Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 12 - Chương 5: Thương nhân và hải tặc




Đó là đánh giá tình hình khái quát của Lão Tôn, ông ta rất tự tin vào sự thành công của chuyến đi này.

Vân Nhị tiếp nhận thông tin tình báo mới nhất liền nhổ neo rời đi, cho dù hòn đảo nhỏ bên cạnh chi chít thuyền bè Đại Tống, hắn cũng không định làm quen với thương nhân khác, có phải tới làm ăn đâu.

Hòn đảo này ba mặt là vách đá, không hề có bãi cát vươn ra biển, thêm vào dòng hải lưu ấm, cho nên mùa đông cũng không đóng băng, là nơi dừng chân của thương nhân Đại Tống đi Liêu Đông làm ăn.

Do nhân số đông đảo, cho dù là hải tặc lợi hại nhất cũng không dám nhòm ngó nơi này, bản thân mỗi thương cũng là một lực lượng vũ trang nhỏ.

Dưới ánh nắng rực rỡ, biển khơi như viên bảo thạch khổ lồ ánh lên sắc lam, mặt biển lặng sóng, Vân Nhị không sao liên hệ được với cơn bão kinh hoàng thời gian trước, hắn cảm thấy số mình cũng đủ xúi quẩy năm năm rồi vùng biển đông này chưa từng xuất hiện lấy một cơn bão trái mùa, nhưng không nhờ thế thì cũng không biết tới đảo Hải Lư, đúng là tái ông thất mã.

Buồm no căng gió, mặc dù hướng gió không phù hợp lắm, có điều dựa vào loại buồm có thể chuyển hướng, cùng với tác dụng của bánh lái, chiếc đại hải thu dưới chân Vân Nhị vẫn phá sóng tiến về phía bắc, đảo Hắc Sơn chỉ trong vòng nửa ngày hành trình, mỗi năm vào thời điểm này là lúc đảo Hắc Sơn náo nhiệt nhất, thương nhân khắp nơi đều tranh thủ trước kia bờ biển đóng băng làm vụ giao dịch cuối cùng.

Cho nên khắp nơi là thương thuyền, đồ da, hải đông thanh cùng với nhân sâm mới được phát hiện có hiệu quả thần kỳ đều là thứ hàng hóa được ưa chuộng.

Có điều đa phần vẫn là các thương cổ giao dịch với nhau, vùng Liêu Đông nghèo khó không tiêu hóa được lượng hàng lớn như vậy.

Gần như không thương cổ nào muốn làm ăn dưới phát luật của nước Liêu, vì nhanh chóng khôi phục quốc lực, (thương luật) do Da Luật Hồng Cơ định ra không khác gì ăn cướp, nhưng thế lực người Liêu chưa vươn ra biển, một dân tộc sống trên lưng ngựa, không quá để ý tới biển cả.

Thuyền đại hải thu mà Thạch Trung Tín đóng mới ở Úc châu rất hoa lệ và kiên cố, vì chống mục, thuyền dùng rất nhiều đồng, nhất là cái sừng húc đầu thú ở mũi thuyền do Vân Nhị chuyên môn yêu cầu thêm vào, một cái đầu sói hung tợn há miệng, như muốn cắn xé mọi thứ cản đường.

Vân Nhị ngồi khoanh chân trên sàn thuyền tầng thượng ngập ánh nắng, trên người khoác chiếc chăn lông dày ấm áp, tò mò nhìn những chiếc thuyền đi qua bên cạnh, ánh mắt tò mò như con mèo nhỏ lần đầu rời tổ bước ra ngoài nhìn thế giới.

Có lẽ vì nỏ tám trâu lắp ở đầu thuyền quá hãi người, bất kể là thuyền đi qua hay đi lại đều cẩn thận né tránh đường đi của đại hải thu.

Bóng dáng đảo Hắc Sơn đã xuất hiện, hòn đào như con mãnh thú phủ phục đợi tấn công, thuyền đi vào vịnh, đường đi ngày càng chật hẹp, đám thùy thủ liên tục huýt sáo, chửi bới lẫn nhau bằng đủ thứ từ ngữ cực kỳ tục tĩu, cảm tưởng nơi này có thể nổ ra chiến sự bất kỳ lúc nào.

Một con thuyền lớn bất ngờ tiếp cận với đại hải thu, sau đó có cái cán rất dài buộc lưới vươn tới thuyền, Lão Tôn sai người cho mấy vò rượu vào lưới, xả giọng nói chuyện với thuyền bên cạnh:

- Ăn nước sâu như thế, chắc chắn là kiếm khẳm hả?

Phía đối diện là một hán tử thân hình cao gầy, tay chân dài, lông mày rậm mắt nhỏ mà sáng, mũi hơi khoằm, đôi nhãn thần thâm sâu mạt trắc, đem lại cho người ta ấn tượng là người tàn nhẫn, song cũng có đôi phần hào sảng thẳng thắn, hắn mặc áo lông cừu cổ cao nhưng lại phanh ngực rắn chắc, đi chân đất, thấy Lão Tôn cho vò lưới, vội vàng rút gậy lại, mở lưới, cầm vò rượu tu một ngụm trước, giọng khàn trầm:

- Lão Tôn, lão tử làm ăn không vốn, sao nào, ông thèm à, nhà ông không ít hảo thủ, sao không giương cờ mà làm.

- Thôi, nhà ta là nhà đọc sách, không làm chuyện mất mặt đó, cứ đàng hoàng buôn bán kiếm lời từng đồng là được, sao hả, rượu mới năm nay đó, nghe huynh đệ ở xưởng nấu rượu nói là ngon hơn mọi năm đó.

Đại hán chùi rượu chảy ra bên mép:

- Được đấy, năm nay không được bủn xỉn, để lại cho lão tử một trăm vò, hàng tốt trên thuyền ta nhiều lắm, nhìn trúng cứ lấy.

Thấy Nhị gia có vẻ hứng thú với cuộc trò chuyện này, đại hỏa kế giải thích:

- Nhị gia, người kia tên là Hải Luyện Tử, hắn làm nghề ăn cướp, nghe nói chuyên môn kiếm ăn ở một dải Cao Ly tới nước Oa, có điều hắn cướp của người Tống hay không thì không biết. Thủ đoạn trên biển giết của hắ là sạch người, sau đó sửa sang lại thuyền không nhận ra được, vì thế không ai dám chắc mông đít tên này có sạch sẽ không.

Vân Nhị càng tò mò:

- Thương cổ và cường đạo vốn là thiên địch, sao lại chúng sống hòa bình như thế? Quái lạ, nhà ta bao năm qua diệt đạo phỉ không một vạn cũng tám nghìn, nên ta thấy cảnh này hơi bất ngờ.

- Nhị gia có điều chưa biết, người kiếm ăn trên biển kỳ thực đều có thể tính là hải tặc, bình thường thì làm ăn, nếu phát hiện ra có thương đội nhỏ hơn mình, không ra tay mới là chuyện lạ, hì hì, bốn phía là biển khơi mênh mông làm gì cũng chỉ có trời biết mình biết mà, dễ kích động làm bậy lắm, chuyện này nhà ta không phải chưa làm qua, hộ vệ nhà ta đều từ chiến trường về, cho nên...

Vân Nhị không có hứng thú nghe hắn giải thích, hỏa kế của thương đội đa phần là người Giáp Tử doanh, một số là của Đậu Sa trại, đừng thấy Lão Tôn là đại chưởng quầy, nhưng luận tới thân thiết thì tất nhiên là thân với Vân Nhị hơn, cho nên đại hỏa kế mới nói chuyện tùy tiện như vậy.

- Sào huyệt của Hải Luyện Tử ở đâu, ngươi nói hải tặc cũng làm ăn, vậy hắn buôn bán cái gì?

- Nhị gia, hắn buôn bán nhân khẩu, kiếm những tiểu cô nương xinh xắn ở Cao Ly, bán cho lão bảo tử của thanh lâu, chỉ cần đem dạy dỗ cầm kỳ thi họa vài năm, bán đi lãi tới trăm lần chứ không ít..

Vân Nhị vung tay bợp cho đại hỏa kế một mát, đứng bật dậy đấm đá, đến khi tên kia luôn miệng cầu xin mới dừng tay, thở hồng hộc nói:

- Đồ khốn kiếp, dám xúi bẩy Nhị gia ta đi buôn người à, có biết nhà ta là thế gia trâm anh thư hương môn đệ không, những lời lẽ như thế mà ngươi cũng dám nói, lão tử đánh chết ngươi...

Ăn đòn là đặc quyền của người Giáp Tử doanh mới có, huynh đệ Vân gia với người ngoài lễ nghi chu đáo, chỉ có người cực kỳ thân cận mới chân đấm tay đá, thậm chí chẳng có lỗi gì, khi không vui cũng đánh trút giận.

Phó nhân khác phạm lỗi thì phạt tiền, nghiêm trọng thì bị đuổi đi, còn phó nhân Giáp Tử doanh, phạm lỗi nghiêm trọng chỉ đánh một trận, sau đó coi như chưa có chuyện gì.

Cho nên mới nói ở Vân gia, địa vị phó nhân cao thấp là phải xem có bị ăn đòn không.

Thế nên đại hỏa kế bị đánh sưng mặt vẫn cười tươi hơn hớn, nịnh bợ:

- Nhị gia hiểu lầm rồi, ý tiểu nhân là ngài có cần mua ít nha hoàn xinh đẹp từ Hải Luyện Tử không? Mấy năm qua tiểu nhân theo đại chưởng quầy ra vào nhà phú quý, nha hoàn những nhà chẳng ra gì cũng xinh đẹp hơn nha hoàn nhà ta.

- Xấu đã đành, lại còn như bà cô tổ, chọc không được, đụng không xong, lần trước tiểu nhân về nhà, đi qua cổng vòm không may va vào một vị, chẳng biết đụng chạm vào đâu không mà vung tay tát tiểu nhân suýt gãy răng.

Vân Nhị ngáp dài, lấy tay làm gối nằm xuống lười nhác nói:

- Ta lại chẳng thể cưới thêm lão bà, mang nha hoàn xinh đẹp về cho các ngươi hưởng à, ta chẳng dại, ngươi chẳng phải không có tiền, thích thì mua về là được, gia quy lại không cấm.

Đại hỏa kế kéo chăn cẩn thận đắp lại cho Vân Nhị:

- Cha tiểu nhân nói, cưới lão bà chỉ có thể là nha hoàn trong nhà, đưa nữ nhân linh tinh bên ngoài về đánh gãy chân.