Triêm Nhạ Tà Nịnh Sửu Lang

Chương 4




Trong cung điện Thấm Phi Liễu trụ, ngự y run rẩy tới gần Thấm Phi Liễu hỏi: “Thỉnh Vương gia nói lại lần nữa!”.

Thấm Phi Liễu không kiên nhẫn mà nói: “Ngươi nghe không hiểu sao? Ta muốn ngươi lấy độc dược cho ta, nếu là độc không chết người, ta liền lập tức hạ lệnh làm thịt ngươi”.

Ngự y là nghe qua huynh đệ tranh quyền, thế nhưng Quỷ đế từ trước đến nay thân cường thể tráng, nếu hắn vừa chết, chẳng phải sẽ khiến cho mọi người hoài nghi?

“Vương gia, Đế tôn đối đãi với Vương gia không tệ, Vương gia ngàn vạn lần không thể có ý nghĩ không an phận”. Thanh âm ngự y càng ngày càng nhỏ, hắn thật cẩn thận đề nghị: “Cho dù thật muốn làm gì, làm rõ ràng như vậy, sẽ khiến người khác sinh nghi”.

Thấm Phi Liễu ngốc lăng một hồi, mới hiểu được lão ngự y này đang nói cái gì, hắn giận dữ hét: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Ta khi nào thì muốn hại chết Vương huynh ta? Lão hồ đồ này! Dám nói ra loại chuyện ma quỷ tai họa triều đình như vậy, người đâu! Kéo hắn xuống dưới trảm thành mười tám khối”.

Lão ngự y âm thầm kêu khổ, chính mình thật sự là lắm miệng, nào có ai lại đem ý đồ của mình triệu cáo thiên hạ, hắn vội vàng dập đầu.

“Lão thần biết tội, cầu Vương gia khai ân, là ta không đúng! Ta lập tức chuẩn bị loại độc dược độc nhất, cam đoan muốn độc chết vài trăm người cũng có thể”.

“Hừ hừ, coi như ngươi thức thời, đi xuống cho ta”.

Thấm Phi Liễu vỗ vỗ tay, lập tức có ba, bốn cung nữ mạo mỹ như hoa bôn nhập (chạy vào), hắn tả ủng hữu bão (*), ngả ngớn trên mặt từng mỹ nữ ấn một cái hôn.

(*) tả ủng hữu bão: trái giữ phải ôm.

Bệnh phong hàn của hắn phải mấy ngày nữa mới có thể khỏi, nhưng những vết nứt nẻ trên thân thể lại cần nửa tháng mới hết được, hắn tức giận đến mức thù này không báo không được.

Nhưng cũng bởi vì nhiễm phong hàn, hắn mới nhân họa đắc phúc, Vương huynh chẳng những không có tái xử phạt hắn, còn chấp thuận hắn xuất cung, trọng yếu hơn là, cho dù hắn không xuất cung, cung nữ của hắn cũng toàn bộ là mỹ thiếu nữ tư sắc xuất chúng, yêu kiều nhiễu nhân.

Hơn nữa, mỗi người đều rất muốn lên giường hắn, cho nên hắn hàng đêm xuân lại khôi phục vui chơi trần gian lông bông ngày tháng.

Hiện tại chỉ cần lấy được độc dược, hắn sẽ hại chết phế lao quỷ xấu xí lại không thọ kia.

***

Tức chết thôi! Quả thật muốn làm hắn tức chết, nhất định là phế lao quỷ kia lén lút đổi chén canh khác.

Thấm Phi Liễu cẩn thận hỏi lại một lần: “Ngươi có tận mắt thấy hắn uống hết canh hay không?”.

“Vương gia, chuyện ngươi phân phó ta đều có làm a, cũng tận mắt thấy hắn uống hết; hắn vốn ốm yếu, sau khi uống canh xong ngược lại trở nên có sinh khí hơn”.

“Tử phế lao quỷ này! Uống cả một cân độc dược vậy mà còn không độc chết hắn, kêu ngự y lại đây cho ta, nhanh một chút!”.

Cung nữ vội vàng gọi ngự y, Thấm Phi Liễu đương trường liền đá lão ngự y một cước.

“Ngươi cho ta kia là độc dược thối nát gì, độc không chết người thì thôi đi, lại còn làm cho khí sắc hắn tốt thêm, ngươi đó là độc dược hay là bổ dược?”.

Lão ngự y sợ đến dập đầu liên tục, “Vương gia, đó là đủ mười phần độc dược, chỉ cần ăn một chút xíu, sẽ thất khổng lưu huyết (*) mà chết, không tin, Vương gia có thể thử xem xem”.

(*) thất khổng lưu huyết: bảy lỗ trên mặt (2 con mắt, 2 lỗ mũi, 2 lỗ tai, miệng) chảy máu.

Lão gia hỏa này đang nói đùa gì vậy? Thấm Phi Liễu lại đạp hắn hai cước. “Ta thử xem xem? Ngươi dám bảo ta thử ăn độc dược? Người đâu, kéo xuống phía dưới giết cho ta”.

“Lão thần lỡ lời! Vương gia, lão thần có một loại độc dược gia truyền, có thể nói là độc trung chi độc, cầu Vương gia cho lão thần lấy công chuộc tội, lần này nhất định có thể độc chết người ngươi muốn”.

“Được, ta sẽ cho ngươi một cơ hội nữa, nếu như lại có sai lầm, ta sẽ thật sự làm thịt ngươi”.

***

Nhìn cái bát trống rỗng, Thấm Phi Liễu cười cười. Trước đó hắn đã dùng một con chó thử qua, con chó kia chỉ nếm một chút liền chết bất đắc kỳ tử, cho nên hắn đối với thuốc này phi thường tin tưởng.

Hắn cười lạnh nói: “Hắn chết rồi phải không?”.

Cung nữ lắc đầu nói: “Vương gia, người kia chẳng những không chết, mà còn nói canh này làm chưa đủ thơm ngon, muốn ngự trù lần sau cải tiến, thậm chí nói bên trong nguyên liệu để quá ít”.

Thấm Phi Liễu không dám tin mà nói: “Hắn thực sự còn có thể nói chuyện?”.

Cung nữ run rẩy gật đầu, Vương gia muốn nàng lấy độc dược cho người ta uống, người uống không chết thì thôi, chính là uống không chết mới khiến cho nàng cảm thấy dị thường khủng bố.

Thấm Phi Liễu tức giận đến mức đá hư luôn cái ghế. “Ngầm phóng xuất tin tức cho ta, ai có thể xuất ra độc dược độc nhất, ta liền thưởng hắn một trăm lượng hoàng kim”.

“Vâng, Vương gia”.

“Lại không chết? Mẹ nó! Phế lao quỷ này rốt cuộc muốn thế nào mới có thể chết? Tính ra hắn cũng ăn hơn mười cân độc dược, vậy mà còn vui vẻ, những người này lấy tới thật sự là độc dược sao?”.

***

Thấm Phi Liễu âm thầm phóng xuất tin đồn, có không ít người hiển nhiên sẽ lấy tư tàng độc dược của bản thân ra hiến bả. Mỗi người nói được ba hoa chích chòe, dường như chỉ cần một điểm nhỏ xíu dược phấn là có thể độc chết toàn bộ người trong cung đình, cho nên Thấm Phi Liễu bỏ ra số tiền lớn mua không ít độc dược.

Hắn hao phí không ít hoàng kim khó tránh khỏi sẽ có chút đau lòng, nhưng chỉ cần có thể dùng được, chỉ tiếc những độc dược này tựa như bổ dược, khiến tử phế lao quỷ kia càng ăn càng bổ, thân thể càng ngày càng tốt. Mật thám hắn phái đi theo dõi truyền tin về, tử phế lao quỷ ăn độc dược nay ngay cả huyết cũng thổ ít hơn.

“Tử phế lao quỷ, xú phế lao quỷ, ngươi rốt cuộc thế nào mới có thể chết?”.

Nếu như hiện tại ai có thể giết chết phế lao quỷ này, hắn nhất định giúp người này thăng quan tiến chức, tuyệt không hai lời, đáng tiếc ai cũng làm không được. Trong cung canh phòng nghiêm ngặt. Bọn sát thủ lại vào không được, bằng không hắn sẽ mua thật nhiều sát thủ, đem phế lao quỷ này chặt thành thịt vụn.

***

Nhìn chằm chằm chén canh nóng hổi trước mắt, Thấm Phi Liễu xuất ra một bao độc dược cuối cùng. Nếu ngay cả bao độc dược này cũng không hiệu quả, vậy biểu thị tất cả tiền riêng của hắn đều bị những tên bán độc dược lừa đi rồi.

Thấm Phi Liễu đã quyết tâm, lần này hắn chuẩn bị tự thân xuất mã, nhất định phải tận mắt thấy y uống hết canh, hắn cũng không tin có người uống ngay một đống độc dược còn có thể bình yên vô sự tiêu sái chạy nhảy lung tung.

Tử phế lao quỷ này, hắn nhất định muốn y chết thành một đống nát vụn, mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng hắn.

Thấm Phi Liễu bưng canh đi qua đường nhỏ, đường nhỏ vẫn như cũ hoang vắng dày đặc cỏ dại, còn chưa đi đến hậu viện, hắn đã nghe được nhạc âm quen thuộc, nhưng nhạc âm này vẫn như cũ thê lương, khiến người nghe như đứt từng khúc ruột.

Thấm Phi Liễu lại phản ứng giống như lần đầu nghe được nhạc âm, hai tay hắn khẽ run, thiếu chút nữa làm đổ canh, tim hắn đập phi thường lợi hại. Nếu không phải hắn sớm gặp qua người thổi sáo là tử phế lao quỷ kia, chỉ sợ hắn còn có thể nghĩ người thổi sáo là một tuyệt thế đại mỹ nữ.

“Người này thật sự là vô vị, mỗi ngày thổi loại nhạc âm muốn chết không muốn sống này, người nghe không thoải mái nổi; cho dù không bệnh, mỗi ngày nghe loại nhạc âm này cũng sẽ trở nên có bệnh”.

Thấm Phi Liễu lẩm bẩm oán hận, mà người thổi sáo kia tựa như nghe được hắn dường như oán trách, nhạc âm đột nhiên vừa chuyển. Chuyển thành duyệt nhĩ di nhân, tựa một loại mỹ tửu hương thơm tinh thiết ngọt ngào.

Này vừa nghe, trong lòng Thấm Phi Liễu mãnh lo lắng không yên, bất ổn, nói không nên lời là cảm giác gì. Hắn chợt nhớ tới tử phế lao quỷ đầu tóc khô vàng kia, khuôn mặt gầy yếu vừa thấy là biết sống không bao lâu, nhưng đôi mắt y thăm thẳm dài mảnh như lá, hàm chứa quang mang lợi hại, đâm vào khiến hắn rất không thoải mái.

“Thổi cao hứng như vậy, chẳng lẽ có nữ nhân nào không dài mắt coi trọng hắn? Nữ nhân kia chắc chắn là con mắt bị mù rồi!”.

Người ta nhạc âm bi thương, hắn bất mãn; đổi thành hoan duyệt, hắn lại muốn phê bình vài câu, mình thật đúng là mâu thuẫn a! Nhưng tâm tình của hắn quái dị, nếu như không nói mấy câu tăng thêm can đảm, chỉ sợ con đường này hắn sắp không đi tiếp được, nhưng tại sao lại có loại tâm tình này, chính mình cũng nói không nên lời là vì cái gì.

Theo càng đi tới càng gần, nhạc âm cũng càng thổi càng cao lên, Thấm Phi Liễu trong lòng bất an cũng phiêu đãng càng lợi hại hơn. Hắn đẩy cửa ra, thấy bên trong đắp hai người tuyết, này hắn vừa thấy sát ý lập tức nổi lên.

Trong đó một người tuyết được đắp thành hình dáng bị chôn trong tuyết bất động, người tuyết còn lại toàn thân thiếp đầy dược cao, rõ ràng là dùng để chế giễu hắn.

Nhạc âm kết thúc, hắn nghe thấy thanh âm cửa phòng mở rồi lại đóng, thể hiện tử phế lao quỷ kia thổi sáo xong, liền vào phòng nghỉ ngơi.

Sát ý Thấm Phi Liễu nổi lên, oán hận đối với Vô Tranh đột nhiên tăng lên gấp trăm lần.

Nghĩ Thấm Phi Liễu hắn chính là Quỷ giới đệ nhất mỹ nam tử, bị người trêu đùa như thế há có thể hiền lành mà bỏ qua! Phế lao quỷ này hiện giờ lại còn xiêm áo hai người tuyết để châm biếm hắn, nếu hắn không giết phế lao quỷ kia, Thấm Phi Liễu hắn tên này liền đảo ngược, dứt khoát quên đi phế lao quỷ này.

Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền đến Vô Tranh đáp lại: “Tiến vào”.

Hắn bưng canh đi vào, Vô Tranh thậm chí cũng không ngẩng đầu lên.

“Canh để lại đi”.

Thấm Phi Liễu không dấu vết mà đem độc dược đổ vào, còn quấy lên vài vòng. Hắn sửa sang bao độc dược cất vào, hắn cũng không tin độc không chết phế lao quỷ này.

“Canh phải thừa dịp nóng uống mới tốt”. Nếu không mình làm sao thấy được hình ảnh y thống khổ mà chết.

“Hôm nay làm sao lại phiền Vương gia đưa canh đến”.

Phế lao quỷ này ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, đã biết là hắn tới?

Thấm Phi Liễu mặt không đỏ khí không suyễn nói dối: “Lúc trước không biết ngươi là hảo hữu của huynh tẩu, nếu như có đắc tội thỉnh thứ lỗi, ta là đặc biệt đến bồi tội”.

Vô Tranh khẽ ừ, y bưng chén nhỏ đựng đầy canh Thấm Phi Liễu để trên bàn lên, hời hợt uống một ngụm. “Canh này hương vị có chút quái dị”.

Chắc là do hắn đem cả bao độc dược đổ vào, chỉ cần phế lao quỷ vừa uống chén canh kia. Hắn có thể thấy được cảnh tượng tuyệt luân là y đi đời nhà ma.

Thấm Phi Liễu nói: “Ta muốn ngự trù làm đặc biệt chút, hẳn là hắn bỏ thêm một chút gia vị tốt hơn bình thường”.

Vô Tranh tựa hồ vừa lòng với đáp án này, hoặc là y căn bản không quan tâm. Y tiếp tục uống, cho tới khi uống hết một chén, Thấm Phi Liễu lại múc thêm một chén, y lại uống ngay một chén; Thấm Phi Liễu thấy y không phản ứng chút nào, lại giúp y thêm một chén, thẳng đến canh mang tới đều uống hết rồi, Vô tranh vẫn là một chút phản ứng cũng không có.

Thấm Phi Liễu trái đợi phải chờ, chính là đợi không được y bất đắc kỳ tử mà chết.

“Vương gia thỉnh trở về!”. Thanh âm Vô tranh vẫn lạnh băng như cũ.

Thấm Phi Liễu theo lời thu hồi chén canh, đột nhiên hắn ngạc nhiên nghĩ, chính mình thay Vô Tranh thu chén, tựa như một cung nữ hầu hạ nam nhân này, tức giận đến mức nổi trận lôi đình. Thấm Phi Liễu hắn luôn luôn chỉ có được người hầu hạ, nhưng chưa từng hầu hạ người khác, hắn không độc chết phế lao quỷ này không được.

Khóe miệng Vô Tranh bỗng nhiên cong lên, giương lên một nụ cười mỉm. “Vạn lý hồng độc này phi thường kỳ lạ, người bán cho ngươi không nói với ngươi là không thể để dính lên da sao?”.

“Cái gì?”. Thấm Phi Liễu nghe được không hiểu ra sao.

“Huống hồ loại độc dược này mà gặp nhiệt, liền đều quện thành một đoàn, ăn vào tư vị còn không bằng ngũ độc vương yến huyết hôm trước, canh yến huyết kia một mảnh huyết hồng, thoạt nhìn thật sự là thưởng tâm duyệt mục (*)”.

(*) thưởng tâm duyệt mục: cảnh đẹp ý vui

Trong lòng Thấm Phi Liễu thầm thì ngờ vực. Người này đang nói bậy bạ gì đó? Canh hôm trước thật là hỏa hồng một mảnh, thoạt nhìn tựa như huyết vậy, ngay cả hắn đây là người phóng độc thấy còn nổi cả da gà khó chịu; không thể tưởng được y cư nhiên ngay cả chén canh kia cũng uống cho hết, còn có thể có thần sắc tự nhiên mà đàm luận, chính mình nhớ tới chén canh kia đã cảm thấy ghê tởm, căn bản là không muốn hồi tưởng lại.

“Nếu như da thịt đụng phải vạn lý hồng, sẽ lập tức nổi lên những vết lấm tấm màu đỏ, vả lại những vết lấm tấm màu đỏ này trong vòng một khắc chung sẽ lan ra khắp toàn thân, sau đó thân thể sẽ cảm thấy đau đớn bỏng rát, như có người đem thân thể của ngươi cắt từ trong ra ngoài. Loại thống khổ này phi thường làm cho người ta sợ hãi, bình thường nếu không phải người muốn đưa kẻ thù vào chỗ chết, sẽ không dùng đến độc dược tàn nhẫn như vậy”.

Thấm Phi Liễu suy nghĩ, muốn hắn thừa nhận chính mình hạ độc hại chết tử phế lao quỷ không đáng một đồng này, làm sao có thể! Hắn cũng không phải ngu ngốc, làm sao ngốc đến mức ở trước mặt người hắn muốn hại chết thừa nhận mình là hung thủ.

Thấm Phi Liễu lớn tiếng dọa người quát: “Ngươi là có ý gì? Ta đường đường là một Vương gia, lại đi hạ độc độc chết phế lao quỷ ngươi? Buồn cười! Ta dưới một người, trên vạn người, sao lại dùng loại thủ đoạn đê tiện vớ vẩn này”.

Vô Tranh vẫn vẻ mặt băng lãnh nói: “Ta chỉ muốn nói độc vạn lý hồng vô pháp khả giải, cho nên muốn ngươi cẩn thận mà thôi, thỉnh trở về”.

Thấm Phi Liễu hừ lạnh một tiếng. “Hừ! Coi như ngươi thức thời, bằng không ta…A… Đây là có chuyện gì?”.

Tay phải Thấm Phi Liễu một mảnh hồng ban (lốm đốm đỏ), từ ngón tay tới cánh tay toàn bộ đều bị, xem ra là khi hắn bưng canh, không cẩn thận để nước canh tràn ra mà dính vào ngón tay, hắn kinh hãi không thôi nhìn tay mình.

Vô Tranh đã muốn quay đầu đi làm như không thấy, không thèm để ý tới hắn đang đứng tại chỗ gấp đến độ giậm chân.

Loại độc này không giải được? Vậy hắn không phải sẽ chết sao, Thấm Phi Liễu nhìn hồng ban tựa hồ càng ngày càng nhiều, ngay cả cánh tay kia của hắn cũng bắt đầu đầy kín hồng ban, dường như bị người vẩy phấn hồng kì quái lên.

“Xin lỗi”.

Một tiếng ho nhẹ phụ họa vào lời nói, ngữ khí tuy rằng không nặng, nhưng có một cỗ uy nghiêm khiến cho người ta không thể không tuân theo.

“Cái gì?”.

“Ta muốn ngươi xin lỗi”.

Trong lòng Thấm Phi Liễu lửa giận dâng trào không ngớt, hơn nữa những vết lấm tấm màu đỏ đã muốn che kín tay chân hắn, hắn một trận tức giận, nhịn không được nổi cơn tam bành. Hắn muốn giết y cần gì phải xin lỗi? Kẻ nghịch hắn căn bản đáng chết!

Thấm Phi Liễu cưỡng từ đoạt lý (*) mà nói: “Ngươi nói cái gì? Ta dựa vào cái gì phải xin lỗi?”.

(*) cưỡng từ đoạt lý: già mồm át lẽ phải, cả vú lấp miệng em.

Vô Tranh lạnh lùng ném cho hắn một cái gương đồng, thậm chí cũng không chuyển mắt nhìn qua hắn. “Chỉ có ta mới có thể giải độc vạn lý hồng”.

Phế lao quỷ này ném gương đồng cho hắn làm cái gì? Thấm Phi Liễu đang muốn đem gương đồng ném trả lại y, lại bị ánh sáng lóe ra từ gương hấp dẫn, hắn nhìn thấy trong gương đồng một người trên mặt phủ kín hồng ban; nếu không phải đối với khuôn mặt mình tương đối quen thuộc, nhất định nhận không ra người trong gương đồng là chính mình luôn luôn ngọc thụ lâm phong.

“Mặt của ta làm sao lại biến thành như vậy?”. Thấm Phi Liễu kinh sợ nhìn chính mình trong gương.

“Quỳ xuống, xin lỗi”.

Vô Tranh không trả lời vấn đề của hắn, vẫn là đưa lưng về phía Thấm Phi Liễu, y vuốt nhẹ khăn trải giường, xem ra là y mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, thế nhưng nói ra điều kiện rồi lại thêm điều kiện.

“Mẹ nó! Ngươi cho ngươi là ai? Lại muốn ta đường đường một đại Vương gia, hướng tiện nhân ngươi quỳ xuống xin lỗi? Tử phế lao quỷ ngươi, ngươi tốt nhất đừng quá kiêu ngạo, nếu không ta kêu người lập tức giết ngươi…”.

Hắn còn chưa mắng xong, thanh âm lạnh lùng của Vô Tranh lại vang lên: “Quỳ xuống, vả miệng mười cái, xin lỗi”.

“Tử phế lao quỷ ngươi, đến tột cùng có nghe hiểu lời của ta hay không?”.

“Quỳ xuống, vả miệng, dập đầu, xin lỗi”. Vô Tranh ra điều kiện càng lúc càng nhiều, chỉ cần Thấm Phi Liễu vừa lên tiếng, liền lại gia tăng một điều kiện.

Thấm Phi Liễu cảm thấy đau đớn bỏng rát đang từ bên trong làn da truyền tới, hắn đau đến nhíu mày; lúc này Vô Tranh lại xoay người lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Tử phế lao quỷ ngươi, còn ngủ cái gì, mau tới chữa trị cho ta!”. Cảm giác càng ngày càng đau, trong thân thể dường như là có cái gì phải bạo khai. “Mau chữa cho ta, nhanh một chút, đau quá a!”.

Vô Tranh vẫn một chút phản ứng cũng không có, mắt không mở, miệng không mở, dường như đã ngủ rồi.

“Tử phế lao quỷ này, ngươi là ghen tị bộ dạng ta so với ngươi đẹp hơn, hâm mộ ta so với ngươi anh tuấn hơn có phải hay không? Vô sỉ, hạ lưu! Lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ này làm cho ta trở nên so với ngươi còn xấu hơn, ta lệnh cho ngươi lập tức chữa trị cho ta, nếu không trị hết, ta sẽ lấy đao chém ngươi”.

Rõ ràng là Thấm Phi Liễu chính mình hạ độc sơ suất, hắn vì tính mệnh bị đe dọa mà tâm tình không thoải mái, đem hết thảy tội đổ lên người Vô Tranh.

Vô Tranh mở mắt, bất quá tầm nhìn hướng về phía trước, căn bản là không nhìn Thấm Phi Liễu. “Quỳ xuống, vả miệng, dập đầu, xin lỗi”.

“Ta dựa vào cái gì phải xin lỗi? Tử phế lao quỷ ngươi cho dù bị ta độc chết, cũng sẽ không có ai vì ngươi chảy một giọt nước mắt; ta hạ độc hại ngươi thì thế nào? Lão tử cao hứng thế nào độc ngươi thì như thế đó độc ngươi, cho dù là ai cũng không dám lên tiếng”.

“Ta đây cao hứng không chữa, ngươi lại có thể làm thế nào?”.

“Ngươi!”.

Toàn thân thống khổ không thôi, Thấm Phi Liễu phát ra tiếng kêu thảm thiết; nước mắt sớm không nghe lời chảy đầy mặt, hắn tức giận đến quẳng đũa đập chén, còn đá hư luôn cả cái bàn.

“Quỳ xuống, vả miệng, dập đầu, xin lỗi”. Vô Tranh không đếm xỉa tới cơn tức giận của hắn, vẫn như cũ nhắc lại mệnh lệnh của mình, tựa như Thấm Phi Liễu căn bản không ở bên cạnh y.

Đau! Đau vô cùng, hắn cả đời này còn chưa từng đau như vậy. Hắn xông tới bên giường, giơ lên một nắm đấm, chuẩn bị hướng vào mặt Vô Tranh, Vô Tranh như cũ không có bất cứ phản ứng gì, Thấm Phi Liễu đổi lại bắt được ống tay áo của hắn, giống như nã pháo hàng loạt mà tuôn ra:

“Hảo, ta xin lỗi! Bất quá ta vẫn là nhìn tử phế lao quỷ ngươi không vừa mắt. Ta biết ngươi là hâm mộ ta khí vũ hiên ngang, phong lưu phóng khoáng, tử phế lao quỷ ngươi đầu thai mười kiếp cũng so ra kém ta, không có nữ nhân coi trọng ngươi, cho nên ngươi ghen tị ta, hâm mộ ta”. Hắn mặc dù đã xin lỗi, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mãnh tổn hại người, đột nhiên Vô Tranh thưởng cho hắn một cái tát thật mạnh.

Trên mặt nóng bỏng không thôi, Thấm Phi Liễu cả giận nói: “Phế lao quỷ ngươi lại dám đánh ta”.

“Chữa được rồi, thỉnh ra ngoài đi”.

Mặt hắn đều đau đến sắp sưng lên, y lại chẳng qua tiện tay đánh một cái mà chữa được rồi, há lại có loại đạo lý này?

Thấm Phi Liễu vọt tới bên cạnh bàn, cầm lấy gương đồng mà nhìn, quả nhiên lại khôi phục thành chính mình ngọc thụ lâm phong, hắn cười ngoác miệng, đầy mặt hồng ban vừa rồi sớm đã chẳng biết đi đâu.

Hắn vừa quay đầu lại, ánh mắt âm ngoan rơi xuống dáng người nằm trên giường.