Trí Mạng - Tiết Trần

Chương 29: Đề mục không suy nghĩ một chút rồi




Chương 29: Đề mục không suy nghĩ một chút rồi
"Lạc Lạc"
"Duy tỷ tỷ làm sao đến rồi?"
Bộ Duy vào cửa thì thấy được Bộ Ẩn Lạc ngồi ở trên ban công, phía trước bày đặt một cây dù, mưa nghiêng đánh vào trên dù, nàng nghiêng đầu, giống như đang nghe chương nhạc tươi đẹp gì
"Chị tới thăm em một chút"
"Thế nào, đại tiên sinh cho phép chị tới sao?"
Bộ Duy trầm mặc, tất nhiên là không cho, nhưng để nàng nhìn em gái bộ dáng này, nàng như thế nào nhẫn tâm? Mặc kệ Bộ Ẩn Lạc có phải phản bội Bộ gia không, chí ít nàng biết người này cô đơn không phải giả
"Nhưng bất luận thế nào, em đều là em gái chị"
Bộ Ẩn Lạc khóe mắt nhảy lên một cái, quay đầu ánh mắt nhìn thẳng Bộ Duy:
"Nếu đã như vậy, vậy em cuối cùng dùng thân phận muội muội khuyên nhủ Duy tỷ tỷ một câu, đi thôi, đừng đến nữa, cùng loại người như em tiếp xúc nhiều là sẽ không có kết quả tốt"
"Đáng giá không? Em như vậy tiếp tục sẽ hại chết chính mình"
"Không có gì có đáng giá hay không, chỉ là em phải làm như vậy"
Chỉ là bởi vì chị ấy muốn nhìn thấy kết quả kia, vậy em liền nỗ lực giành đến hai tay dâng cho chị ấy thôi. Bộ Ẩn Lạc thở dài, dựa vào ghế, nhìn mưa hỗn loạn rơi xuống, chuyện này đã cùng nàng, và Trần Phong Hoa đều không có quan hệ rồi, trước mắt nàng chỉ còn sót một con đường như vậy, bất luận như thế nào đều phải đi tiếp, nhưng mà cũng may là, nàng đã có thể thấy được cuối cùng
"Lạc Lạc"
Bộ Duy cũng không biết nên làm gì khuyên người này, chỉ đành kéo qua một cái ghế ngồi ở bên cạnh Bộ Ẩn Lạc, cùng nàng cùng nhau nhìn mưa. Thanh âm của giọt mưa đánh vào trên dù vẫn lặp lại không ngừng, Bộ Ẩn Lạc như là hơi mệt rồi, nghiêng đầu tựa lưng vào ghế ngồi càng là ngủ thiếp đi
"Thiệt là, giống y như heo con"
Đó là trước đây thật lâu, Bộ Ẩn Lạc thường thường sẽ ở các loại nơi dự họp tìm địa phương không người trộm đạo ngủ gật, đi nơi đó của nàng đó tìm nàng cũng thường là đang ngủ, Bộ Duy thì luôn thích trêu đùa nàng như thế, sau đó dáng vẻ của Bộ Ẩn Lạc đỏ mặt nhỏ giọng cãi lại sẽ làm tâm tình của nàng trở nên đặc biệt tốt
"Rất hi vọng chuyện từ trước đến giờ đều không có thay đổi"
Nhưng thói đời vô thường, Bộ Duy nghĩ, nhất định là nơi nào xảy ra sai lầm gì mới sẽ để chuyện diễn biến thành bộ dáng hiện tại này, nếu như tất cả đều chưa từng xảy ra chắc rất tốt
Bộ Duy đem người này ôm vào trên giường, chình xong chăn, lại ở bên giường ngồi chút mới rời khỏi. Bên ngoài sắc trời dần dần ảm đạm đi, người trên giường hai mắt đột nhiên mở ra, thay xong giày, mặc vào áo gió màu đen xuống lầu, ở nơi cửa trước cầm cái ô mở cửa
"Tam tiểu thư, cô muốn đi nơi nào?"
Từ khi bắt đầu nàng bước ra gian phòng thì vệ sĩ luôn theo nàng đột nhiên lên tiếng, đưa tay ra nắm lấy bờ vai của nàng. Trên mặt Bộ Ẩn Lạc xuất hiện căm ghét thật sâu, bỗng nhiên xoay người, ô nhọn đánh vào bộ dạ dày của vệ sĩ, ngay ở khi vệ sĩ phản xạ có điều kiện rụt tay về che dạ dày cúi người xuống Bộ Ẩn Lạc tiến lên một bước lấy cùi chỏ đánh vào trên cổ vệ sĩ, ánh mắt lạnh lẽo mà hung tàn
Ban đêm ngày mưa, trên đường cũng chẳng có bao nhiêu người đi đường, cũng may mắn là như vậy, bằng không không chắc có bao nhiêu người bạn nhỏ bị biểu hiện của Bộ Ẩn Lạc lúc này doạ khóc mà dẫn đến gia trưởng báo cảnh sát
"Cốc cốc"
Ban đêm yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, một bóng người màu đen đứng trước cửa, trong tay cầm một cây dù đang nhỏ giọt, quả thực chính là ở trên phim kinh dị diễn bản chân thực
Cửa vừa bị mở ra chó trong phòng liền bắt đầu sủa inh ỏi thanh âm của, Bộ Ẩn Lạc quay đầu một cái ánh mắt đi qua càng là đem chó dọa đến cong đuôi lùi về sau, trong miệng chỉ phát ra thanh âm ô ô
"Ngươi dọa hư nó rồi. Jerry, nè"
Liễu Y Y kêu một tiếng, sự trầm mặc của nàng chỉ là đối với người, ở thời điểm đối xử chó con vẫn là cực điểm ôn nhu. Đó là một con bốn mắt màu vàng đất, cũng chính là chó Trung Hoa Điền Viên, cây Đại Hoàng của cửa thôn, lại được đặt tên của một con chuột
Jerry nghe được thanh âm của Liễu Y Y chạy đến bên chân nàng không ngừng mà xoay quanh, đối với Bộ Ẩn Lạc ngửi ngửi, cắn ống quần của Liễu Y Y liên tục kéo đi
"Muộn như vậy tới tìm ta có gì..."
Lời còn chưa nói hết Liễu Y Y lại đột nhiên bị bóp cổ, nghẹt thở để gương mặt nàng trở nên đỏ chót
"Ngươi... Là...Ai..."
"Ngươi dám liên hợp phế vật kia đến đối phó ta, không nên sớm thì làm xong chuẩn bị ta sẽ tới tìm ngươi sao?"
"Quân...Mạc.."
Trên mặt Bộ Ẩn Lạc xuất hiện một tia cười lạnh, tay bóp lấy Liễu Y Y càng thêm một phần lực, Liễu Y Y vô lực đánh lấy cánh tay của Bộ Ẩn Lạc, làm giãy dụa cuối cùng
"Oành, ào..."
Một tiếng thanh âm của vật cùn cùng ** tiếp xúc, một tiếng là thanh âm của mảnh sứ vỡ tận lực rơi trên mặt đất, thân hình Bộ Ẩn Lạc loáng một cái liền muốn ngã xuống, Liễu Y Y tay mắt lanh lẹ nâng đỡ, trên đất đều là mảnh vỡ, gương mặt này không tàn tạ thì được rồi, nếu như người này tỉnh lại phát hiện mình hủy dung rồi vậy thực sự là phải long trời lở đất
"Tần Ương! Lọ hoa đồ cổ của ta"
Người có thể để Liễu Y Y cắn răng nghiến lợi không nhiều, Tần Ương thì chiếm một, đối mặt Liễu Y Y tức giận này còn có thể cợt nhả
"Y Y a, một lọ hoa mới bao nhiêu tiền a, mạng của ngươi là rất quý báo đó, ngươi xem, ngươi phải cảm tạ ta tối nay tới tìm ngươi uống rượu, nếu không ngươi sẽ phải hương tiêu ngọc vẫn rồi a"
Nói qua Tần Ương còn giơ giơ túi nhựa bên trong nhấc tay, bên trong chứa vài bình rượu. Cố ý kéo dài âm, giống như hát hí khúc để Liễu Y Y hận không thể ném ra giáo dưỡng của chính mình làm đao phủ một lần
"Ngươi có chai rượu không cần dùng lọ hoa?"
"Này, ngàn vàng khó mua đêm nay say a, chuyện này làm sao cam lòng đây?"
"Đúng nha đúng nha, hiếm thấy chúng ta đi tìm ngươi uống rượu, đừng mất hứng như thế mà!"
La Nguyệt vẫn tựa ở cạnh cửa xem cuộc vui cuối cùng mở miệng biểu hiện sự tồn tại của chính mình, nàng không nói lời nào vẫn may, vừa nói chuyện Liễu Y Y thì càng muốn giết người
"Nàng làm làm không ngất một người, ngươi cũng làm không ngất sao?"
"Ai nha, ta muốn xem nàng đến cùng có thể nện đi bao nhiêu tiền"
La Nguyệt trên mặt mang nụ cười thích ăn đòn đi tới đem Bộ Ẩn Lạc ôm lấy ném đến trên ghế salông, giống như con khỉ chọn rận ở giữa tóc Bộ Ẩn Lạc kiểm tra một phen
"Oa, cái tên này đầu là làm bằng sắt a, một lọ hoa đập xuống một chỗ vết thương đều không có"
Chuyện này... Liễu Y Y liếc nhìn Bộ Ẩn Lạc bị mặt hướng xuống vứt ở trên ghế salông, nàng đã vô lực nói chuyện, Bộ Ẩn Lạc, ngươi thật đúng là kết bạn sơ xuất, gặp người không hiền
"Được rồi, nếu đã không có chuyện gì vậy chúng ta liền bắt đầu uống rượu đi!"
Sofa bị Bộ Ẩn Lạc chiếm, ba người ngay ở trên bàn ăn đem rượu bày ra, La Nguyệt còn mua không ít món ăn nhắm rượu, hai ly vào bụng, Liễu Y Y nghiêng đầu suy nghĩ, tựa hồ nàng cũng là một người bên trong Bộ Ẩn Lạc không cẩn thận kết bạn. Ừm, thế giới thật kỳ diệu
"A, làm sao đau như vậy"
Bộ Ẩn Lạc bưng lấy sau gáy tỉnh lại phát hiện mình nằm nhoài trên ghế salông, ngồi dậy một chút nữa, thấy được mảnh vỡ trên đất, đây là ở đâu? Chờ nàng hoàn toàn ngồi dậy thì cách đó không xa trên bàn ăn có ba nữ nhân đỏ cả mặt đang uống rượu
"Mấy người các ngươi, làm cái gì?"
"Yô, Lạc ngươi đã tỉnh? Nè nè nè, cùng uống"
Nói chuyện là La Nguyệt, Bộ Ẩn Lạc vừa nhìn bộ dáng của nàng liền biết người này uống nhiều rồi, nàng vuốt lấy cục u trên ót, dự tính hiện tại hỏi cũng hỏi không ra cái gì, lên lầu ngủ trước, ngày mai đợi mấy con ma men này tỉnh rồi nói tiếp
Hết chương 29
Edit: Rồi, sau chương này chúng ta phát hiện một bí mật, bà Lạc này bả bị nhân cách phân ly, hai người trong cùng một xác?? ôi, tui đang theo truyện gì thế nhỉ hic