anh ta, anh ta nhất định sẽ vô cùng vô cùng căm hận tôi, lửa giận của anh ta có thể thiêu hủy tất cả mọi thứ, ba mươi sáu kế, chạy vẫn là thượng sách.

Buổi tối chỉ có một chuyến bay về nước, tôi đã chuẩn bị vé xong rồi. Thu gom hành lý lập tức ra sân bay.

Trên đường tuyết rất lớn, xe lại phải chạy cẩn thận tránh trơn trượt, khó khăn lắm mới đến được sân bay, mắt tôi như muốn dại đi vì bị gió tuyết làm ảnh hưởng, sân bay đóng cửa, chuyến bay của tôi bị hủy bỏ.

Tôi chỉ còn biết vòng vèo quay về khách sạn.

Trên đường đi tuyết rơi còn lớn hơn khi nãy, tài xế taxi là người Hoa, dùng tiếng Quảng Đông nói chuyện phiếm với tôi, tôi thì chỉ nói được một chút tiếng Quảng Đông thôi, ông ta nói với tôi đây là trận bão tuyết lớn nhất trong vòng mười năm trở lại đây, khuyên tôi mấy ngày nay đừng nên ra đường, cứ đợi trong khách sạn thì hơn.

Trời tối đường trơn, tuyết lại to, xe taxi vẫn phải chạy thật cẩn thận, rất lâu mới về tới khách sạn. Người giữ cửa giúp tôi mở cửa xách hành lý, tôi bước vào đại sảnh khách sạn rồi mới có thể nhẹ nhàng thở ra, không ngờ nhân viên lễ tân vẻ mặt đầy khó xử nói với tôi, các gian phòng đã đầy khách, hết phòng rồi.

Tôi nhất thời ngu luôn.

Bão tuyết quá lớn, một phần trong khu vực mất điện, giao thông bị ảnh hưởng nghiêm trọng, du khách ào ào tới lui, khách sạn kín người hết chỗ.

Tôi nhìn nhìn thời gian đã sắp nửa đêm rồi, không bao giờ ngờ tới sẽ có lúc tôi không còn chỗ để đi.

Tôi bất chấp tất cả gọi điện cho trợ lý của Triệu Vân, điện thoại tắt máy.

Tôi khẽ cắn môi, cùng lắm thì qua đêm trên sofa trong đại sảnh khách sạn thôi.

Tôi vừa mới ngồi xuống ghế sofa của khách sạn thì đột nhiên điện thoại lại vang lên, tôi nhìn nhìn di động, thế nhưng lại là dãy số của Tô Duyệt Sinh.