Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 11 - Chương 9: Hạnh phúc của Lữ Huệ Khanh (1)




Trời đã tối hẳn, phố xá sáng đèn, cổng thành gần như không còn air a vào nữa, binh sĩ đã tỏ ra mỏi mệt, một thiếu niên quê mùa chừng mười hai mười ba tuổi đứng ở bên cổng thành ngó nghiêng, hình như đợi ai đó vào thành, bên cạnh là cỗ xe trâu bình thường, ở Đông Kinh xe trâu như thế nhiều không kể siết.

Khi thấy đội xe Vân gia rời thành, thiếu niên rụt đầu vào, dù là ai nhìn thấy đội xe hùng tráng, phó dịch hung dữ của Vân gia đều bất giác lui lại.

Giáp sĩ trên chiến mã lạnh lùng nhìn thiếu niên đó, thúc giục xe ngựa bám theo, còn quát đám nha hoàn trong xe ngậm miệng.

Giờ Tị, toàn bộ đội xe Vân gia đều rời Nam Huân môn, quan trông thành ngáp dài sai tiểu tốt đóng cổng, ngăn cản ánh mắt nóng rực của thiếu niên, nói: - Tiểu tử, về đi thôi, chắc là người thân của ngươi gặp chuyện gì trên đường nên không tới được rồi, đừng lo, ngoài thành cũng có lữ quán.

Không ai vào thành, cũng không ai xuất thành, thiếu niên vâng dạ rồi tiu ngỉu dẫn xe trâu quay đầu trở về, xe đi rất chậm tới một khách sạn tên là Diêu gia lão điếm, nơi đó có một viện tử độc lập, bọn họ đã ở nơi đó tận năm tháng, viện tử này có một lối vào ở con ngõ bên cạnh, cho nên không cần phải đi qua khách sạn, đảm bảo được riêng tư.

Thiếu niên cõng thanh y nhân gầy khô như que củi xuống xe trâu, không lâu sau đèn trong nhà sáng lên, bóng dáng của thiếu niên liên tục qua lại sau cửa sổ, có vẻ rất bận rộn, không bao lâu sau có mùi cháo thịt thơm lừng truyền ra.

Đút cho thanh y nhân ăn hết một bát cháo loãng thịt nạc băm, sau đó giúp ông ta lau miệng, từ từ đặt dựa vào thành giường, nói nhỏ: - Tiên sinh, phàm là nhân vật trọng yếu của Vân gia đều đã đi rồi, bao gồm cả gia quyến của Vân Văn, Vân Vũ, bọn họ đã bỏ Đông Kinh.

Thanh y nhân kia chính là Lữ Huệ Khanh hắn đã gầy không còn trông ra người nữa, vẫn cười nói, dạy bảo thiếu niên: - Xuân Ca Nhi, nhìn sự việc đừng nhìn bề ngoài, phải biết dùng con mắt nhìn toàn cảnh, chỉ cần ngươi đủ thông minh, từ đại cục có thể thấy được bố trí nhỏ nhất. Đông Kinh không chỉ là trung tâm địa lý, càng là trung tâm chính lệnh, cũng là trung tâm tin tức, cho nên dù Vân Tranh không thích Đông Kinh, y không thể từ bỏ nơi này.

- Hôm nay toàn bộ Vân gia rời đi là vì không muốn cuốn vào chuyện hoàng gia mà thôi, lực lượng của bọn chúng từ ngoài sáng chuyển vào bóng tối.

- Ha ha ha, con người có thói quen không hay, nghĩ rằng bóng tối có thể giúp mình che dấu dấu vết, nhưng không biết rằng sẽ để lại dấu vết còn rõ ràng hơn cả khi trời sáng, đây là cơ hội tốt để chúng ta tìm ra lực lượng ngầm của Vân gia.

Xuân Ca Nhi chăm chú lắng nghe, đợi tiên sinh dừng lại mới hỏi: - Chủ phụ Vân gia thật lợi hại, tiên sinh bố trí nhiều cạm bẫy như vậy đều thoát được, chủ phụ đại gia tộc đều lợi hại như vậy sao ạ?

Lúc đó tình hình chiến sự căng thẳng, ở Đông Kinh lòng người hoảng loạn, Lữ Huệ Khanh cũng nhân cơ hội đó tung tin đồn bất lợi về Vân Tranh ở Nhạn Môn Quan, chủ yếu nắm vào những gia tộc chuyện làm ăn bị ảnh hưởng bởi Vân gia: - Ta chỉ muốn thăm dò xem khi Vân gia bị ức hiếp, kẻ nào ra tay, từ đó lần theo manh mối tìm kiếm nữ nhân đã hại ta thành ra thế này, vốn nghĩ Vân gia chỉ còn phụ nhân trẻ nhỏ, thế nào cũng phải dùng tới thế lực ẩn, không ngờ rằng Lục thị cũng cường hãn như thế, dẫn người đi đánh đám người đó thừa sống thiếu chết, khiến chúng ta phải đổi cả chỗ ở.

- Xuân Ca Nhi, chớ bao giờ xem thường Vân gia, một tia nguy cơ cũng phải lấy mười phần cẩn thận đối đãi, nhớ chưa?

Xuân Ca Nhi gật đầu: - Tiên sinh, vậy còn tiếp tục dùng thế lực của Vương phò mã không?

Lữ Huệ Khanh đưa tay xoa cái đầu tròn tròn của nó, ánh mắt hiền hòa: - Ngươi thấy sao?

Biết tiên sinh khảo nghiệm mình, Xuân Ca Nhi nghiêm túc đáp: - Ngô Quốc công chúa đã chết, Vương gia quá ngu xuẩn, không ngờ lại còn ăn mừng, ngay chút bi thương bề ngoài cũng không có, bọn chúng rõ ràng là tự tìm cái chết, chúng ta nên rút hết tài chính Vương gia ở Đông Kinh và Đại Danh phủ, đi tìm chủ mới.

- Rất dứt khoát, vậy thì làm ý ngươi đi, sai người của ta rút hết tiền, sau đó giết sạch chúng, mặc dù chúng ta nỗ lực ẩn mình, thế nào cũng để lại dấu vết, làm việc thông minh một chút.

Xuân Ca Nhi hầu hạ Lữ Huệ Khanh thay y phục đi ngủ, sau đó nhẹ nhàng rời phòng, thoáng cái đã hòa vào đám đông huyên náo.

Trăng sáng treo cao, thành Đông Kinh đầy tình thơ ý họa đẹp mê hồn người, Tiết gia ở bên cạnh chắc đang tổ chức hội ngắm trăng, hương rượu thơm ngào ngạt hòa cùng múi son phấn truyền sang, cùng tiếng đàn ca réo rắt.

Lữ Huệ Khanh không ngủ được, dựa vào thành giường, bụng ngày càng to, ngược lại tứ chi càng teo tóp, hắn biết linh hồn mình sắp thoát khỏi cái cơ thể tồi tàn này, bây giờ hắn cử động cũng rất gian nan, nên hay suy nghĩ, nghĩ đủ thứ chuyện từ nhỏ tới giờ, nhận ra ngày mỹ diệu nhất đời là khi ở trên cái thuyền đó.

Mình mặc áo xanh phiêu phiêu, phong độ tiêu sái, đối diện là mỹ nhân như ngọc, đó là một đêm tuyệt diệu.

- Tới bên này, đi bên kia, chỉ vì tìm hoa liễu Đi bên này, tới bên kia, chớ che chén rượu vàng …

Giọng ca miên man tha thiết đó giờ vẫn như văng vẳng bên tai, không, không phải là mình tưởng tượng, từ sau tường sao truyền tới, hai mắt Lữu Huệ Khanh rực sáng, mình không mơ, là nàng.

Ả, ả kỹ nữ khốn kiếp đó, không ngờ ở ngay cách vách.

Toàn thân run lên vì kích động, nỗ lực muốn trở mình ngồi dậy, nhưng cái bụng cực lớn ngăn cản hành động của hắn, hắn như còn rùa bị lật ngửa mình trên bãi cát, muốn lật người lại vô cùng gian nan.

Lần đầu tiên hắn hận mình vì sao cẩn thận như thế, nếu bên cạnh có thêm một người không gian nan như thế.

Mất một tuần trà Lữ Huệ Khanh mới xoay được người, nhưn không còn chút sức lực nào nữa, hắn cố vươn mình, muốn nhìn kẻ thù.

Ca vũ cách vách đã ngừng, khúc ca vừa rồi hẳn là tiết mục cuối cùng, phải nhanh, nhanh lên.

Kéo cửa phòng, Lữ Huệ Khanh lăn ra, ngưỡng cửa va vào hông làm hắn không thở nổi, hắn không dám dừng, vì nhà bên đã có tiếng cáo từ.

Nghe ra được đó là đám thương nhân đất Thục, hiển nhiên rồi, kẻ thù của hắn tới từ đất Thục, Lữ Huệ Khanh ngửi thấy mùi âm mưu đặc sệt, nữ nhân đó không phải là ca kỹ thanh lâu, tới nơi này xướng ca, chứng tỏ nơi này sắp có chuyện lớn xảy ra.

Lữ Huệ Khanh dùng một tinh thần gần như bi tráng lệnh hai cái tay xương xẩu của mình chống cơ thể lê người tiến tới, khi hắn bò được ra cửa thì mồ hôi ướt đẫm người, thở như con cá mắc cạn, ghét mắt nhìn qua khe cửa.

Hắn nhìn thấy một lục y nữ tử đi lên chiếc xe bích du, ngựa kéo xe cực kỳ hùng tuấn, hán tử cao lớn ngồi bên càng xe, quất roi điều khiển ngựa, một gương mặt mỹ diễm tới mức làm người ta ngạt thở xuất hiện ở cửa sổ, quay đầu nhìn hào trạch kia mỉm cười, sau đó rèm xe kéo xuống.

Lữ Huệ Khanh dựa lưng vào cửa, hắn đang đợi, đợi hào trạch kia xuất hiện chuyện không hay, rắn độc vào nhà thì làm sao có chuyện tử tế.

Gương mặt mỹ lệ kia thường xuyên xuất hiện trong ác mộng hoặc diễm mộng của hắn, hắn nhớ cánh môi hỏng căng mọng kia, nhớ tới hương thơm cơ thể nàng, tựa hồ giai nhân ở ngay bên cạnh.

Đáng lẽ mình phải vô cùng căm hận mới đúng, chẳng hiểu sao nhìn thấy khuôn mặt đó, Lữ Huệ Khanh thỏa mãn hạnh phúc, dù chỉ thấy thoáng chốc.

Sương đêm thu bất tri bất giác làm ướt y phục, Lữ Huệ Khanh chăm chú lắng nghe, đợi tiếng kêu bi thương phát ra.