Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Chương 62




Không lâu sau, phục vụ khách sạn đem chăn bông lên, hoàn toàn dựa theo lời Lục Mộ Trầm dặn, đưa một chiếc chăn rất dày.

Sau khi đóng cửa lại, anh ôm chăn đến mép giường Tống Nhiễm.

Cúi người xuống, đem chăn giũ ra cẩn thận rồi đắp lên cho cô.2

Tống Nhiễm từ đầu tới cuối đều lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch, tùy ý để anh đem chăn đắp lên người mình.

Lục Mộ Trầm rất ân cần, sau khi đắp chăn xong, lại tỉ mỉ giúp cô vén các góc chăn, cố gắng không cho bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể cô lọt ra ngoài không khí. Một bên giúp cô vén chăn, một bên nói: "Hơn mười mấy năm không tới phương Bắc, nhất thời không thích ứng kịp với thời tiết ở đây, cẩn thận một chút, đừng để bị cảm."

"......" Tống Nhiễm không biết nên nói gì, chỉ bất đắc dĩ nhìn anh

Lục Mộ Trầm bận cả nửa ngày, rốt cuộc cũng giúp Tống Nhiễm đắp chăn xong, sau đó hỏi cô: "Chắc là không lạnh nữa đúng không?"

Tống Nhiễm: "......"

Bạn trai đứng đắn như vậy, thực sự bất đắc dĩ.

......

Vào ngày đầu tiên của chuyến đi, Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm liền phân giường mà ngủ.

Buổi sáng 8 giờ, sau khi ăn sáng xong, Lục Mộ Trầm liền đi trả phòng, sau đó liên hệ xe tiến vào núi Tuyết rồi lên lầu thu dọn hành lý.

Khi xe tiến vào đến núi cũng đã khoảng 10 giờ. Một tay Lục Mộ Trầm xách hành lý, một tay nắm lấy tay Tống Nhiễm. Thời điểm từ khách sạn đi ra, tài xế chờ ở cửa, thấy Lục Mộ Trầm xách theo hành lý, liền nhiệt tình tiến lên giúp anh cầm lấy hành lý.

Anh mang Tống Nhiễm tới nơi địa phương, cảnh tuyết đẹp nhất là ở trong núi Tuyết, ngồi xe cũng mất khoảng gần 3 giờ đi đường.

Thời gian rất dài, nhưng phong cảnh ven đường rất đẹp, trên núi đều là tuyết, những nhánh cây ven đường cũng được phủ một lớp tuyết trắng. Khắp xung quanh, toàn bộ thế giới đều được bao phủ bởi một màu trắng xóa, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt mỹ, một bức tranh trắng đến mức như có thể gột rửa tâm hồn.

Nhìn tuyết rơi trên núi, trái tim cũng theo đó mà lặng xuống.

Hơn ba giờ đi đường, Tống Nhiễm một bên thưởng thức phong cảnh ven đường, một bên được người tài xế giản dị kể những câu chuyện về phong tục, tập quán của nơi này. Dọc theo đường đi hoàn toàn không cảm thấy nhàm chán, dường như chớp mắt, liền đã tới nơi.

Núi Tuyết không phải là điểm du lịch, người cũng không nhiều lắm vì thế cũng đặc biệt yên tĩnh.

Khoảnh khắc xuống xe, chân đi trên tuyết, Tống Nhiễm kích động đến mức trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực

Lần đầu tiên thấy tuyết lớn đến thế cũng đã là mười mấy năm trước, lúc đấy chân ba vẫn còn tốt, mẹ cũng chưa có vứt bỏ cô.

Tống Nhiễm vẫn đứng đó không nhúc nhích, đôi mắt không hề chớp mà nhìn một cách mông lung vào khoảng không trắng xóa phía trước.

Trước mắt như hiện lên cảnh tượng năm đó, một cô gái nhỏ đang cùng ba ở trên nền tuyết đùa giỡn tiếng cười như còn đọng lại trong khoảng không mênh mông.

Cô chạy ở phía trước, ba ở phía sau đuổi theo cô...Còn mẹ thì ở một bên chụp ảnh cho hai người.

Khi đó thật sự... rất hạnh phúc.

Đáng tiếc, thứ hạnh phúc tưởng chừng như vô cùng nhỏ bé và giản dị ấy, giờ đây dường như là một điều vô cùng xa xỉ, đã không bao giờ có được nữa.

Gió lạnh thổi vào mắt, mắt cô bỗng nhiên lại có chút cay cay, trong lòng lại dâng lên một cảm giác chua xót.

Lục Mộ Trầm tiến lên, cầm tay Tống Nhiễm, thật lâu sau mới cất tiếng hỏi, "Nhớ tới chú sao?"

Tống Nhiễm gật gật đầu, có chút buồn.

Lục Mộ Trầm thấy cô như thế không tránh khỏi đau lòng, nhưng loại chuyện này, dù anh có an ủi như thế nào cũng đều vô dụng. Anh chỉ có thể nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ này, âm thầm tiếp thêm động lực cho cô.

Tống Nhiễm cảm giác được Lục Mộ Trầm như đang muốn tiếp thêm cho cô sức mạnh, trong lòng cô bỗng thấy ấm áp, ngẩng đầu nói: "Chỉ là có chút xúc động mà thôi, không có việc gì đâu."

Anh nhìn cô, đem tay cô nắm thật chặt.

Hai người nhìn nhau một lúc, một lát sau, Tống Nhiễm bỗng nhiên nở nụ cười, bả vai cô co rụt lại, hô to một tiếng, "Thật là lạnh quá nha!" Sau đó cả người liền nhảy tới lồng ngực Lục Mộ Trầm, "Lạnh chết bảo bảo rồi!"

Cô ôm anh thật chặt, dán mặt trước ngực anh.

Lục Mộ Trầm bật cười trước hành động đột ngột của Tống Nhiễm, anh đem áo lông vũ mở ra, sau đó liền ôm thật chặt thân thể Tống Nhiễm bao bọc lại.

Áo lông vũ rất lớn, Tống Nhiễm lại gầy, cả cơ thể đều bị Lục Mộ Trầm bao bọc trong áo lông vũ, ấm áp, lại tràn ngập cảm giác an toàn.

Cô ôm chặt anh, ngẩng đầu lên, đôi mắt cười cong thành một đường, "Lục ca ca, trên người của anh thật ấm áp nha."

Cô cười xinh đẹp như một con tiểu hồ ly, Lục Mộ Trầm nhìn cô, yết hầu không tự chủ mà bị siết chặt lại, anh không nhịn được, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cô.

Tống Nhiễm " A " một tiếng, che miệng cười, "Môi có chút lạnh."

Lục Mộ Trầm cũng nở nụ cười, giơ tay sờ sờ đầu cô, giọng nói cưng chiều, "Đi thôi, đi tìm chỗ ở trước, lát nữa ra ngoài chơi."

"Được." Tống Nhiễm vui vẻ gật đầu, từ trong lòng ngực Lục Mộ Trầm đi ra, lại nắm chặt cánh tay anh.

Núi Tuyết không phải là điểm thu hút khách du lịch thành thục, phần lớn đều có tên gốc, hầu như không có không khí buôn bán.

Toàn bộ trong núi chỉ có một khách sạn, còn lại phần lớn đều là nhà dân.

Hoàn cảnh khách sạn rất tốt, nhưng hầu hết đều nhận đặt phòng trước, thời điểm Lục Mộ Trầm mang Tống Nhiễm đến, cũng chỉ còn lại một phòng trống.