Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 2 - Chương 30: Vân Tranh trên thảo nguyên (4)




Vân Tranh làm món thịt bò bít tết, chính xác là thịt trâu.

Người Thổ Phồn giết trâu không nhiều nghi lễ rườm rà như người Hán, cho nhát dao vào cổ, xoay một cái là con vật tội nghiệp đổ rầm xuống, sau đó nhanh nhẹn chia nhau ra xẻ thịt.

Tất nhiên trâu này là trâu đã đem đổi cho Vân gia, không phải của họ nữa, tiếp đó Hàm Ngưu và Hầu Tử đã được rèn luyện thành thạo ở Đậu Sa trại, cắt ngang thớ từng miếng mỏng ba ly, to bằng bàn tay, loại bỏ gân, làm mềm, ướp gia vị chuẩn bị sẵn.

Vân Tranh đeo tạp dề đứng bên tấm thép lớn nung nóng, dùng bàn xản lật thịt như làm ảo thuật, Lại Bát điều chỉnh nhiệt độ, thêm hoặc bớt lửa, chẳng mấy chốc mùi thơm món bít tết lan tỏa khắp thảo nguyên bao la, khiến ai ngửi thấy cũng thèm thuồng.

Miếng thịt đầu tiên tất nhiên là mang lên cho Hùng Ưng vương, trong đĩa còn có một quả trứng gà rừng ốp lếp, tuy thiếu mất khoai tây chiên, nhưng Hùng Ưng vương rất dễ tính không chê bai, kệ miếng thịt vẫn nóng, một tay cầm lấy dao nhỏ xẻo một cái, cho vào mồm, tức thì hai mắt mở lớn, cả đời ông ta chưa bao giờ ăn món gì ngon như vậy, bỏ luôn miếng thịt còn lại vào mồm.

Hoàng Hựu Đình đứng một bên nhìn mà nuốt nước bọt, vẫn phải phiên dịch cho Vân Tranh: - Vương nói làm miếng thật to vào.

- Tuyệt vời.

- Chưa bao giờ ăn món gì ngon hơn thế.

Những người khác không có trứng ốp lếp, vẫn cứ ăn ngon lành, tiếng khen ngợi vang lên không ngớt.

Mặc dù không hiểu bọn họ nói gì, nhưng nhìn vẻ thỏa mãn trên gương mặt họ, Vân Tranh rất hài lòng, đó là lời khen cao nhất với người nấu ăn, có điều rất nhanh y chẳng cười nổi nữa, còn đang mướt mồ hôi lật thịt thì một con trâu nữa đổ vật ra, người Thổ Phồn ăn món này tới nghiện rồi, vương của họ chủ động giết trâu khao thưởng võ sĩ một phen.

Tiếp đó thịt chưa đủ ngấm gia vị, cũng chưa chín, còn đỏ máu vẫn cung không đủ cầu, người Thổ Phồn đặc biệt thích món bít tết tái, Vân Tranh tuy bớt được việc, nhưng người quá đông, mỏi tay tới mức đứng chỉ huy Lại Bát lật thịt cho mình.

Rất nhiều phụ nhân xúm xít hỏi Vân Tranh cách làm, nhưng bọn họ nhanh chóng thất vọng, vì biết rằng, nếu không có những món gia vị mua về từ Đại Tống, thì không khác gì miếng thịt xiên qua que sắt họ hay nướng.

Gia vị hết, Vân Tranh nói không thể làm được nữa, khiến không ít người đang đợi tới lượt thất vọng.

Nạp Tây đưa cho Lại Bát túi rượu của hắn, đợi Lại Bát uống xong, nói: - Lần sau các ngươi tới nhớ mang theo thật nhiều thứ gia vị làm món ăn này nhé, ta không ngờ thịt trâu của bọn ta lại chế biến ra được món ăn ngon như vậy.

Lại Bát lắc đầu, hơn nửa năm qua hắn rất tích cực học tiếng Thổ Phồn, giờ giao lưu ít phải dùng chân tay khua khoáng loạn xị rồi: - Thế thì ngươi phải đợi tới mùa xuân năm sau rồi, mùa thu đám cường đạo trên Nguyên Sơn xuống núi cướp bóc tích trữ lương thảo cho mùa đông, bọn ta không đi qua được.

Nạp Tây tu rượu không nói nữa, hắn hiểu, vì ở thảo nguyên cũng thế, trước mùa đông, bọn họ cũng phải chuẩn bị rất nhiều vật tư, thế mà vẫn rất nhiều người chết, vốn còn mong đợi vào thương đội này …

Bên kia Vân Tranh được Hùng Ưng vương chiêu đãi, nhờ ông ta tuyên bố, ngày mai sẽ làm món ăn khác để xin lỗi những người hôm nay chưa tới lượt.

Hôm sau Vân Tranh dậy rất sớm giết trâu, giết liền ba con, nhưng lần này không phải nướng, mà để luộc, dùng tới cái nồi lớn nhất, sau đó ai người đi hái thật nhiều cỏ “trời” về, thứ cỏ này người Thổ Phồn chỉ ăn khi đói tới không có thứ gì khác để ăn, nó có vị đăng đắng, không ngon chút nào.

Người Thổ Phồn không biết Vân Tranh định làm gì, nhưng vẫn đi mang về ba xe cỏ, tới xế chiều, Vân Tranh sau khi nếm thử nước luộc trâu bỏ thêm hành gừng và mấy khúc gỗ thông, gật đầu sai Hầu Tử và Hàm Ngưu cho hết cỏ vào nồi nấu chung, thế là có món cháo rau.

Cái vị đăng đắng kết hợp vị ngọt của thịt bò, tạo nên vị ngon khó tả, trước kia người Thổ Phồn nấu nó với thịt bò bị nồng, vì họ luôn luộc thịt trâu lấy nước đầu, chứ không như Vân Tranh lấy nước thứ ba, tất nhiên y cũng rất hào phóng chia sẻ bí quyết của mình, thứ này đơn giản món bít tết hôm qua có thể dễ dàng làm được, không quên nói thêm thứ này không thể thiếu muối.

Cứ thế Vân Tranh bận bịu mấy ngày liền, dạy cho mục dân rất cách chế biến món ăn, ngày càng có nhiều người ở xa hơn nghe tin mà tới, khiến ngày nào Vân Tranh về tới lều cũng ngủ như chết.

Nhưng hiệu quả rất rõ ràng, mấy ngày qua Vân Tranh để ý, có nhiều võ sĩ ra vào lều lớn của Hùng Ưng vương, rồi một buổi sáng, Hoàng Hựu Đình tìm y, nói: - Chuyện của ngươi ta lo xong rồi, có điều ta không muốn ở lại nơi này nói cho cùng là người đọc sách, nếu không phải cùng đường hết cách, sao chịu mỗi ngày ở cùng với phu phen tẩu tốt. Trước kia không có hi vọng, nhưng thấy Hàm Ngư và Hầu Tử làm phó nhân của ngươi sống vui vẻ như vậy, lão phu thấy hi vọng rồi, muốn có cuộc sống mới. Nghe đâu ở phủ Thành Đô vẫn còn thảo đường của Đỗ Phủ, lão phu từ lâu muốn tới chiêm ngưỡng một phen, tiểu tử ngươi lo liệu chuyện này cho lão phu được chứ? Ta chỉ cần một trăm quan, tốt nhất là giao tử. Nói tới đó không khỏi có chút xấu hổ, nhưng không cách nào, thói đời này đi đâu cũng cần có tiền.

Chỉ sợ người ta không đòi hỏi, không sợ người ta đòi hỏi, Hoàng Hựu Đình nói thế thì chuyện này tám phần là ổn thỏa rồi: - Hoàng tiên sinh ở nơi này được đầu nhân coi trọng như thế hẳn phải có vài con ngựa chứ nhỉ, có biết giá ngựa trong phủ Khai Phong Biện Lương giá bao nhiêu không? Để tiểu tử nói đơn giản thế này nhé, cưỡi một con, dắt theo một con, tay trắng chạy tới thành Biện Lương, ngay hôm sau đã thành phú hộ rồi. Huống hồ chỉ cần chuyện này thành, Vân Tranh sẽ không bạc đãi tiên sinh, giường bát giác, màn lụa mỏng, tỳ nữ, tùy tùng, gác cửa, trù nương, xe trâu, thư phòng, bát bạch ngọc đều có, một trăm quan sao, không đáng nói...

Tránh cho người khác thấy mình dính líu vào chuyện này, Vân Tranh suốt cả ngày chỉ có cưỡi ngựa, cưỡi ngựa và cưỡi ngựa, chuyện làm ăn giao hết cho Lại Bát, vừa thoải mái làm đại thiếu gia, lại còn được lòng người, tội gì không làm. Vân Tranh coi cưỡi ngựa như một loại huấn luyện kỹ năng, con người y bất kể làm gì cũng có một sự cố chấp, cho dù thịt đùi đã nát dính vào quần, mỗi ngày phải lấy nước rửa mới cởi ra được, vẫn khổ luyện không ngừng, khiến Hầu Tử và Hàm Ngưu cũng phải bội phục, loại người tàn nhẫn với kẻ khác thấy nhiều rồi, loại tàn nhẫn với bản thân như Vân Tranh mới đáng sợ nhất, đây là loại người không bao giờ nên chọc vào.

Còn Vân Tranh, y nghĩ đơn giản lắm, ở cái thời đại không có cảnh sát, pháp luật lỏng lẻo này, chạy trốn là kỹ năng bắt buộc, biết đâu một ngày dựa vào nó, bốn chân thế nào chẳng chạy nhanh hơn hai chân.

Ngày hôm đó Vân Tranh vẫn đang khổ luyện cưỡi ngựa thì thấy một cuộc náo loạn nhỏ, trong đám đông có người Thổ Phồn đang túm cổ áo Lại Bát hùng hồ quát tháo gì đó, Lại Bát thì hết sức tránh tranh chấp.

Vân Tranh nhảy xuống ngựa, đi một bước là đau một bước, ít nhất không còn dáng đi trướng mắt kia nữa: - Chuyện gì xảy ra thế?

Lại Bát vỗ về người Thổ Phồn kia rồi mới trả lời: - Thiếu gia, người này muốn bán ngựa.

- Chúng ta chưa mua đủ 100 con, hắn bán thì chúng ta mua, tranh chấp làm gì?

- Thiếu gia, vì ngựa của hắn quá kém, người xem, đây mà là ngựa à? So với lừa chẳng to hơn là bao, ở nơi này là thứ phế vật, một tuổi rồi mà chỉ được chừng này. Nói rồi, Lại Bát kéo con ngựa tới:

Đúng là quá tệ, con ngựa này so với ngựa cùng tuổi khác thì chỉ đáng gọi là lừa, toàn thân trên dưới chẳng được mấy sợ lông tử tế, đã thế còn là con ngựa cứng đầu, cổ bị Lại Bát kéo dài ra, bốn vó vẫn bám chân vào đất.

Thế là không chỉ Lại Bát phì cười, mục dân khác cũng cười ầm lên, không ngừng chỉ vào chủ ngựa chế nhạo, ở thảo nguyên mà nuôi ra loại ngựa này thì chủ cũng là thứ vô dụng nốt.

Mục dân kia bị cười nhạo, thẹn quá hóa giận thình lình rút đao ra, nhằm cổ con ngựa chém xuống, ai ngờ nó ngã lăn ra đất làm hắn chém hụt, tới cả Vân Tranh cũng phì cười, vội nói với Lại Bát: - Ta mua con ngựa này, mua riêng, ngươi hỏi giá đi.