Trêu Chọc Thiếu Niên Cố Chấp

Chương 23




Ngày hôm sau là thứ Hai.

Cả hai đều phải đi học.

Sáng sớm, Kỳ Ngôn Châu dậy sớm hơn thường ngày 20 phút, đi tắm rửa, thay quần áo, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bữa sáng, tránh cho Thẩm Kiều bị đi muộn.

Thẩm Kiều đi xuống cầu thang và tình cờ nhìn thấy bóng lưng cậu đang đứng trong bếp.

Ánh sáng mặt trời tràn vào từ cửa sổ, phủ lên bóng dáng người thanh niên một vầng hào quang ấm áp, vẻ trầm lặng và dịu dàng, không có một chút thù địch nào.

Bước chân của cô dừng lại một lúc.

Ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cậu.

Trong một giây tiếp theo, Kỳ Ngôn Châu quay đầu lại, nhìn cô, nói với giọng điệu bình tĩnh: "...Đang ngây ngốc gì vậy? Phải đi học rồi."

Cậu vừa mới gội đầu, nhưng lại chưa sấy khô. Tóc vẫn còn ướt, tóc mái mềm mại rũ xuống trên lông mày, che đi vết sẹo trên trán.

Mối quan hệ giữa hai người dường như đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều, ngay cả giọng điệu cũng bớt xa lạ.

Có lẽ là do bầu không khí tế nhị vẫn còn đâu đó trong phòng. Tim Thẩm Kiều bất giác đập vài nhịp. Cô ngây người, cũng không trả lời ngay.

"Thẩm Kiều?"

"Ồ, ồ, tôi đến đây."

Cô quay đầu lại, chạm vào gò má hơi nóng của mình, rồi chạy vào phòng tắm như đang chạy trốn, sau đó đóng cánh cửa sau lưng lại.

Kỳ Ngôn Châu không để tâm đến điều đó, cậu vẫn tiếp tục làm việc của riêng mình.

Mười phút sau, Thẩm Kiều ra khỏi phòng tắm, cô đã trở lại trạng thái như ban đầu.

Cô đã thay xong đồng phục học sinh.

Trường cấp 3 Thánh Mẫn có rất nhiều bộ đồng phục, mỗi mùa sẽ có những kiểu dáng khác nhau và màu sắc hơi cũng khác nhau.

Bây giờ đang là giữa tháng 5, thời tiết đang nóng dần lên. Thẩm Kiều đang mặc một bộ đồng phục học sinh ngắn tay mùa hè, giống như của Kỳ Ngôn Châu. Hai người đều ưa nhìn, khí chất phi thường, mặc đồng phục học sinh khiến hai người giống như mặc đồ đôi.

Kỳ Ngôn Châu mím môi, nhướng mi, rồi nhìn cô, sau đó cậu lập tức rời mắt khỏi chiếc cổ thon dài của cô.

"Ăn cơm."

Hai người ngồi xuống, đối mặt nhau.

Thẩm Kiều phải kiểm soát thân hình và lượng calo. Để duy trì thể lực hàng ngày, chuyện cô phải ăn sáng đầy đủ là điều không thể tránh khỏi.

Cô sợ phiền phức nên chưa bao giờ nói cho Kỳ Ngôn Châu biết chuyện này. Nhưng cậu vẫn chuẩn bị đủ loại bữa sáng, và hầu hết đều là những món mà Thẩm Kiều có thể ăn được.

Ba ngày nay đều như thế.

Trong lòng Thẩm Kiều rất cảm kích và muốn nói lời cảm ơn, nhưng nghĩ đến những gì Kỳ Ngôn Châu đã nói, nên cô đành âm thầm nuốt lời "cảm ơn" và bánh bao trên đầu lưỡi.

"Kỳ Ngôn Châu."

Đôi mắt của Kỳ Ngôn Châu từ trong bát mỳ vằn thắn nhìn lên: "Sao vậy?"

Thẩm Kiều: "Cậu thường đi học bằng gì? Đi mất bao lâu thế?"

"Hai mươi phút đi xe đạp."

"Vậy thì cũng thuận tiện."

Giọng điệu của Kỳ Ngôn Châu trầm xuống. Cậu nhướng mày: " Vậy cậu muốn đến trường bằng gì? Đi taxi? Hay là tôi chở cậu đi? "

Thẩm Kiều do dự nửa giây, sau đó cô dứt khoát trả lời: "Nếu tiện, vậy thì làm phiền cậu chở tôi đi, được không?"

Hiện tại, đối với Thẩm Kiều mà nói, lần đầu tiên tiền trở thành một vấn đề khó khăn.

Cô không còn có thể chi tiêu phung phí, muốn mua gì thì mua nữa, chưa kể đến chuyện có tiếp tục múa nữa không, chỉ cần sống tiếp, cô cũng phải sống tiết kiệm. Để kết thúc năm lớp 12, thậm chí cô còn phải nghĩ ra nhiều cách khác.

Nghe vậy, khóe miệng Kỳ Ngôn Châu hiện lên một đường vòng cung vô hình. Cậu gật đầu: "Được."

_____

Xe đạp không thuận tiện đi vào đường hẹp, nên cậu để ở ngoài ngõ.

Kỳ Ngôn Châu đeo cặp sách, khóa cửa sắt rồi ném chìa khóa vào túi.

Dừng lại một lúc, cậu lại đưa tay về phía Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều: "?"

Kỳ Ngôn Châu trầm giọng, nói: "Để tôi giúp cậu đeo cặp sách."

Thẩm Kiều giật mình. Cô buồn cười, lúc cười lên không nhìn thấy mắt: "Này, tôi chỉ bị đuổi ra khỏi nhà, nên tôi rata đen đủi, nhưng tay chân không phải là bị tàn tật, tôi vẫn rất tốt mà."

Sao cô lại đáng yêu đến như vậy.

Cô không hiểu suy nghĩ của Kỳ Ngôn Châu.

Giọng nói vừa dứt thì tiếng đóng mở cửa sắt "Bùm bùm" ở bên kia bỗng truyền đến.

Lư Lam San từ cửa bên cạnh đi ra, vẻ mặt vẫn vui vẻ như vậy.

Lúc này, cô ấy cũng đang mặc đồng phục cấp 3, nhưng nó không phải của Thánh Mẫn, mà giống như một trường công lập trong thành phố.

"Chào buổi sáng, anh Ngôn Châu." Giọng nói nhẹ như muỗi kêu, nhưng nghe có chút bất đắc dĩ.

Kỳ Ngôn Châu khẽ gật đầu, vẻ mặt không chút biểu cảm, trông rất lạnh lùng, và không chút dao động.

Thấy vậy, Lư Lam San càng thêm khó chịu. Cô ấy dậm chân một cái, rồi quay người chạy đi.

Thẩm Kiều nhìn Kỳ Ngôn Châu một cách thích thú, và không chớp mắt.

Sau khi tiếp xúc sâu mấy ngày nay, cô phát hiện tin đồn ở trường là đúng. Biểu cảm và ánh mắt của Kỳ Ngôn Châu như thường ngày trông có chút hung dữ và hấp dẫn, cũng chẳng trách có thể dọa những cô nữ sinh muốn tỏ tình cậu chạy xa. Tuy nhiên, sự hung dữ này có vẻ hơi hời hợt, như thể chỉ cần chọc một cái là có thể phá vỡ.

Cô đã từng thấy Kỳ Ngôn Châu đánh người, đúng thật là rất kinh hãi, không giống một học sinh trung học 17 tuổi bình thường.

Đâu mới là con người thật của Kỳ Ngôn Châu?

Đột nhiên, Thẩm Kiều lại nghĩ đến cuộc điện thoại cuối cùng của "Thẩm Kiều".

Cô ấy nói rằng Kỳ Ngôn Châu là người yêu cô nhất trên đời.

Chẳng lẽ, thái độ của Kỳ Ngôn Châu không phải là vì cậu khác biệt, mà là vì đối tượng mà cậu đối mặt cô? Vì cậu ấy thích cô?

Thẩm Kiều cau mày, rồi chìm trong suy nghĩ.

Trước đây, cô cũng đã từng nghĩ về câu nói này. Nhưng vì "Thẩm Kiều" nói rằng cô ấy đến từ mười năm sau, và dòng thời gian của cô ấy khác với bây giờ của cô. Suy nghĩ đầu tiên của cô là không cần biết tình cảm của Kỳ Ngôn Châu dành cho "Thẩm Kiều " là như thế nào, và chuyện này có lẽ là xảy ra ở sau này.

Bây giờ, chắc chắn thời gian chưa đi tới lúc đó.

Nhưng "Thẩm Kiều " nói với cô, chỉ cần cô có thể chống đỡ trước, sẽ có người giúp đỡ cô. Vì vậy, cô không phải rơi vào tình thế khó khăn.

Loại phán đoán này hoàn toàn có cơ sở vì trước đó cả hai không hề quen biết nhau.

Nhưng, lỡ như...

Thẩm Kiều cười giễu cợt một tiếng, rồi ném suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Không thể nào.

Theo dòng thời gian hiện tại, rõ ràng là cô đi trêu chọc Kỳ Ngôn Châu trước.

Ngay từ đầu, cậu đã thiếu kiên nhẫn với cô.

Trong thời gian ngắn như vậy, Kỳ Ngôn Châu đã đi tới góc tường trước.

Cảm thấy phía sau không có ai đi theo, cậu lập tức quay đầu lại tìm cô: "Thẩm Kiều?"

Thẩm Kiều: "Ừ, đây rồi."

Cô bước hai ba bước, rồi đi đến bên cạnh cậu.

Đừng bận tâm đến bất cứ manh mối nào, mà hãy im lặng, và chờ đợi đến lúc sự thật lộ ra.

____

Thời tiết không lạnh cũng không nóng, thỉnh thoảng sẽ có những cơn gió nhẹ thổi qua. Cô ngồi phía sau xe đạp đung đưa, lắc lư, thật sự rất dễ chịu.

Trong phút chốc, hai người đã sắp đến trường học.

Cách trường học hai con đường, Kỳ Ngôn Châu để hai chân dài xuống, mũi chân chạm xuống đất, vững vàng, rồi phanh xe, dựa vào mép vỉa hè.

Cậu quay người lại nhìn Thẩm Kiều một cái: "Xuống xe."

Thẩm Kiều có chút bối rối: "Vẫn chưa tới."

"Cậu tự mình đi, rất gần thôi."

"Sao thế? Cậu không đạp được nữa à?"

Kỳ Ngôn Châu nghẹn lời. Cậu nhướng mày, lộ ra nụ cười như không, như muốn nói: "Cậu đang đùa đấy à?"

Cậu hỏi ngược lại: "Cậu có muốn bị người khác đồn đại không?"

Vừa dứt lời, Thẩm Kiều lập tức nhảy xuống khỏi xe và thể hiện bằng hành động không muốn trở thành tâm điểm của tin đồn trong trường vào tuần này.

Thấy vậy, Kỳ Ngôn Châu cười một tiếng.

Cậu không dừng lại, mà vẫn tiếp tục lăn bánh xe đạp về phía trước.

Thẩm Kiều vẫy tay chào sau lưng cậu, rồi lễ phép chào tạm biệt: "Kỳ Ngôn Châu, hẹn gặp lại sau!"

Ở phía xa, một tay Kỳ Ngôn Châu cầm đầu xe, tay còn lại giơ lên để vẫy, nhưng không quay lại nhìn cô.

____

Việc Thẩm Kiều thắng giải Lục Xuyên Ballet Invitational Championship không gây ra nhiều bàn tán trong lớp.

Một giải đấu vô địch cấp thành phố không có gì đáng ngạc nhiên.

Tuy nhiên, với tư cách là một người bạn, Chu Ý Cầm rất ủng hộ cô.

Vừa nhìn thấy Thẩm Kiều, bạn cô đã lập tức lấy trong cặp ra một bông hoa, rồi đưa cho cô.

"Bảo bối Kiều Kiều của tớ! Chúc mừng cậu!"

Thẩm Kiều nhận lấy, rồi nheo mắt, mỉm cười: "Cảm ơn cậu, Cầm Cầm!"

Chu Ý Cầm: "Xin lỗi, thứ bảy tớ có việc. Ê  không thể đi xem... Lần sau tớ nhất định sẽ đi!"

Thẩm Kiều: "Được rồi."

Hai cô gái nhìn nhau, rồi cùng cười lên.

Sau khi cười đủ, Thẩm Kiều đặt bông hoa lên bàn, rồi lấy lại sức để đứng dậy.

Chu Ý Cầm: "Có chuyện gì vậy?"

"Ừ, tớ có việc phải đi tìm thầy giáo một chút."

"Có chuyện gì vậy? Có phải là thông báo tin vui không? Không đến nỗi đấy chứ, thật sự là không đến nỗi. Cậu ấy chắc chắn là biết rồi!"

Thẩm Kiều lắc đầu, rồi thấp giọng trả lời: "Tớ sẽ xin vào ký túc xá."

Chủ nhiệm lớp nghệ thuật họ Lý, là một ông chú bốn mươi tuổi. "Ông chú" này là để hình dung là hình tượng của thầy ấy, không phải là trẻ tuổi. Kể từ khi bước vào năm lớp 10, thầy Lý vẫn luôn giữ trạng thái nửa hoang dã và không cấm đoán. Tuy nhiên, tính cách của thầy Lý không phải là xấu, thích nói chuyện, hay cười, rất hòa đồng nhưng không gây áp lực cho học sinh. Họ của thầy thường được rút gọn, nên học sinh sẽ gọi một cách thân thiết là "Ông chủ", thầy ấy cũng không để ý.

Thầy giáo nghe Thẩm Kiều nghe xong, nên rất không hiểu, rồi đành gãi đầu, hỏi: "Tại sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện sống ở ký túc xá?"

Thẩm Kiều siết chặt ngón tay. Cô cúi đầu xuống, giống như một cô học trò bị phạt đứng.

Môi cô mấp máy, trầm giọng, nói: "....Do em có chút chuyện cần thiết."

Thầy giáo: "Phân bổ ký túc xá của trường chúng ta hàng năm vào đầu học kỳ đều được xác định, phụ huynh có nhu cầu thì sẽ đăng ký nên không có chuyện nộp hồ sơ vào giữa học kỳ. Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, lại nghỉ hè, tại sao em lại nộp đơn vào lúc này? Em đang gặp khó khăn gì sao? "

"... "

Tất nhiên là có rồi. Nhưng hiện tại, Thẩm Kiều khó có thể dễ dàng công khai chuyện này nên cô chỉ có thể im lặng trước.

Gánh nặng trong lòng được thể hiện một cách tinh tế, nên ngay lập tức khiến thầy giáo trở nên nghiêm túc.

Thầy ấy đứng dậy, nhìn thẳng vào Thẩm Kiều: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Kiều: "Thầy giáo, thật sự là không có chuyện gì. Em chỉ muốn vào ở ký túc xá."

Thầy giáo lắc đầu: "Kỳ nghỉ hè bọn em có tập trung để huấn luyện không? Sắp có kỳ thi của trường nên chắc chắn sẽ không có nhiều thời gian ở trường như các thí sinh bình thường. Ở ký túc xá cũng không tiện, vì không có ai ở lớp nghệ thuật ở ký túc xá cả. Thẩm Kiều, nếu em có điều gì khó nói, em có thể nói cho thầy biết."

Rất tiếc là Thẩm Kiều không thể nói ra được.

____

Trong giờ nghỉ trưa, thầy gáio Lý đã gọi điện và mời Diệp Hân đến trường.

Thẩm Kiều nghe bạn học nói thầy giáo gọi điện thoại cho bà ta, cô cũng không nghĩ nhiều, nên liền nhanh chóng đến phòng giáo viên.

Đẩy cửa ra.

Cô lập tức ngây người.

Trong phút chốc, tay chân cô dần trở nên lạnh lẽo, giống như bị ném vào trong động băng, làm tê liệt hệ thần kinh, quên cả cách di chuyển.

Diệp Hân vẫn như thường lệ, dành cho cô một cái nhìn nhẹ nhàng và dịu dàng. Nhưng trong mắt không hề có ý cười.

Bà ta vẫy tay với Thẩm Kiều, ra hiệu cho cô đi tới và tiếp tục nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm: "...Ý của tôi là vào lớp 12, Kiều Kiều sẽ được chuyển đến một trường khác và sẽ không thi nghệ thuật. Thành tích của Kiều Kiều không tệ, cố gắng học một năm là có thể lên được đại học bình thường. Nếu học múa ba lê, trong tương lai sẽ khó tìm việc làm. Đây chỉ là sở thích."

Nghe được những lời này, Thẩm Kiều đột nhiên tỉnh táo lại. Cô sải bước đi đến bên cạnh hai người, rồi trừng mắt nhìn Diệp Hân.

Giọng nói cũng có chút sắc bén: "Ý của mẹ là gì!"

"..."

Văn phòng hoàn toàn im lặng.

Tất cả các loại ánh mắt dòm ngó, tò mò đều đổ dồn về phía cô.

Thầy giáo là người phản ứng đầu tiên, liền vỗ vai Thẩm Kiều để trấn an: "Xem ra Thẩm Kiều có mâu thuẫn với ba mẹ. Không sao đâu, đừng căng thẳng, chúng ta hãy nói chuyện."

Diệp Hân cũng nói với cô bằng một giọng điệu ấm áp: "Kiều Kiều, sao con có thể nói chuyện với thái độ như vậy? Mẹ thường dạy con thế nào?"

Cảnh tượng này thật buồn cười, và khó tả.

Nó khiến cho Thẩm Kiều cảm thấy cô như một trò đùa.

Tuy nhiên, cô hít thở sâu vài lần và bình tĩnh lại rất nhanh: "Em xin lỗi, thầy giáo. Em muốn nói chuyện với...mẹ em, có được không?"

Ở dưới cùng của tầng này, có một phòng học trống.

Thẩm Kiều và Diệp Hân lần lượt ngồi vào một chỗ, rồi đóng cửa lại.

Đột nhiên, trong không gian rộng lớn chỉ có hai người bọn họ nhìn nhau.

Diệp Hân lôi ra một chiếc ghế đẩy ra và ngồi xuống trước, như thể bà ta sắp có một cuộc trò chuyện dài.

Thẩm Kiều cũng ngồi đối diện.

Có hàng ghế ở giữa, khoảng cách không xa cũng không gần, nên hai người không ngại khó xử.

Diệp Hân: "Kiều Kiều, chúc mừng con. Mẹ nghe nói con đã giành được vị trí quán quân của cuộc thi. Thật là giỏi."

Thẩm Kiều thở dài, đến cuối cùng, sự bình tĩnh của cô cũng không bằng Diệp Hân: "Có thể đừng làm như thế không?"

"Là thế nào?"

"Nó rất, giả tạo."

Diệp Hân cười: "Là thật lòng đó."

"..."

"Bất kể chuyện gì thì con cũng đã là con gái của mẹ hơn mười năm rồi, phải không nào."

Tuy nhiên, tình cảm mẹ con mười mấy năm cũng không bằng một phân lượng của con gái ruột, cuối cùng, cũng chỉ là lợi dụng cô.

Thẩm Kiều nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, cô im lặng, rồi cụp mắt xuống.

Diệp Hân tiếp tục: "Những gì mẹ vừa nói với giáo viên chủ nhiệm của con cũng đều là thật lòng. Nếu không có sự hỗ trợ của chúng ta, chắc chắn con không thể tiếp tục múa. Tốt hơn hết là con từ bỏ càng sớm càng tốt và tìm một cái khác, là một lối thoát thích hợp."

"Không thể nào." Thẩm Kiều dứt khoát ngắt lời.

Diệp Hân: "Ngày hôm đó, bố đưa tiền cho con rồi, đúng không? Có thể con không biết rõ, số tiền đó không đủ để trả học phí cho một học kỳ của con. Chưa kể những buổi đào tạo, huấn luyện và những buổi học riêng. Rời khỏi chúng ta, không có chúng ta, con cũng không thể làm được gì. "

"..."

"Kiều Kiều, mẹ nói thẳng với con, mặc dù con chỉ là một đứa trẻ mà chúng ta đã nhận về nuôi, nhưng mẹ thực sự coi con như đứa con gái thứ hai của mình trong những năm qua. Ngày đó, mẹ thấy con chạy đi ra ngoài, ba con rất lo lắng, nếu không phải Thẩm Hòa Nguyệt không thoải mái thì ông ấy đã đuổi theo con lâu rồi."

Thẩm Kiều nhìn Diệp Hân trong im lặng, giống như cô không động lòng. Bởi vì đây có lẽ là một lời nói dối.

Trong lòng cô hiểu rất rõ.

Đúng thật là Diệp Hân chậm lại một lúc, rồi mới nói tiếp: "Chỉ cần con đồng ý, con vẫn là con gái của chúng ta. Về phía Nguyệt Nguyệt, mẹ sẽ làm thủ tục chuyển trường cho con. Chỉ cần hai đứa không học cùng trường, con bé sẽ chấp nhận con. Nếu như con muốn tiếp tục học múa, con có thể đến trường khác, và có thể tiếp tục học. Chỉ cần một điều kiện, Kiều Kiều, con phải quên chuyện này đi và tiếp tục làm chị của Nguyệt Nguyệt."

Câu cuối mới là trọng điểm.

Thẩm Kiều đã hiểu.

Đến lúc này rồi, Diệp Hân vẫn đang lên kế hoạch cho Thẩm Hòa Nguyệt.

Thẩm Kiều nắm chặt tay, rồi dừng lại một lúc lâu. Cuối cùng, cô nói: "...Ý nghĩa của việc làm chị, có phải là, chỉ cần Thẩm Hòa Nguyệt cần, tôi phải lập tức hiến máu cho cô ta? Hay thậm chí tệ hơn là hiến tặng nội tạng hoặc cái khác? "

Diệp Hân đã choáng váng khi cô nói ra những lời này.

Thẩm Kiều: "Có phải bà cảm thấy kỳ lạ lắm, đúng không? Rõ ràng là các người chưa từng nói đến chuyện này, vậy tại sao tôi lại biết? Vì tôi đã đi xét nghiệm máu, tôi cũng có máu gấu trúc, còn cùng nhóm máu với Thẩm Hòa Nguyệt."

"Kiều Kiều..."

"Nếu tôi không phải nhóm máu này, vậy sao bà có thể nhận nuôi tôi. Tôi nói có đúng không?"

Lần này, Diệp Hân không nói nên lời. Nhưng Thẩm Kiều không có một chút niềm vui chiến thắng, cô vẫn còn ngây ngốc, cũng không giấu nổi cảm xúc mất mát.

Cô ấm ức, nói: "Tôi sẽ không quay lại. Tôi không muốn trở thành túi máu của Thẩm Hòa Nguyệt, và tôi không muốn chỉ tồn tại như một ngân hàng truyền máu di động của Thẩm Hòa Nguyệt. Dù có thế nào, tôi cũng cảm ơn bà vì đã nhận nuôi tôi và cho tôi những điều kiện cuộc sống rất tốt. Tôi nhất định sẽ báo đáp, nhất định."

Tự hỏi bản thân, Thẩm Kiều có oán trách Diệp Hân và Thẩm Thành Quân, nhưng cô không có bất kỳ oán hận nào.

"Tôi về lớp."

Cô đứng dậy, và đi ra khỏi cửa.

Diệp Hân ở phía sau, rồi hỏi lại cô lần nữa: "Kiều Kiều, con suy nghĩ kỹ chưa?"

"Rồi."

"Kể cả từ bây giờ, con phải sống lang bạc đầu đường xó chợ?"

"Đúng."

Diệp Hân gật đầu: "Mẹ hiểu rồi. Là những người bảo hộ, chúng ta không thể không quan tâm. Không sao cả. mẹ sẽ trả học phí cho con, đến khi con 18 tuổi, và thẻ ăn sẽ được tính cho đến ngày đó. Nhưng mặt khác, mẹ sẽ không quản con. Con có thể nộp đơn cho ký túc xá theo cách mà con muốn, nhưng không xin được thì con phải làm thế nào, sống ở đâu, mẹ cũng sẽ tính theo tiền phí tiêu chuẩn của ký túc xá để cho con. Tóm lại, con đừng xuất hiện trước mặt Nguyệt Nguyệt là được."

"Tôi biết rồi."

"Về phần báo đáp hay không báo đáp cũng không quan trọng. Nhưng vì chúng ta đã nhận nuôi con nhiều năm, nếu lúc Nguyệt Nguyệt nguy cấp nhất, con có thể coi như báo đáp, và cứu con bé một lần."

_____

Sau giờ học.

Thẩm Kiều đến phòng múa để tập luyện như thường lệ.

Trên thực tế, kỳ thi cuối kỳ sắp đến, cuộc thi cũng đã kết thúc, nhưng cô vẫn chưa rõ tương lai sẽ về đâu.

Không cần phải tập nhảy gì cả.

Nhưng cô chỉ muốn vắt kiệt sức lực và trút bỏ nỗi phiền muộn.

Sáu giờ tối, cuối cùng Thẩm Kiều cũng kiệt sức. Cô ngồi dựa vào gương, rồi lấy điện thoại di động ra.

Có một vài tin nhắn WeChat chưa đọc trong điện thoại.

Người đầu tiên là Kỳ ngôn Châu.

Kỳ Ngôn Châu: [?] Thời gian là một giờ trước.

Thẩm Kiều không biết trả lời sao, nên cô cũng trả lại một dấu "?".

Một giây tiếp theo, tiếng chuông vang lên.

Bên kia gọi điện trực tiếp.

"Xin chào? Kỳ Ngôn Châu? Có chuyện gì vậy?"

"... Ở đâu?"

Thẩm Kiều sờ sờ sống mũi, rồi lau mồ hôi trên mặt: "Phòng tập múa."

"Chờ tôi." Sau khi nói ra hai từ, cậu liền tắt máy.

Năm sáu phút sau, cậu đã đứng trước mặt Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều sững sờ, rồi ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Sao nhanh vậy. Cậu còn chưa về nhà? Vẫn còn ở trường sao?"

Kỳ Ngôn Châu: "Ừ."

"Cậu đang đợi tôi?"

"Ừ."

Thẩm Kiều cười: "Cảm ơn."

Kỳ Ngôn Châu không nói chuyện, mà là ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng cậu vẫn cách cô một gang tay, cũng không quá gần.

Sau một lúc dừng lại, cậu mở miệng và hỏi một cách bình tĩnh: "Sao vậy?"

"Cái gì?"

"Cậu không vui." Đó là một câu khẳng định.

Thẩm Kiều cau mày, rồi thở dài: "Bị cậu nhìn ra rồi... Tôi không nộp đơn xin vào ký túc xá được. Thầy giáo nói rằng tôi không thể xin vào giữa học kỳ. Xem ra tôi không còn nơi nào để đi."

"Không."

"Không có gì? "

"Không phải là không có nơi nào để đi."

Kỳ Ngôn Châu đứng lên, rồi đưa tay về phía cô một cách nghiêm túc: "Muộn rồi, về nhà thôi."