Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 63: Chạy trở về, tốt




Thẩm Mặc Thần giơ đồng hồ lên, nhìn hướng thời gian, hai giờ.

Nhớ tới buổi tối trước đó Thủy Miểu Miểu đụng phải nguy hiểm, trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên sắc bén, gọi điện thoại cho giám đốc quản lýTrần Sâm, hỏi: "Ngủ chưa?"

"Chưa có." Trần Sâm vội vàng nhảy từ trên giường xuống, phấn chấn tinh thần nói.

"Hôm nay nói với bên GBB thế nào?" Thẩm Mặc Thần trầm giọng hỏi.

"Nói tốt, khống chế giá trong dự đoán, Thứ hai có thể ký hợp đồng." Trần Sâm báo cáo.

"GBB có một người dẫn chương trình lúc mười hai giờ khuya, tên Thủy Miểu Miểu, ký xong hợp đồng, điều cô ấy đến bộ phận tạp chí Hoàn Thần lấy tin và biên tập." Thẩm Mặc Thần phân phó xong cúp điện thoại.

Trần Sâm hơi kinh ngạc, Đại BOSS nửa đêm gọi điện thoại tới, chỉ là điều một nhân viên của GBB sao?

Ngày thứ hai

Viêm Viêm mở cửa đi ra, liếc mắt liền thấy được Bóng Bầu Dục treo trên tường, vui vẻ chạy tới, lật qua.

Có kí tên TomBrady.

Cũng là cái lúc trước của nhóc.

"Mẹ già, mẹ giúp con tìm được, rơi chỗ nào, trước đó con tìm cũng không thấy." Viêm Viêm mừng rỡ nói.

Thủy Miểu Miểu nhìn Viêm Viêm vui cười, cảm thấy vui mừng, bưng bữa sáng lên bàn, nói ra: "Bóng mà, đều thích lăn, địa cầu hình tròn, lăn một vòng sẽ trở về, đương nhiên giờ sẽ trở lại."

"Lăn thật tốt, một ngày không thấy, như cách ba thu, tao yêu mày hơn rồi." Viêm Viêm hôn Bóng Bầu Dục một cái, cười hì hì trở lại trước bàn, một bên húp cháo, vừa nhìn Thủy Miểu Miểu, nhắc nhở: "Mẹ già, mười giờ sáng, đừng quên bàn chuyện ở quán cà phế Lục Đảo ở Kim Ưng quốc tế."

"Loại chuyện này, sao có thể quên, cùng đi vui vẻ?" Thủy Miểu Miểu hỏi.

Viêm Viêm toét nụ cười, nói ra: "Con thì không đi được, con làm bộ nói hộ người khác, con qua không tốt."

Thủy Miểu Miểu khoác tay lên vai Viêm Viêm, kéo cậu lại gần, câu lên nụ cười, nói ra: "Con là đại công thần, bán được mời con ăn KFC, có đi hay không?"

Mắt Viêm Viêm sáng rực lên, nói: "Con ở ngoài cửa canh chừng cho mẹ, chờ mong mẹ khải hoàn trở về."

Kết quả, trên đường nó thành khuân vác khiêng đao.

Lúc chờ xe buýt, Thủy Miểu Miểu nhớ tới một chuyện quan trọng.

"Viêm Viêm. Có chuyện mẹ muốn nói với con." Thủy Miểu Miểu đưa tờ giấy trước đó Thẩm Mặc Thần lưu lại cho Viêm Viêm.

Viêm Viêm nhìn thấy phía trên đều là ngựa giáp của mình, kinh ngạc mở mắt to, hỏi: "Mẹ già, sao mẹ biết?"

"Công ty đó có người tìm mẹ, nói con là Hacker, cho nên, cái trò chơi này con không thể chơi nữa." Thủy Miểu Miểu lời ít mà ý nhiều nói.

"Vậy không được, hiện tại chủ yếu thu nhập của con từ trò chơi này." Viêm Viêm làm bộ đáng thương nói với Thủy Miểu Miểu.

"Coi như con cày không ngủ không nghỉ, muốn kiếm được 1 triệu, cũng cần thời gian mười sáu năm, con khẳng định muốn đem thời gian và tinh lực lãng phí ở trò chơi này sao?" Thủy Miểu Miểu hỏi ngược lại.

"Con không cần 16 năm, này trò chơi này có BUG, chờ con tìm ra toàn bộ BUG, thăng cấp nhanh hơn nhiều." Viêm Viêm xác định nói.

"Bọn họ nói với mẹ, muốn sửa lại thăng cấp trò chơi, chờ con tìm ra, bọn họ cũng đã thăng cấp xong, hiện tại mẹ cho con hai lựa chọn, một, đình chỉ chơi trò chơi này, tiếp tục cho con máy tính và Internet, hai, tịch thu máy vi tính của con, con tự mình lựa chọn." Thủy Miểu Miểu lấy uy nghiêm của người mẹ ra nói.

Viêm Viêm tức giận, ném thanh đao lên mặt đất, nắm chặt tay, gào với Thủy Miểu Miểu: "Mẹ là Fascist, mẹ là Hitler, mẹ là người Tắc Á."

Thủy Miểu Miểu vòng hai tay trước ngực, nhìn Viêm Viêm, giơ lên khóe miệng: "Rất vinh hạnh trở thành người cường hãn nhất trong suy nghĩ của con."

Viêm Viêm: "..."