Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 13 - Chương 4: Nhầm rồi..




Tiếng khánh thúc giục gõ ba lần, vẫn không thấy Thành đại gia mặc phật trang màu vàng xuất hiện, những người được Tô Dịch Giản mời đồng loạt quay đầu nhìn hắn, làm hắn cảm giác cực kỳ bẽ mặt, quát lão bảo tử: - Chẳng lẽ ta bỏ tiền chưa đủ?

Lão bảo tử khó xử thi lễ: - Bà tử sẽ đi giục ngay, Thành đại gia xưa nay luôn giữ lời, chưa bao giờ có chuyện lỡ hẹn.

Thấy lão bảo tử nói xong vội vàng ra sau hậu đài, sắc mặt Tô Dịch Giản giãn ra đôi chút, cố giữ phong độ nâng chén lên: - Các vị, Thành đại gia sẽ ra ngay đấy thôi, nào chúng ta uống rươu ...

Chén mới nâng lên, lời còn chưa nói hết, lão bảo tử đã hốt hoảng chạy ra hô: - Không xong rồi, Thành đại gia bị người ta bắt mất rồi.

Tô Dịch Giản phun rượu ra ngoài, đại sảnh hỗn loạn, một số khách khứa đứng lên quá gấp làm đổ cả những cái bàn thấp đặc sắc của Yến Tử lâu.

Mọi người chạy vào một gian phòng, chỉ thấy hai nha hoàn nhỏ tuổi ngã trên mặt đất, các loại châu báu trên bàn vẫn nguyên di, Tô Dịch Giản vốn xuất thân Đề hình ti, đưa tay sờ cổ nha hoàn, phát hiện đều bị người ta đánh ngất.

Tay bấm nhân trung nha hoàn, không lâu sau một tiểu nha hoàn lờ đờ tỉnh lại, hai mắt vừa mở ra đã rụt người lại hét chói tai: - Gia gia đầu to, đừng giết nô tỳ. Rồi dập đầu xuống đất rầm rầm.

- Đầu to?

Tô Dịch Giản không để ý tới tiểu cô nương rõ ràng đã sợ quá mức này, đi nhanh ra cửa sổ sau phòng, cửa sổ mở rộng, rèn trắng bị gió đêm thổi bay loạn, phía dưới là Man Tinh hà đen xì xì.

Gió chưa thổi tan mùi hương cơ thể giai nhân, nhưng không biết giai nhân đã ở nơi đâu ...

Chẳng ai định truy cứu, chẳng qua là kỹ nữ tài nghệ cao siêu mà thôi, tội phạm lớn nhất ở Đông Kinh này không phải cường đạo, mà chính là đám quan quý chùm khăn đen lên mặt.

Bắt Thành đại gia khả năng không phải là dâm tặc, Tô Dịch Giản biết đám bảo kê Yến Tử Lâu võ nghệ cao cường, đoán chắc đám bảo kê kia đều bị đánh ngất rồi.

- Xùi quẩy, Đông Hải huynh, hôm nay muốn mượn điệu múa trên tay để tẩy trần cho huynh, ai ngờ lại xảy ra chuyện này, thật đáng hận.

Đông Hải huynh chắp tay: - Nhã ý của huynh đã nhận rồi, hay là chúng ta đổi nơi khác tiếp tục cuộc vui, ngu huynh nghe nói Phàn lâu cũng là chỗ đáng đi lắm.

- Chuyện nơi này giao Khai Phong phủ là được, bộ khoái Khai Phong phủ phá án vang danh thiên hạ, chỉ là vụ bắt cóc nhỏ xíu, trở tay một cái là phá được thôi. Tô huynh tuy từng là đề hình quan, nhưng lúc này không nên vượt quá phận sự, phá hoại quy củ.

Lão bảo tử cười như khóc luôn mồm vâng dạ, tiễn đám tài tử vừa rồi như sẵn sàng chết vì giai nhân, thoáng cái đã cười đùa tự nhiên như không ra cửa, cứ nói kỹ nữ vô tình, thứ bạc tình nhất thiên hạ là đám nam nhân phong nguyệt này, dùng tiếng địa phương Giang Nam chửi bới rất lâu mới dậm chân vào lâu.

Nha hoàn lúc này đang ríu rít kể chuyện xảy ra với quản sự, hoàn toàn chẳng có chút sợ hãi nào.

- Kẻ gian nhìn một cái biết ngay hộ vệ đại hộ, nhảy vào phòng thấy đại gia đang mặc y phục còn biết tránh đi, chỉ nói chủ nhân trong nhà có lời mời, mong đại gia đừng sợ, sau khi mặc xong y phục mới mặc cho người ta bọc chăn gầm vác đi.

Lão bảo tử thở phào: - Xuân Dĩnh, các ngươi bị người ta đánh ngất à?

- Không ạ, có hai kẻ gian, một gầy một béo, tên béo vác người, tên gầy còn nói nô tỳ tốt nhất là nên ngất xỉu, sau đó nô tỳ tự ngất. Nha hoàn mắt to lắc đầu: - Người đó là võ quan, nhìn một cái là biết không có kinh nghiệm, ngay cả giày chuyên dụng của võ quan cũng không thay ra.

Lão bảo tử mặt âm trầm lục lọi người nha hoàn, quả nhiên mò được đĩnh bạc: - Người ta cho ngươi hai lượng mà ngươi đã bán đứng lão nương à?

- Không, không phải đâu, tên gầy sờ mó nô tỳ một lúc rồi thưởng tiền.

Lão bào tử không nhịn nổi cười, trả lại bạc cho nha hoàn: - Không biết vì gia gia nào nóng vội như thế, không biết Yến Tử lâu ăn cả chay mặn à? Rải tiền ra, kiệu lớn mang mỹ nhân thơm tho tới tận nhà, sao phải cưỡng ép.

- Thôi giải tán đi, vài ngày nữa Thành đại gia sẽ về, mấy ngày tới mọi người mở to mắt ra, đừng để đắc tội với thần tiên nào cũng không biết Bì Cừu, Bì Cừu, ngươi chưa chết thì xéo ra đây cho lão nương, dán hỉ thiếp của Thành đại gia lên cửa, nói mấy ngày tới không tiếp ai cả.

Yến Tử lâu chỉ hỗn loạn một hồi rồi lại mở cửa, những kỹ nữ ăn mặc hở hang lại kéo ra ban công tầng hai làm dáng, người pha trà, người chỉnh đàn, người vươn ống tay áo dài phất lên nam tử đi ngang ...

Còn Vân Tranh, Địch Thanh, Chủng Ngạc ngồi xung quanh Thành Hồng Tụ nhìn chằm chằm, thiếu nữ nhắm mắt run rẩy, như dê con bị ba con sói dữ bao vây, chỉ biết đợi thiên mệnh.

Vân Tranh nhìn một hồi liền gãi đầu: - Có thấy chỗ nào khác biệt đâu, người thì thấp, cũng chẳng đầy đặn, ngực nở mông cong ở chỗ nào ta chẳng thấy. Ê, Thành đại gia, nhảy múa một điệu cho mọi người xem được không?

Thành Hồng Tụ mòm mẫm đứng lên, hai mắt vẫn nhắm chặt, thi lễ rụ rè nói: - Nơi này không có cổ nhạc, nô gia không múa được.

Địch Thành kinh ngạc: - Sao không có nhạc lại không múa được?

Thành Hồng Tụ lần nữa thi lễ: - Mắt nô gia không tốt, nếu không có nhạc sư dẫn lối sẽ không phân biệt được phương vị.

Chủng Ngạc cười lăn cười bò, vỗ giường liên hồi: - Hai vị chiến thần ức hiếp một tiểu nương tử mắt có tật, ôi chết cười mất thôi ..

Vân Tranh hừ một tiếng: - Vừa rồi ngươi nhiệt tình nhất.

- Thì khách theo ý chủ thôi, lão phu nay là khách nên chuyện xui xẻo do hai vị gánh.

Địch Thanh chửi um lên: - Mẹ nó, chẳng trách Hàn Kỳ chịu nhún, thì ra không muốn chấp một nữ tất nguyền, chúng ta càn rỡ quá rồi.

Vân Tranh ghé sát mặt vào mặt Thành Hồng Tụ: - Ngươi thực sự không nhìn thấy gì à?

Thanh Hồng Tụ tựa hồ đã biết người trước mắt là ai, người càng run dữ dội: - Buổi trưa nắng to thì nô gia có thể nhìn thấy lờ mờ.

Vân Tranh cười khổ gọi: - Lão Liêu, thắp toàn bộ đèn lưu ly lên đi, nếu đã mời Thành đại gia tới đây thì xem xem một hồi ca vũ.

Không lâu sau Thành Hồng Tụ cảm giác trước mắt sáng choang, mở mắt ra cố gắng thích ứng với ánh sáng trong phòng, xoay đầu nhìn ba cái giường mềm đối diện, một thanh niên nam tử mặc áo mặc để lộ nửa lồng ngực trắng trẻo, dáng vẻ lười biếng, nâng chén rượu mời nàng.

Một đái hán hùng tráng, ngực phanh ra, lông lá đen xì, ngồi đó cười không ngớt, như phát hiện ra có điều gì vui lắm. Một lão giả phong độ râu tóc hoa râm, ôm vò rượu nhìn mình trầm tư.

- Ta là Vân Tranh, bên trái là Chủng Ngạc, ông già bên phải là Địch Thanh, bọn ta nghe nói nàng khiêu vũ trên bàn tay vô song, nên muốn xem.

Thành Hồng Tụ tim đập thình thịch, dù kiếm ăn ngoài phố nàng cũng biết đại danh ba nam tử này, người xoay nửa vòng, chiếc váy màu kim phất lên như đóa hoa vàng nở rộ, duyên dáng thi lễ: - Té ra Đại tướng quân ở trước mặt, nhờ ba vị ở biên cương giết địch, đám nô gia mới có thế giới thanh bình, xin nhận một lễ:

Địch Thanh cười khà khà: - Giờ đại tướng quân làm chuyện trộm gà bắt chó, ngươi không thấy thất vọng à?

Hồng Tụ đứng lên: - Đại tướng quân nên như thế, làm việc chỉ một lòng hướng tới, không cần cố kỵ.

Chủng Ngạc cười chảy nước mắt rồi: - Cô nhỏ này biết nói chuyện quá, hai người hôm nay không nên làm chuyện này, xem các ngươi xử lý thế nào.

Vân Tranh cười nhạt: - Tiểu cô nương này mắc chứng quáng gà nặng, để lâu sẽ mù hẳn, vừa vặn nhà ta có thuốc phản thanh mục minh, do quân y đất Thục chế ra, hiệu quả kinh người, xem một điệu múa, trả lại cho đôi mắt sáng là lãi lớn rồi.

Địch Thanh gật gù: - Tốt, tốt, vãn hồi được chút thể diện.

Thành Hồng Tụ cực kỳ cao hứng, nàng tin ba vị đại nhân vật này sẽ không tin lừa nữ tử như mình, tức thì cởi hài ra, đôi bàn chân nhỏ trắng muốt chuyển động trên sàn theo nhịp điệu lạ, thân hìn uốn thành chữ s thì mọi người ồ lên, chiếc váy vàng nhạt dán lên người, thực sự xứng với câu ngực nở mông cong ...