Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 8 - Chương 9: Công kích hèn hạ




Cuộc sống cứ vậy từng ngày qua đi, chẳng ai sai Vân Tranh đi Tần Châu, cũng chẳng ai hỏi Vân Tranh chuyện biên ải, còn về chuyện guồng nước, nếu Vân Tranh đã không ra mặt, tất cả đều nỗ lực làm một điều, vờ như thực sự không liên quan tới y.

Vân Tranh cũng lờ họ đi, sống cuộc đời vô vị như nước lã của mình.

Khi con gà Tịch Nhục nuôi gáy lần đầu, Vân Tranh từ giữa hai bà bầu tỉnh lại, hôm nay y phải lên triều.

Vốn Vân Tranh có lên triều không chẳng ai để ý, cái cớ trắng trợn như chân mọc mụn cũng lấy ra mà không sợ ngự sử ngôn quan nói ra nói vào, nhưng không biết hôm qua vì sao Bàng Tịch lại lên cơn, lần đầu sai người thông báo, bắt hôm nay y phải lên triều, xem ra có chuyện náo nhiệt rồi, cho nên Vân Tranh từ canh bốn đã thức dậy.

Vừa mở cửa sổ ra một cái có ngay mùi hơi nước ùa vào, ông trời là thế, khi ngươi cần mưa nhất thì ông ta chẳng cho lấy một giọt, khi người ta nghĩ ra cách giải quyết rồi thì mưa không dứt, bẩn tính kinh khủng, bởi thế mới nói, đừng trông đợi vào ông trời. Nước mưa mát lạnh bắn lên mặt, thoáng cái làm Vân Tranh tỉnh cả ngủ. Lục Khinh Doanh cựa mình ngồi lên, áo lụa mỏng chẳng che được hai bầu ngực do mang thai mà ngày càng đẫy đà, nàng chẳng thèm che đậy, dụi mắt hỏi: - Mưa to lắm, chàng lên triều làm gì, kiếm lý do nào đó ở nhà cho xong.

- Bàng Tịch đã cho người tới gọi rồi, tức là có chuyện lớn, không đi không được. Các nàng ngủ đi, không cần để ý tới ta. Vân Tranh hôn lên má lão bà một cái, bắt đầu rửa ráy, trong phòng ngủ của bọn họ xưa nay ngoại trừ Họa Mi ra thì không có nha hoàn nào khác, Họa Mi thì có cũng gần như không, ngoài trông cửa thì chả được việc gì, bình thường toàn do Lục Khinh Doanh hầu hạ y, đang ôm Lạc Lạc ngủ như lợn chết bên ngoài, bị Lạc Lạc đái dầm ướt người cũng thường khi dậy mới biết.

Cát Thu Yên không biết vì sao càng ngày càng ham ngủ, bị Lục Khinh Doanh chụp cho cái mũ bà nương lười, thấy nàng lấy chân đá Cát Thu Yên, Vân Tranh nhíu mày: - Để Thu Yên ngủ, cẩn thận đá vào bụng đấy, rồi hối cả đời, ta tự mặc quần áo được, không cần các nàng hầu hạ.

Mặc xong triều phục xong, Vân Tranh cho tay vào lòng Lục Khinh Doanh xoa nắn một hồi rồi nghênh ngang đẩy cửa đi, để lại Lục Khinh Doanh ở trên giường hờn dỗi không thôi, đôi khi giờ trò lưu manh cũng là loại thủ đoạn tăng tình thú quan hệ phu thê.

Hôm nay không cưỡi được Đại thanh mã rồi, nó vừa mới hí một tiếng gọi chủ, bị Vân Tam gầm gừ giáo huấn, thế là tiếp tục cúi đầu gặm cỏ. Hàm Ngưu và Hầu Tử ngáp ngắn ngáp dài lắp xe ngựa, cái lưu tinh chùy Hàm Ngưu hay đeo bên hông hôm nay hơi xệ xuống một chút, lúc hắn xoay người, chùy cũng xoay theo, đập một phát vào trúng chỗ hiểm.

Nam nhân sáng sớm luôn hùng hổ, bị một cú đập này, Hàm Ngưu gào thảm thiết, ôm quần nhảy tưng tung. Hầu Từ hờ hững đứng dựa vào thùng xe nhìn thảm cảnh của huynh đệ, vừa ngáp vừa nói: - Phu nhân đang tìm bà mai cầu thân cho ngươi, nghe nói là khuê nữ nhà chính tự binh bộ, nhưng xem ra ngươi không cưới nổi lão bà rồi, thôi đem tiền giành dụm đưa đây, sau này ta đẻ nhiều con một chút, cho một đứa ngốc nhất gọi ngươi là cha.

Hàm Ngưu nhịn đau nhảy tới tóm cổ Hầu Tử rống lên: - Ngươi nói ai không cưới nổi lão bà, có tin lão tử làm Tiểu Trùng ễnh bụng lên không?

- Tiểu Trùng nào, lão tử không biết Tiểu Trùng.

Vân Tranh đá mỗi tên một cái, bảo Hàm Ngưu ngồi xe với mình, hôm nay do Hầu Tử đánh xe.

Đường phố vắng tanh, ngay cả tiểu nương tử cần cù nhất hôm nay cũng lười ra bày quán bán đồ ăn, may là hiệu bánh bao nhà Lão Ngưu đã mở, từ cánh cửa sổ, hơi nước bốc lên, truyền mùi thơm đi thật xa.

Lão Ngưu từ Sơn Đông về bị thương ở chân, không làm việc ở trang tử được nữa, Lục Khinh Doanh cho Lão Ngưu tiền mở quán trong phường, lão bà của hắn vốn giúp đỡ trong bếp Vân gia, tất nhiên là biết làm bánh bao, từ khi có cái hiệu bánh bao này, Vân Tranh ít khi ăn sáng ở nhà, thi thoảng lại bế Lạc Lạc đi ăn sáng.

- Không lấy loại có rau hẹ, hầu gia phải lên triều, ăn cái đó mùi lắm, phải là bánh vừa hấp nhé. Mái bằng che mưa ở xe không chắn được cơn mưa to thế này, chẳng mấy chốc Hầu Tử đã ướt hết nửa bên người, tên này có máu điên bị ướt không biết tránh lại còn phanh áo ra, thò đầu vào trong quán hét:

Lão Ngưu tập tễnh đi ra, tay cầm cái lồng nhỏ, còn dùng khăn sạch che mưa, nhét vào lòng Hầu Tử mắng: - Con bà nó đừng lợi dụng mua đồ cho tướng chủ mà lên mặt đại gia, lão tử đá cho một cái thọt luôn bây giờ. Người cũ rồi, gọi tướng chủ quen, không sửa được.

Hầu Tử bới bới trong túi ra một miếng bạc vụn nhỏ, đưa Lão Ngưu: - Một lồng bánh bao mà một quan tiền, đồ ăn cướp.

Giọng ngái ngủ của Vân Tranh truyền ra: - Có cái ăn mà không bịt nổi cái mồm thối của ngươi à? Mau đưa vào đây, lão gia đang đói. Lão Ngưu, làm cho ta bát cháo nhỏ, hôm nay lên triều không xong sớm được.

- Tướng chủ đợi thuộc hạ một chút. Lão Ngưu không từ chối đĩnh bạc, biết đó là tướng chủ lo mình mới khai trương làm ăn chưa tốt nên trợ cấp, nhà mình với nhà tướng chủ cần gì phải khách khí, chạy vào trong một lúc lấy ra hộp cơm quân dụng đựng cháo đưa vào xe.

Vân Tranh ăn liền sáu cái bánh bao to bằng nắm đấm, uống nửa hộp cháo mới cho Hàm Ngưu thò tay lấy bánh bao ăn, vừa rồi tên khốn này cho tay vào quần sờ mó một hồi, vuốt đến khi của nợ kia dựng lên mới toét miệng cười, xem ra thứ đó còn dùng tốt...

Rời phường, đường phố tấp nập hơn nhiều, đa phần là xe ngựa của quan viên vội vàng lên triều.

Không như Vân gia, huân quý khác lên triều đều tiền hô hậu ủng, Thạch gia, Tào gia, Vương gia nếu như không có mười mấy tên xăm trổ đầy mình đi trước quát tháo mở đường, không có mấy nữ tử thiên kiều bá mỵ hầu hạ thì không lên triều. Ừ thế cũng đã đành đi, nhưng khoa trương nhất là Vương Kham, ông ta thích ăn táo, dấu táo trên người tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi một ngày mới ăn, còn nói thế mới đại bổ, Vân Tranh không dám nghĩ quá tà ác, nhưng từ sau khi biết thói quen này của ông ta, chưa bao giờ ngồi ăn cùng bàn.

- Thiếu gia, xe ngựa của Thạch gia bám theo, hình như có lời muốn nói. Hầu Tử vén rèm xe nói với Vân Tranh đang nhắm mắt dưỡng thần:

- Thế thì chậm thôi, đợi người Thạch gia tới. Vân Tranh thực ra rất tò mò hôm nay lên triều vì cái gì, vì Cát Thu Yên đã mang thai, không tiện chỉ huy ám vệ nữa, tránh họ bị phát hiện, Vân Tranh đã phái hết ám vệ tới Thanh Đường, thế nên y chẳng biết chuyện xảy ra ở Đại Tống, Địch Thanh cũng không biết, có lẽ là Lão Thạch biết, ông ta rảnh quá mà, cả ngày từ đánh bạc, đua ngựa, chơi thanh lâu thì còn thích rình mò chuyện riêng tư của người ta.

Hai chiếc xe đi xong xong với nhau, Vân Tranh vén rèm lên nhìn thấy khuôn mặt ngái ngủ của Thạch Trung Tín, một tiểu nha hoàn xinh xắn mới hơn mười tuổi đưa ô ra che, sợ ông ta bị ướt, bạch phát hồng nhan, đúng là có chút bộ dạng của danh sĩ phong lưu, nếu như cái mặt kia không thô bỉ thì dễ coi hơn nhiều.

- Vân hầu, trước tiên đừng hỏi, lão phu cũng đang nghi hoặc đây, nghe bài thơ này nhé --- phượng kế kim nê đái, long văn ngọc chưởng sơ. Khứ lai song hạ tiếu tương phù, ái đạo: Họa mi thâm thiển nhập thì vô? Lộng bút ôi nhân cửu, miêu hoa thí thủ sơ. Đẳng nhàn phương liễu tú công phu, tiếu vấn: Song uyên ương tự chẩm sanh thư? -- Ngài là thi tử đại gia trong giới võ nhân chúng ta, bình luận xem thế nào?

Tóc phượng, kẹp vàng giắt Lược rồng, tay ngọc đưa Dìu ra song cửa luôn cười đùa Yêu nói: "Kẻ mày đậm nhạt hợp thời chưa?"

Bút viết cho người lắm Vẽ hoa mới thử giờ Chần chừ ngại hại công thêu thùa Cười hỏi: "Uyên ương hai chữ viết sao vừa?"

Vân Tranh gật gù: - Thơ không tệ, tối qua ta và lão bà cũng làm như thế. Nói chuyện với loại người này phải bỉ ổi, không bỉ ổi chẳng hiểu họ nói gì.