Trâu Tiểu Thư Tìm Kiếm Tình Yêu

Chương 6




Tô thiếu gia vẫn như cũ đưa lưng về phía tôi, âm giọng bình tĩnh như nhìn thấu mọi việc: “Tiện nghi của tôi, dễ chiếm vậy sao?”

Tôi không lên tiếng, quan hệ giữa tôi và Tô Duyệt Sinh từ lúc bắt đầu đã chưa từng thay đổi, anh ta cứu tôi ra từ trong hoàn cảnh tuyệt vọng, bà Tô là một ngọn núi, bất kỳ lúc nào cũng có thể đẩy xuống một tảng đá đè chết người, còn Tô Duyệt Sinh là một ngọn núi cao rất cao, tôi có bản lĩnh gì mà có thể khiến cho ngọn núi cao như vậy đến giúp tôi đây? Một con kiến nhỏ, mặc cho ai giơ ngón tay ra cũng có thể ép chết mất rồi.

Tôi nào dám chiếm tiện nghi của Tô Duyệt Sinh, chỉ là thời gian qua quá lâu, lâu đến mức tôi cảm thấy sợ hãi, chẳng qua anh ta vứt cho tôi chút chuyện vặt, tuy rằng không nhất thiết anh ta phải thích tôi, nhưng chỉ cần anh ta thừa nhận tôi là người của anh ta, có được thế lực của anh ta che chở, nếu ai muốn dẫm chết tôi thì trước hết phải suy nghĩ dè chừng một chút.

Đây là một cách sống rất rất đáng buồn, tự bản thân tôi cũng hiểu rõ.

Nhưng dây cung đã buông, tên không thể quay đầu lại, đã chọn con đường này rồi thì dù nhiều bụi gai cũng chỉ có thể bước tới mà thôi.

Tôi không nói lời nào, Tô Duyệt Sinh ngược lại mở miệng nói: “Vậy chắc là do tôi suy nghĩ quá nhiều, chẳng qua cô gặp Trình Tử Lương nên tâm thần đại loạn, vội vã tùy tiện leo lên giường người ta, đã nghĩ chắc chưa?”

Lần này tôi không biện bạch không được, chỉ có thể cười ngây ngô nói: “Thật sự là anh suy nghĩ quá nhiều, em và Trình Tử Lương sao lại ra nông nỗi này, anh là người hiểu rõ nhất không phải sao? Nếu em còn nghĩ đến anh ta, ông trời cũng sẽ không tha cho em, ngay cả mẹ em dù đã chết cũng sẽ không an lòng”.

Nhắc tới mẹ, Tô Duyệt Sinh biết là tôi đang nghiêm túc, nên không nhiều lời nữa, chỉ cười lạnh một tiếng.

Tôi ngồi thật lâu ở đầu giường, mãi đến khi Tô Duyệt Sinh ngủ say mới đi tắm rửa.

Thời trung học tôi rất hận mẹ, vì sao bà lại qua lại mập mờ với bọn nhà giàu kia, tiền quan trọng như vậy sao? Mấy người đó cũng đâu muốn cưới bà, chẳng qua xem bà như món đồ chơi thôi.

Thế nhưng về sau, tôi so với bà càng mất mặt hơn.

Đến khi chính mình chìm vào giấc ngủ, tôi lại mơ thấy Tô Duyệt Sinh, anh ta cười lạnh hỏi tôi: “Cô có gì đáng giá để tôi ra tay giúp đỡ?”

Lần đó Tô Duyệt Sinh bận tối mặt vì chuyện của Trình Tử Tuệ, nghe nói cuối cùng kinh động đến cha của Tô Duyệt Sinh đích thân ra mặt hòa giải, ngay câu nói đầu tiên Tô Duyệt Sinh đã khiến cha anh ta nghẹn trở về, anh ta nói: “Người phụ nữ của tôi, để xem ai dám đụng vào”.

Cho nên cái tên Ngưu Thất Xảo này cứ như vậy trong nháy mắt phong quang vô hạn, khiến Tô lão gia tức giận thiếu chút nữa bệnh tim tái phát. Ngay cả Trình Tử Tuệ cũng như gặp phải đại địch, e sợ tôi thực sự tiến dần từng bước ép người. Chị ta nằm mơ cũng không muốn có một đứa ‘con dâu’ như tôi.

May mắn Tô Duyệt Sinh cũng chỉ nói miệng vậy thôi, rốt cuộc Trình Tử Tuệ cũng hiểu rõ tôi chỉ là công cụ Tô Duyệt Sinh dùng để làm bẽ mặt chị ta, nhưng cũng chẳng biết phải làm sao.

Tôi ngủ không ngon giấc, giật mình tỉnh lại cả người đầy mồ hôi lạnh, gió vù vù thổi vào phòng càng thêm lạnh lẽo, tôi quấn chăn trùm khắp cả người, trời còn chưa sáng mà cơn buồn ngủ đi mất rồi.

Thật ra là đói bụng, buổi chiều không có ăn cơm, ngã đầu xuống liền ngủ. Tôi đứng lên xuống phòng bếp mở tủ lạnh xem có gì ăn không, vừa vặn gặp Tô Duyệt Sinh cũng xuống uống nước.

Anh ta uống nước chanh, còn muốn bỏ thêm đá vào. Tôi lấy lòng nhanh chóng bỏ một viên đá vào ly cho anh ta hỏi: “Đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?”

Trong phòng bếp có treo một chiếc đồng hồ treo tường đang điểm ba giờ sáng. Lúc này mà nấu ăn thì có hơi kỳ quái, bất quá nếu Tô Duyệt Sinh gật đầu tôi cũng không dám để mặc anh ta đói.

Tôi nấu hai chén mì, một chén bỏ trứng gà, một chén không có.

Chén không có trứng gà là của Tô Duyệt Sinh, anh ta không ăn trứng gà, cho nên tôi bỏ thêm nhiều rau xanh một chút, rau xen lẫn sợi mì trên bề mặt, xanh rờn.

Tô Duyệt Sinh ăn được hai đũa liền hạ đũa xuống, tôi nghĩ anh ta không thích, vội vàng hỏi: “Hay để em gọi điện đặt thức ăn bên ngoài nhé”.

“Xin lỗi.”

Tôi nhất thời ngây ngốc, Tô thiếu gia xin lỗi tôi, đây là tình huống gì.

Anh ta trông có vẻ áy náy: “Vừa rồi đột nhiên nhớ tới hôm qua là sinh nhật em”.

“À…” Tôi nói: “Em cũng quên mất, đâu có sao. Sinh nhật là ngày vui, chẳng qua phụ nữ qua hai mươi lăm tuổi, đâu ai mong chờ đến ngày sinh nhật”. Kỳ thật ngay từ đầu tôi vì được cưng chiều mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Tô Duyệt Sinh thế nhưng nhớ rõ ngày sinh nhật của tôi.

“Năm trước sinh nhật em, có hứa cho em một nguyện vọng, em hy vọng sang năm anh có thể cùng mừng sinh nhật với em, kết quả anh lại quên mất”.

Sinh nhật năm ngoái vừa vặn Tô Duyệt Sinh đang ở đây, bọn Trần Quy ồn ào dẫn theo một đám nhân viên mua bánh ngọt đến tặng, anh ta mới biết hôm đó là sinh nhật tôi, nhất thời cao hứng hứa tặng tôi một nguyện vọng, trước mặt Tô thiếu gia, đương nhiên càng muốn nịnh nọt, tôi nói hy họng sang năm anh ta có thể cùng mừng sinh nhật với tôi. Bản thân tôi sau khi nịnh nọt xong liền quên béng đi, không ngờ anh ta vẫn nhớ rõ.

“Không sao không sao, hơn nữa chẳng phải anh cũng đang vui sinh nhật với em đây sao?” Tôi vô cùng thức thời nói: “Xem nè, ngay cả mì trường thọ cũng đã ăn, nếu không phải anh đói bụng, em cũng không tính xông vào bếp nấu nữa”.

Có lẽ Tô Duyệt Sinh cảm thấy vụ sinh nhật vẫn còn khiến tôi khó chịu nhiều lắm, nên có chút băn khoăn, vì thế nói: “Em ước điều gì đi, anh sẽ tận lực hoàn thành cho em”.

Tô Duyệt Sinh nói lời này, quả thực ngàn năm một thuở, giống như đang cho không một tờ chi phiếu trống muốn điền bao nhiều số 0 thì điền. Đáng tiếc tôi chỉ có thể tìm bậc thang cho chính mình bước xuống, hời hợt giả vờ hờn dỗi: “Được, em muốn một viên kim cương to thật to, anh tặng em đi!”

Tô Duyệt Sinh rất khẳng khái, hai ngày sau quả nhiên phái người đưa tới chiếc vòng cổ nạm kim cương, mặt dây chuyền là một viên kim cương to, tỏa hào quang lấp lánh.

Tôi thích chí dào dạt đeo nó lên, đi khoe khắp chung quanh.

Vì thế người ngoài lại một lần nữa bàn tán, đại ý nói Hướng Tình tuy được sủng ái, nhưng tôi vẫn chưa bị cho hạ bệ, có thể thấy được tôi là con hồ ly tinh đạo hạnh ngàn năm, không uổng công tu luyện.

Tôi thật sự thật sự nằm mơ cũng không nghĩ tới, Trình Tử Lương hẹn tôi ăn cơm.

Phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối, sau lại nghĩ, vì sao phải từ chối, ngược lại còn để lộ dấu vết cho người suy đoán, không bằng thẳng thắng vô tư mà gặp nhau đi.

Lời tuy nói vậy, nhưng đến giờ hẹn vẫn là tâm loạn như ma, nội chuyện mặc cái gì đi thôi cũng đủ khiến tôi rối rắm lắm lắm, cuối cùng cắn răng chọn bộ áo quý nhất trong tủ, lại cầm chiếc túi xách đắt giá nhất, đeo thêm chiếc vòng cổ kim cương kia của Tô Duyệt Sinh tặng, quả thực dùng vô số tiền đem bản thân trang bị đến tận móng chân, thế này mới ra cửa.

Địa điểm ăn cơm không ngoài những chỗ thường lui tới, tôi rất lo lắng gặp phải người quen nào, đồn tới đồn lui sẽ biến dạng câu chuyện, cho nên vô cùng chột dạ, chẳng khác trộm là mấy. Mãi đến khi vào phòng ăn riêng mới cảm thấy an lòng.

Không phải chỉ mình Trình Tử Lương tới gặp tôi mà còn có mấy người Tề Toàn đi cùng, bọn họ vừa thấy tôi liền ồn ào: “Ôi thua rồi!”

“Chung đi!”

“Vẫn là Trình Tử Lương lợi hại, đoán được Thất Xảo sẽ đem túi da thằn lằn đến!”

Trình Tử Lương mỉm cười thu một chồng lớn tiền giấy màu hồng, rút một nửa đưa cho tôi: “Đây đây, phần này của em”.

Giờ tôi mới biết bọn họ cá cược tôi sẽ đeo túi gì, Tề Toàn vốn rất chắc chắn, nói hằng ngày tôi ra ngoài thích nhất túi Dior đen, mà Trình Tử Lương lại nói tôi nhất định sẽ xách Hermes, hơn nữa còn là loại da thằn lằn.

Tôi thực biết điều, mặt mày hớn hở nhận lấy tiền, một bên hôn tiền, một bên hôn gió, thở dài một hơi: “Đa tạ các vị đại gia nha!”

“Vậy gọi là đa tạ hả?”

“Các vị đều là đại đại gia, sao có thể bắt chẹt bà chủ nhỏ như tôi chứ?” Tôi ra vẻ điềm đáng yêu: “Hay là vầy, tối các vị đến Trạc Hữu Liên, tôi lại liều mình bồi quân tử”.

“Coi như xong, em mà liều mình nữa, cũng chẳng khác đem mạng ra bồi”. Tề Toàn có chút giận nói: “Lần trước em nhập viện, bị Triệu Vân biết được mắng cho anh một trận, em nói xem sao Triệu Vân lại xem em như em ruột mà che chở vậy, đâu có đúng! Nếu muốn mắng, cũng chỉ có thể là Tô Duyệt Sinh thôi!”

Tôi cười đến cứng cả mặt, “Đó là vì Triệu tổng tốt bụng, Tề tổng anh xem, anh lại nói sai rồi!”

“Hôm nay không uống rượu!” Tề Toàn nói: “Lần trước em cũng khổ sở một phen rồi, cho nên hôm nay tính mời em ra an ủi, đến đây, ngồi xuống đi!”

Tôi chết sống phản đối, cuối cùng sau khi mọi người nhún nhường nửa ngày, tôi ngồi ở vị trí khách mời, chủ trì mời khách đương nhiên là Trình Tử Lương.

“Anh Tử Lương ngày mai đính hôn, cho nên hôm nay cơm nước xong, bọn mình hãy kéo đến Trạc Hữu Liên náo nhiệt một phen đi! Cô Ngưu à, đêm độc thân còn lại nha! Em nhất định phải phái một đoàn tinh binh cường tướng đến hầu hạ anh Tử Lương của bọn anh thật tốt đó!”

Tôi vội vã vỗ ngực cam đoan: “Tề tổng yên tâm, tối hôm nay ba ngàn người đẹp, tôi cho đến hết mặc Trình tổng tha hồ chọn lựa!”

Rượu qua mấy vòng, tôi cuối cùng đã biết người ngày mai đính hôn với Trình Tử Lương là tiểu thư của Phùng gia Phùng Hiểu Lâm, thật sự là môn đăng hộ đối, kim đồng ngọc nữ. Trong bữa tiệc Tề Toàn không chút để ý hỏi về chuyện hôn lễ, Trình Tử Lương đáp cũng rất không chút để ý: “Có lẽ trong năm nay”.

Tôi tập trung ăn đĩa đậu tương hấp muối, đây là món ngon trong những món ngon cung cấp nhiều chất dinh dưỡng ở đây, so với món cá muối sớm ăn đến ngán, chọn lựa món ăn đương nhiên phải là hương vị thiên nhiên thanh đạm rồi, cho nên bọn họ thường đến đây ăn, tôi thì thấy trừ bỏ món ăn ít dầu ít muối giá cao so với bên ngoài thì cũng chẳng có gì khác biệt.

Ngẫm lại Trạc Hữu Liên của tôi còn không phải kiếm tiền theo cách này?

((Giống như loại rượu đắt tiền Trạc Hữu Liên bán, chẳng qua là hét giá rượu lên cao nhưng mọi người thấy giá cao thì nghĩ rượu ngon và oai nên khoái cứ nhào vô uống))

Áng chừng cơm no rượu say, mọi người bắt đầu di dời trận địa đến Trạc Hữu Liên, lúc tôi đến đã cho tài xế về rồi, vì thế Tề Toàn sắp xếp cho tôi đi chung xe của anh ta, Trình Tử Lương thì đã ở trên xe anh ta rồi, nhất thời tôi không tìm được lý do nào để từ chối, vì thế chọn chỗ ngồi cạnh tài xế. Cố tình cái tên Tề Toàn công tử lại giở chứng, chết sống bắt tôi ngồi phía sau: “Anh mua xe này là vì ghế sau rộng rãi ba người ngồi được thoải mái, nếu em không thích vậy để anh ngồi phía trước”.

Tôi không dám xem nhẹ Tề công tử, đành phải chọn ba người cùng ngồi phía sau.

Suốt chặng đường Tề công tử nói chuyện với tôi vô cùng náo nhiệt, kỳ thật dù nói chuyện nhưng trong lòng tôi cũng có chút không yên, bởi vì Trình Tử Lương đang ngồi bên cạnh.

Có thời gian mỗi ngày tôi đều đi nghe người ta giảng kinh phật, trong bài kinh của sư Lục Tổ Huệ có đoạn gió thổi cờ bay, sư tăng nói gió động nên cờ động, Lục Tổ Huệ nói không phải gió động, cờ cũng không động, mà là do tâm động.

Tôi thừa nhận, tôi không có tâm lặng như nước, ngồi bên cạnh Trình Tử Lương, tâm của tôi chính là thình thịch nhảy loạn, đành phải tận lực phớt lờ anh ta.

Lúc xuống xe Trình Tử Lương không đợi tài xế đến mở cửa mà tự mình đi xuống, sau đó đưa tay che trên đỉnh xe, tay kia thì đỡ tôi xuống, người ta gọi hành động giúp đỡ này của các vị công tử là phong độ, xe của Tề Toàn vốn cao, tôi lại mặc váy ngắn giày cao, đành phải đưa tay cho anh ta đỡ, khi anh ta nắm tay tôi, nói thực trong đầu tôi chỉ có trống rỗng, còn chưa suy nghĩ được gì đã được hắn đỡ xuống xe. Tôi thế nhưng còn có thể phản ứng, cười nói lời cảm ơn anh ta.

Tôi cảm thấy nếu cứ tiếp tục đối phó qua lại với bọn họ sẽ sinh ra thất lễ, nên sau khi xuống xe an bài tốt các cô gái đến tiếp đón bọn họ liền từ biệt.

Tôi trở về văn phòng của mình, pha một ly cafe. A Man vào báo cáo một số việc, đưa báo cáo cho tôi xem, tôi tuy không uống rượu cũng cảm thấy đau đầu, thở dài nói: “Để đây trước đi”.

Khóe miệng A Man khẽ nhúc nhích, dường như có điều muốn nói, cuối cùng cái gì cũng không nói mà bỏ đi, nhưng chốc sau Trần Quy lại tiến vào nói thầm với tôi, mấy người Tề công tử lại ầm ĩ, kêu hơn hai mươi người đẹp đến chơi trò ném khăn tay ((chả biết trò gì)), lần này anh ta không đi đưa rượu mà phái một mỹ nhân đi, đỡ phải lại bị chuốc say.

Lòng tôi tràn đầy thê lương nói với anh ta, làm ăn khó tránh chuyện xã giao, đừng để chậm trễ khách. Trần Quy phỉ nhổ tôi “Cô có chút cốt khí nào không vậy, thiếu chút tiền đó cũng đâu có chết”.

Không mặt mũi không cốt khí không tự tôn, đúng là tình trạng trước mắt của tôi.

Tôi lười nhiều lời với anh ta, gọi điện kêu phòng bếp đem cơm rang lên ăn, lúc tối tuy ăn nhiều nhưng không no. Trần Quy cực kỳ hứng thú giành giật cơm của tôi, chúng tôi hai cái đầu đang chạm trán nhau đùn đẩy tranh giành món cơm rang nổi tiếng, đột nhiên ngoài cửa có người nói: “Cô Ngưu đúng là có số hưởng phúc nhỉ?”