Trêu Ghẹo Quá Mức

Chương 70: Chương 70:





 
Đến tận thứ hai, Hạ Vãn Tinh mới nghe được một chút tin đồn vớ vẩn về Dương Mỹ Phương.
 
“Nhà bà ta có một người chồng đang bị liệt, bà ta tới đây kiếm tiền chỉ để ông ta ở lại Viện dưỡng lão, con cái không nên thân, con dâu cứ thế bỏ chạy đi mất.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không trách được tại sao lại muốn nịnh bợ chị Hạ như vậy, chắc là muốn được Hàn tổng bao che bợ đỡ.”
 
“Đúng vậy, không chỉ đột nhiên có chống lưng mà còn có thể nhận được thêm tiền lương.”
 
“Này, đừng nói nữa, chị ấy tới kìa.”
 
Hạ Vãn Tinh tự nhiên nghe được đôi ba lời, mặc dù không có gì phát sinh nhưng trong lòng lại có chút không thoải mái.
 
Qua mấy ngày tiếp xúc với Dương Mỹ Phương, cô cảm thấy bà không phải một người nuôi tâm cơ.
 
Tuy không thể hiểu được tại sao bà lại đối xử tốt với cô đến vậy, nhưng tuyệt đối không phải dạng che giấu tâm cơ kín đáo như bọn họ nói.
 
Buổi chiều, Hạ Vãn Tinh lại bắt gặp Dương Mỹ Phương, bà nhìn không vui vẻ như khoảng thời gian trước đây nữa, cau mày, bộ dạng trông vô cùng nặng nề.
 
Cô nhịn không được, hỏi: “Dì Dương, hôm nay tâm trạng dì không được tốt ạ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dương Mỹ Phương nhìn cô, khẽ thở dài, nói: “Hạ tiểu thư, dì xin từ chức rồi, cuối tháng sẽ rời đi.”
 
Cô sửng sốt, “Tại sao ạ?”
 
Là tại người trong công ty lắm mồm lại độc miệng nên không thể chịu đựng được nữa sao?
 
“Có phải là vì…”
 
“Không không.” Dương Mỹ Phương biết cô muốn nói đến việc gì, vội chặn lời sau đó nói tiếp: “Dì đơn thuần là thích cháu, không hề có tâm cơ như bọn họ nói đâu.”
 
Bà nói: “Dì từ chức là vì chồng dì bị tắc động mạch, Viện dưỡng lão không nhận người nữa.”
 
Hạ Vãn Tinh không va chạm nhiều vào những việc như thế này, cô hỏi: “Dì cần hỗ trợ hay giúp đỡ gì không ạ?”
 
“Không cần không cần.” Dương Mỹ Phương nói: “Nếu làm phiền đến cháu thì chẳng phải sẽ giống những gì họ nói sao?”
 
Cô thật ra lại không để tâm lắm, “Dì Dương, dì đừng nghĩ nhiều quá, những người ở công ty là do rảnh rỗi quá đâm ra thích khua môi múa mép thôi.”
 
“Dì biết.”
 
Dương Mỹ Phương nói: “Sau này dì không ở trong công ty nữa, cháu phải tự biết chăm sóc cho mình.”
 
Hạ Vãn Tinh bị những lời này của bà làm đảo lộn tâm tư, cô có chút không thể hiểu được, thật sự không thể đoán ra được suy nghĩ của Dương Mỹ Phương.
 
Cô lắc lắc đầu, đuổi hết những vấn đề phiền toái đó đi.
 
Có thể là do cô nghĩ quá nhiều, người ta chỉ đơn thuần đối xử tốt với cô mà thôi.
 
Vậy mà cô lại coi người ta thực sự đau lòng.
 
Hạ Vãn Tinh hồi phục lại tinh thần để chuẩn bị bắt đầu công tác, điện thoại trên mặt bàn sáng lên, cô nhìn thấy tin nhắn của Hàn Tư Thần gửi cho cô.
 
Hàn Tư Thần:【Đi rồi? Em lại không chờ anh?】
 
Tầm mắt hướng lên trên, tối qua anh còn gửi một câu nữa:【Em ngủ rồi à?】
 
Hôm qua Hạ Vãn Tinh không trả lời, cô có xem, nhưng cố ý không trả lời.
 
Cũng không biết hôm qua anh đã đi đâu, buổi sáng bảo cô mình rời đi, mãi đến tối mới trở về.
 
Trong lòng cô có chút không thoải mái, nhưng không phải do hoài nghi anh làm gì mờ ám, mà là vì anh không chịu thành thật khai báo nên cô cảm thấy có chút khó chịu.
 
Hạ Vãn Tinh hơi nghẹn lời, trả lời anh:【Em vội, nhà tư bản bắt em tăng ca, em không thức khuya dậy sớm thì sao mà được.】

 
Hàn Tư Thần:【Cho anh khấu đầu ngả mũ cái.】
 
Lòng bàn tay cô vuốt trên màn hình điện thoại, nói:【Cả một ngày hôm qua không được ngắm em, em lên đây đi?】
 
Vốn dĩ trong lồng ngực còn có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, thấy những lời này của anh thì trong nháy mắt đã biến mất, cô khẽ cười không một tiếng động, lại làm mặt bí xị:【Lên đó làm gì?】
 
Hàn Tư Thần hạ quai hàm, gõ chữ “Ngắm em” nhưng chưa kịp gửi đi, bỗng nhiên cô gửi lại anh một câu:【Anh định gọi em lên để làm thân xong sờ soạng linh tinh sao...】
 
Cô hỏi:【Nếu anh mà làm thân xong sờ soạng thì làm sao em đi làm việc được nữa?】
 
Ánh mắt anh bỗng trầm xuống mấy phần, rũ mắt nhìn đống văn kiện cuối tuần trước vẫn đang chất chồng trên bàn làm việc, sắc mặt thâm trầm.
 
Giỏi thật, biết tìm đúng trọng điểm để đối phó với anh.
 
Anh lại lùi về quá khứ một câu, sau đó trực tiếp khóa máy điện thoại, ném lên trên bàn và bắt đầu lật dở văn kiện.
 
Lần đầu tiên cảm thấy phải ngồi ở vị trí này quả thực là bực mình, không phê xong đống văn kiện này, không thể làm bất cứ thứ gì được.
 
Mãi không xong.
 
Hạ Vãn Tinh thấy câu “Tan tầm chờ anh” của anh mà không nhịn được nở nụ cười.
 
Ra lệnh cho cô sao? Đáng tiếc, cô không nghe lời đến vậy.
 
Hơn nữa, theo tình huống hiện tại không rõ anh đang gặp phải vấn đề gì, Hạ Vãn Tinh quyết định để cho anh phải nghĩ thật kỹ lại việc này.
 
Tư duy thẳng tắp, cô bắt anh phải vào đúng nề nếp.
 
Không cần anh nói không có nghĩa chuyện đó ổn đối với cô, có một số việc cô muốn cùng anh giải quyết, cùng anh đối mặt.
 
Hạ Vãn Tinh càng nghĩ càng không thể tha thứ cho anh. Vì thế, vừa đến giờ tan tầm cô đã thu hết đồ đi về.
 
Hạ Vãn Tinh nhắn cũng không thèm trả lời, gọi điện cho Lam Lan rồi trực tiếp lái xe qua đó.
 
Đi trước, cô nhắn cho Hàn Tư Thần một tin,【Bạn em có chút chuyện, em qua chăm sóc cô ấy hai ngày.】
 
Lúc này, Hàn Tư Thần còn không phát hiện ra được điểm dị thường, còn hỏi thăm vô cùng quan tâm:【Có chuyện gì sao? Có cần anh giúp gì không?】
 
Hạ Vãn Tinh một tay nắm chắc tay lái, click mở WeChat thấy những lời này mà suýt chút nữa thì chân đạp vào chân ga, cô hít sâu, dứt khoát không trả lời nữa.
 
Trong lòng chửi thầm: Cái này đúng là khờ!!
 
Buổi tối lúc nằm trên giường vừa khóc vừa kể hết tất cả chuyện này cho Lam Lan nghe, Lam Lan chỉ biết ôm bụng cười to, “Cái này không trách người ta được, người ta đâu biết được là cậu đang ghen đâu?”
 
“Mình không ghen.” Hạ Vãn Tinh biện hộ cho bản thân, “Mình chỉ là nghi ngờ anh ấy có chuyện gì không nói cho mình biết thôi.”
 
Cô nói: “Anh ấy mang Lượng Lượng đi để làm gì, mình thật sự không thể đoán được, nhưng anh ấy tại sao lại không chịu nói cho mình biết?”
 
Liền nghĩ tới chuyện của Lượng Lượng không được giải quyết thỏa đáng, cô không biết phải làm thế nào.
 
“Có người ở đằng sau giúp cậu giải quyết hết tất cả mọi phiền não, cậu còn không hài lòng nữa sao?” Lam Lan nhìn cô giống y như nhìn người bị bệnh tâm thần, nói: “Hạ Vãn Tinh, mình cảm thấy trong đầu cậu có hố rồi.”
 
“Đầu cậu mới có hố ấy.” Hạ Vãn Tinh có chút buồn bực, “Cậu nói xem, mình rời nhà ra ngoài, anh ấy còn không phát hiện ra được chuyện này có vấn đề nữa sao?”
 
Lam Lan cười, “Cậu nói ẩn ý xa xôi như vậy, người ta làm sao mà biết được?”
 
Cô nói: “Cậu nên nói trực tiếp cho anh ấy biết: Em đang giận, anh mau đến đây dỗ em nhanh.”
 
Hạ Vãn Tinh: “...Không quản nổi người đàn ông, về sau nhất định sẽ bị lên mặt cho coi.”
 
“Này này này, hiện tại đã nghĩ đến về sau luôn rồi sao?” Người chị em Lam Lan tiến sát vào cô, dùng ngón trỏ chọc chọc, nhỏ giọng hỏi: “Nói thật nhé, hai người đã….”
 
Cô nhìn người bạn trí cốt với ánh mắt khinh bỉ, cười khẽ, “Cậu đã là một người trưởng thành rồi, nói chuyện vẫn còn ấp a ấp úng như vậy sao?”
 

Cô thần sắc bình tĩnh, không chút động tâm hỏi: “Cậu muốn nói đến chuyện lên giường phải không?”
 
Lam Lan: ….
 
Cô thấy mặt mình đang đỏ hết lên rồi.
 
“Lên rồi.” Hạ Vãn Tinh không nhẹ không nặng chốt hạ một câu, kèm theo đó là một nụ cười khẽ mang theo ẩn ý, cô cười vì nhìn thấy thái độ kinh ngạc đến ngây người của Lam Lan, “Nằm ôm nhau ngủ trên cùng một giường có tính không?”
 
“Hạ Vãn Tinh, rốt cuộc não cậu…” Lam Lan bỗng nhiên không thể tìm nổi một từ thích hợp để miêu tả người bạn tốt của mình.
 
Tuy rằng lời này lộ liễu đến mức khiến người nghe mặt đỏ tim đập, nhưng Lam Lan không nhịn được hỏi: “Chỉ là ôm ngủ? Không phát sinh bất cứ chuyện gì khác?”
 
“Cậu muốn nói về cái gì?” Hạ Vãn Tinh đếm số trên đầu ngón tay, “Ôm ngủ thì một lần rồi, còn làm thân, sờ soạng sao?”
 
Lam Lan: ….
 
Cô tự thấy xấu hổ cho bạn mình.
 
Hạ Vãn Tinh nhìn Lam Lan, không thể kiềm chế được mà cười sặc sụa, cô rõ ràng là thẹn thùng gần chết còn tò mò hỏi hết câu này đến câu khác.
 
Cô ôm lấy cánh tay của Lam Lan, ra dáng người từng trải nói: “Nam nữ thành niên, dán bên nhau lâu như vậy mà không phát sinh bất cứ tư tưởng sinh lý nào thì thật không bình thường.”
 
Hạ Vãn Tinh: “Cậu nghĩ lại những lúc ở bên Lạc Hành Xuyên xem, có lúc nào mặt đỏ tim đập đến mức suýt nữa ngã gục không?”
 
Cô: “Có phải trong cơ thể sinh ra một loại khát vọng mong ước khiến chân muốn nhảy múa luôn không?”
 
Lam Lan run lên, đẩy cô ra, “Cậu cậu cậu đừng có nói bừa nha, đúng là mình sẽ mặt đỏ tim đập khi thấy anh Hành Xuyên, nhưng muốn ngã gục và khát vọng hay mong ước gì đó là không hề tồn tại.”
 
“Không có sao?” Hạ Vãn Tinh không tin, “Thật không vậy?”
 
“Không có thật mà.” Lam Lan tỏ ra vô cùng chắc chắn.
 
“Vậy thì rõ rồi, vậy là cậu căn bản không thích Lạc Hành Xuyên.” Hạ Vãn Tinh phân tích đạo lý vô cùng rõ ràng, “Mình thật sự cảm thấy cậu đối với Lạc Hành Xuyên chỉ giống với dạng một nữ sinh sùng bái thần tượng thôi.”
 
Trước là vì diện mạo của anh ta, rốt cuộc, điểm này có thực sự là một điểm quan trọng của một người đàn ông hay không, thực sự có đáng để một tiểu cô nương dành hết tâm trí gửi gắm trọn đời hay không.
 
Lam Lan nghe xong lời cô nói cũng sửng sốt, cô lẩm bẩm: “Thực sự không phải là yêu sao?”
 
Nhưng việc cô có mặt đỏ tim đập là thật mà.
 
“Không phải.” Hạ Vãn Tinh nói thẳng không kiêng nể, “Giống như mình vậy, hiện tại mỗi khi mình thấy anh ấy, mình chỉ có đúng một suy nghĩ duy nhất thôi: Muốn ngủ!”
 
Cô: “Mà cậu đối với Lạc Hành Xuyên lại không có gì cả.”
 
Đầu óc Lam Lan có chút loạn, cô nói sang chuyện khác, “Cậu vẫn nên nghĩ lại xem cậu định chuẩn bị tiếp thế nào cho công việc đi.”
 
“Ý gì đây?” Hạ Vãn Tinh hỏi.
 
Lam Lan: “Giả dụ tên đàn ông họ Hàn của cậu là một tên trai thẳng lòng dạ sắt thép đi, vậy cậu không định tính cách để về à?”
 
“Mình trước tiên cứ ở nhà cậu hai ngày cái đã.” Cô không chút nghĩ ngợi nói: “Anh ấy nhất định không khờ đến mức đấy đâu.”
 
Một ngày cô không về là bình thường, ngày hôm sau cũng không chịu về anh nhất định sẽ phải phát hiện ra một điều gì đó.
 
Kết quả, Hạ Vãn Tinh cảm thấy bản thân mình đã đánh giá quá cao EQ của anh.
 
Buổi chiều ngày thứ ba cô nói với Hàn Tư Thần mình muốn ở lại nhà bạn, người đàn ông này mới phản ứng lại, trầm giọng hỏi:【Em đây là cố ý sao?】
 
Cô kiểm tra thật kĩ một phần phụ bản của kịch bản trên máy tính rồi mới dựa vào lưng ghế trả lời anh:【Cố ý gì chứ?】
 
Nếu biết là cô cố ý, anh hẳn là đã đoán được nguyên nhân.
 

Nào biết, anh gửi lại một câu:【Cố ý trốn tránh anh.】
 
Hạ Vãn Tinh có chút bất lực mà thở dài, cô hỏi:【Em trốn tránh anh để làm gì chứ?】
 
Cô:【Bây giờ có được ôm anh hôn một cái đối với em vẫn còn chưa đủ, em như vậy thì làm sao trốn tránh anh được.】
 
Những lời này của cô không những không trấn an được anh mà còn khiến đáy lòng Hàn Tư Thần dâng lên một ngọn lửa, anh nói:【Đã ba ngày anh không được nhìn thấy em rồi.】
 
Hạ Vãn Tinh:【Em bận lắm, bận viết kịch bản.】
 
Anh:【Ăn cơm trưa thôi mà cũng bận sao?】
 
【Bận chứ, ăn cơm cũng chỉ qua loa cho xong thôi.】
 
Hàn Tư Thần hít sâu, anh chắc chắn đây là cô cố tình.
 
Nếu là trước kia, kể cả cô có vội bao nhiêu đi chăng nữa cũng sẽ nhân cơ hội để giúp anh giải tỏa buồn bực, bây giờ thì hay rồi, buổi tối cũng chỉ bật điện thoại trêu chọc anh hai câu, còn không kịp chờ anh giải tỏa căng thẳng, cô đã cúi đầu chào đi ngủ rồi.
 
Ban ngày cũng không lấy một lúc nói chuyện phiếm.
Anh còn đang cân nhắc thật kĩ xem tại sao cô lại có những hành động như vậy, Giang Lộ đã ôm một đống văn kiện khác gõ cửa bước vào.
 
Hàn Tư Thần liếc mắt nhìn anh ta một cái, tiếp tục nghĩ đến chuyện ban nãy.
 
Trợ lý Giang thấy tâm tình của sếp không được tốt cho lắm, anh ta run rẩy nói: “Hàn tổng, số văn kiện này đều cần ngài phê duyệt đấy ạ.”
 
Ngón tay của Hàn Tư Thần đặt trên bàn làm việc điểm từng nhịp, anh nhàn nhạt nói: “Ra ngoài đi.”
 
Giang Lộ đụng phải ánh mắt không có chút hơi ấm nào của anh, trái tim bé nhỏ run lên, vội buông văn kiện chuẩn bị rời đi.
 
“Đợi đã.” Hàn Tư Thần gọi anh ta lại.
 
Bước chân của trợ lý Giang bỗng dưng dừng lại, trái tim tức khắc như nhảy vọt lên cổ họng, anh ta hít sâu, xoay người.
 
Sếp anh ta nhìn anh ta, hỏi: “Nghe nói trước đây cậu đã có bạn gái rồi đúng không?”
 
Câu này khiến Giang Lộ luống cuống, khẩn trương dựng ba ngón tay lên thề với trời, “Vâng...Vâng, nhưng mong Hàn tổng cứ yên tâm, năm nay tôi không định kết hôn, khẳng định sẽ không vì bạn gái hay gia đình mà làm ảnh hưởng tới công việc đâu ạ.”
 
Hàn Tư Thần nhìn bộ dạng của anh ta mà không khỏi nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Cậu hoảng cái gì chứ? Tôi muốn hỏi cậu một chút về…”
 
Anh nhìn người trợ lý đang khẩn trương đến suýt ngã khuỵu, thiếu chút nữa bật cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Tôi muốn hỏi cậu một chút,phụ nữ bỏ nhà ra đi thì có mấy nguyên do?”
 
“A???” Giang Lộ choáng váng, như người bị điểm trúng huyệt đạo, anh ta kinh ngạc mắt chữ O mồm chữ A đứng tại chỗ.
 
Hàn Tư Thần nén lại độ cong của khóe miệng, liếc anh ta một cái, “Kiềm chế cảm xúc của cậu lại một chút đi.”
 
Trợ lý Giang lập tức điều chỉnh lại bản thân, trong đầu hiện lên phản ứng đầu tiên, “Hạ tiểu thư bỏ nhà ra đi ạ?”
 
Anh ta đúng là mấy ngày nay đã không thấy Hạ tiểu thư lên kiếm Hàn tổng.
 
“Tôi nhờ cậu nói nguyên do, không nhờ cậu ở đây đoán mò.” Hàn Tư Thần lạnh lùng nói.
 
Giang Lộ nghĩ thật kĩ lời sếp nói, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó.
“Hàn tổng….” Anh ta ngập ngừng nói.
 
“Nói, đừng có ấp a ấp úng.”
 
“Hạ tiểu thư...có thể là ghen đấy ạ.”
 
Hàn Tư Thần nhướng mày, “Ghen sao?”
 
Từ ngữ này dùng với cô, thực sự rất mới mẻ. Chẳng lẽ…
 
“Ghen gì chứ?”
 
Giang Lộ cẩn thận nắm bắt cảm xúc rồi mới liếc anh một cái, nói: “Trước đây hai ngày Lục tiểu thư có tới tìm ngài, người trong công ty đều bàn tán là…”
 
Hai mày của Hàn Tư Thần nhảy dựng lên, anh lúc này mới phát hiện ra được chuyện gì, mặt trầm thấp, thấp giọng hỏi: “Bàn tán cái gì?”
 
“Bàn tán rằng hai người là đôi trai tài gái sắc, cử chỉ thân mật, cộng thêm còn đi ăn cơm với nhau, còn…”
 
Trợ lý Giang nhắm mắt cũng có thể cảm thấy được áp suất trong văn phòng bỗng nhiên thấp hẳn xuống, trái tim anh ta đập thình thịch, căng da đầu tiếp tục: “Còn nói, hai người ở chung một phòng mãi không chịu ra…”
 
Hàn Tư Thần: ….
 
Cơ bắp trên sườn mặt anh căng chặt, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Giang Lộ, trầm giọng hỏi: “Còn gì nữa không?”

 
Giang Lộ: “Không...Không ạ.”
 
Hàn Tư Thần hít sâu, trầm giọng: “Đi ra ngoài đi.”
 
Trợ lý Giang giống như người được miễn xá, vội một mạch đi ra ngoài. Ở bên ngoài anh ta nắm thật chặt vào tay vịn, tâm can run lên không ngừng, xoa xoa ngực.
 
Hàn Tư Thần nhìn chồng văn kiện, không thể tập trung, anh buông bút, dựa vào ghế, từ từ di chuyển.
 
Nghĩ một lát, anh cầm điện thoại cất vào túi quần, đứng dậy đi ra ngoài.
 
Trợ lý Giang lòng mới yên, tay vẫn còn đang nóng hơn cả con chuột đang nắm, trên mặt bàn bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay thon dài, không nặng không nhẹ gõ gõ lên bàn làm việc của anh ta.
 
Anh ta ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ mới thấy sếp một khắc, tâm tình vất vả lắm mới bình tĩnh lại được lại khó có thể hồi phục lại được.
 
“Hàn….Hàn tổng.”
 
Hàn Tư Thần nhíu mày, “Nói lắp cái gì chứ?”
 
Anh nói: “Cùng tôi xuống tầng một chút.”
 
Trợ lí Giang không biết sếp anh ta muốn đi đâu, chờ ở thang máy thấy anh ấn tầng 15, anh ta mới bừng tỉnh ngộ.
 
A, Hạ tiểu thư quả là một người hạnh phúc.
 
Sếp đột nhiên xuống bộ phận biên kịch ở tầng 15, tâm trí ai nấy đều hoảng sợ, những người làm việc riêng nháy mắt truyền ám hiệu, đang nói chuyện phiếm cũng thôi hàn huyên, đang trộm xem website mua sắm cũng lặng lẽ đóng lại, tất cả đều ngồi nghiêm chỉnh ra dáng nhân viên nỗ lực chăm chỉ hết mình vì công việc.
 
Trưởng bộ phận chạy từng bước tới, khẩn trương nở nụ cười, “Hàn...Hàn tổng.”
 
Hàn Tư Thần nhàn nhạt quét qua một vòng, không thấy bóng cô đâu mà chỉ thấy có một chỗ trống, anh gợn sóng bất kinh nói: “Tôi đi luôn đây, tùy tiện đến xem một chút thôi.”
 
Anh không chút để ý đến những nhân công khác lấy một cái, đi đến một chỗ trống.
 
Tiết Hàm và Trần Chỉ Duyệt bên cạnh cảm thấy sau lưng mình là một không khí chặt cứng, căng thẳng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng sếp không nhanh không chậm hỏi: “Người đâu?”
 
Trần Chỉ Duyệt và Tiết Hàm cùng nhau quay đầu lại, hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng Tiết Hàm nói: “Chị….Chị Hạ đi vệ sinh rồi ạ.”
 
Hàn Tư Thần gật gật đầu, sau đó xoay người nhìn nhân công một vòng, lúc này mới nhấc chân rời đi.
 
Người trong văn phòng tức khắc thở ra một hơi nhẹ nhõm, chỉ trong nháy mắt đã làm liệt hết các nhân viên.
 
Giang Lộ vẫn đang đi phía sau, bỗng nhiên thấy sếp quay người, sau đó nói: “Cậu đi lên trước đi.”
 
Anh ta phảng phất hiểu ý, gật đầu như đảo tỏi, chạy nhanh như chớp.
 
Hàn Tư Thần không đi lên, anh đứng ở bên cạnh cửa sổ của phòng vệ sinh rút điếu thuốc ra, cắn ở miệng, không nhanh không chậm cúi đầu châm lửa.
 
Cả thân hình lười biếng dựa vào bên cạnh cửa sổ, thi thoảng nghiêng đầu hít một hơi, nhìn như nghiện thuốc lá là vi phạm luật lệ nên phải tùy tiện vào một nơi nào đó để giải nghiện vậy.
 
Người đi vệ sinh đi ngang qua cửa thông gió bỗng dưng nhìn thấy thân hình này, cẩn thận tận cung tận kính khom lưng chào, “Chào Hàn tổng ạ.”
 
Sau đó, anh cắn điếu thuốc, liếc mắt sang một cái, không chút để ý “ừ” một tiếng.
 
Vài người tới tới lui lui, sau đó, nhân viên đi vệ sinh đánh lên một hồi chuông cảnh báo:
 
Hàn tổng đứng hút thuốc bên cửa sổ phòng vệ sinh tầng 15, nếu không có chuyện quan trọng, đừng đi qua đường này.
 
Mọi người không ai nghĩ đến cả đi WC cũng bị sếp xuống giám sát, tình nguyện thà đi xuống hay đi lên một tầng cũng không muốn phải đi qua mặt anh, vì thế, việc đi vệ sinh và sự đông đúc trong nhà vệ sinh đột nhiên giảm xuống một cách chóng mặt.
 
Hàn Tư Thần lại đợi vài giây, mãi vẫn không nhìn thấy người cần tìm xuất hiện, anh nhíu mày, lúc này mới nghiền tắt đầu mẩu thuốc lá, nhấc chân đi vào phòng vệ sinh.
 
Đi WC mà mãi không ra.
 
Anh cảm thấy vài phút này trôi qua quá chậm.
 
Chờ đợi quả là phiền phức.
 
Không thể kiên nhẫn được nữa.
 
--------------------------------*--------------------------------------
 
Tác giả có lời muốn nói: Hàn tổng: Anh xem còn ai dám quấy rầy anh cưa em.
 
_BOSS_