Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 483




Chương 483

Thật ra, người mà cụ bà nhà họ Tề thật lòng thật dạ muốn mời chắc chắn là Mẹ Triệu.

Động tác anh khom lưng rửa chén dừng lại một chút: “Anh đã nghĩ kĩ rồi, hai ngày nữa đưa mẹ ra viện, sau đó phải thu xếp mua hàng tết, rất bận.”

Anh rửa sạch bát, lau sạch tay, đi đến bên cạnh người con gái, một tay nắm cằm của cô rồi bỗng nhiên hôn lên.

Lương Hạnh hơi sững sờ, hết sức phối hợp chơi đùa cùng anh, bỏ qua đề tài lúc nãy.

Mà bên trong trung tâm thương mại, sau khi Cung Kì nghe thấy Lương Hạnh bỗng nhiên chuyển đề tài nói chuyện sang Cố Thời, trong lòng cũng nảy sinh ý muốn mãnh liệt muốn quăng chủ đề nói chuyện kia qua một bên.

“Lương Hạnh.” Cô ta nhíu nhíu mày, vắt chiếc quần dài trên cánh tay, ngoảnh đầu lại, nghiêm túc đứng song song với Lương Hạnh: “Hai trong số ba ngày gần đây Chị cứ nhắc đến Cố Thời với tôi, khiến tôi không thể không nghi ngờ mưu đồ của Chị.”

Nói xong, cô ta hắt cằm kiêu ngạo, hừ hơi lạnh trong mũi ra, quay đầu, hiên ngang đi vào trong phòng thay quần áo.

Thay xong bộ lễ phục màu đen đi ra, cô ta gạt mái tóc dài uốn xoăn ra phía sau, da thịt lộ ra một nữa rất mê người.

Lương Hạnh ngẩng đầu đánh giá, như có như không nghe thầy người phụ nữ đang nhỏ giọng thầm thì: “Người đàn ông nuôi mèo, thật là đáng sợ.”

Nghĩ đến con mèo Ba Tư có cặp mắt xanh biếc kia, bây giờ Cung Kì vẫn có thể nổi da gà toàn thân.

Mà Lương Hạnh với tư cách là người đứng xem có suy nghĩ nhạy cảm, lại có thể nhìn rõ tận đáy lòng tâm trạng cô ta đang mơ hồ xao động trên khuôn mặt xem thường và coi nhẹ của Cung Kì.

Cho nên cô chọn bộ quần áo này, gọn gàng nhanh chóng gói hàng, tính tiền, sau đó lúc ôm cánh tay người khác chuẩn bị rời đi, Lương Hạnh bỗng nhiên đưa tay chỉ vào một cửa hàng đồ ngọt cách đó không xa: “Mệt rồi, nghỉ một lát đi.”

Cung Kì ghét đồ ngọt, cô ta là một người phụ nữ rất biết tự hạn chế, quản lý vóc người là việc quan trọng thứ hai sau sự nghiệp bên ngoài.

Cho nên sau đó ngồi trong cửa hàng đồ ngọt với tâm trạng không cam tâm tình nguyện, chỉ gọi một ly nước chanh, hai tay lập tức quấn trước ngực, vạch trần với vẻ mặt kiêu ngạo: “Có phải Chị có chuyện muốn nói với tôi không?”

Lương Hạnh lúc nào cũng bị điệu bộ giả vờ kiêu ngạo kia chọc cười, gật đầu liên tục, dứt khoát làm rõ trọng tâm câu chuyện.

“Tuy tôi không nắm chắc quan hệ cụ thể giữa cô và Cố Thời, cũng không biết cô có ý nghĩ gì khác với anh ta nhưng để phòng điều ngoài ý muốn, nếu tôi đã đồng ý phải chăm sóc kỹ lưỡng cô thì cũng có nghĩa vụ nhắc nhở cô…”

Hai ba câu nói của cô đã khiến phía sau lưng Cung Kì run lên, chỉ thấy hai tay đang đan chéo trước ngực buông xuống, một đôi mắt to xinh đẹp chớp hai lần, hình như bỗng nhiên có linh cảm: “Không phải Chị muốn nói với tôi, Cố Thời anh ta là …”

Cô ta nói xong, đưa tay phải ra, năm ngón tay cuộn tròn trước mặt Lương Hạnh: “Gay?”

Lương Hạnh đang uống đồ nóng, bị tư tưởng kì lạ của cô ta dọa đến mức suýt chút nữa phun ra ngoài, sau gắng gượng dừng hô hấp, đặt cái ly trên tay xuống, xua tay lia lịa: “Thứ nhất, trong nhận thức của tôi, anh ta có nhiều kinh nghiệm phong phú trong việc tán gái, giống như thái độ của cô với công việc, tán gái cũng là sự nghiệp của anh ta. Cho nên nếu anh ta theo đuổi cô, chưa chắc đã thật lòng thật dạ với cô, tôi hi vọng cô có thể thận trọng…”

Cô còn chưa nói hết lời, điều thứ nhất đã bị Cung Ki liếc mắt bác bỏ, cô ấy cũng xua tay, sau đó bưng nước chanh bên cạnh bàn lên “ừng ực” uống hết: “Lần trước gặp mặt, anh ta còn nói sau này không muốn gặp tôi nữa, đây chính là công cuộc tán gái của anh ta? Vậy tôi thấy cũng không ra làm sao cả…”

Lương Hạnh mím môi nhìn, thật ra từ sâu trong đáy lòng cũng không hi vọng mối quan hệ giữa Cung Kì và Cố Thời gần gũi quá nhiều.

Bèn há miệng: “Thứ hai, cũng là chuyện quan trọng hơn, cô vẫn còn nhớ cô nữ sinh trong ví tiền của anh ta chứ?”

Tiếp theo, Lương Hạnh cố gắng hết sức dùng lời nói đơn giản nhất nói hết chuyện trước đây của Cố Thời và Tề Uyên, lúc người phụ nữ trước mặt vẫn đang đăm chiêu, cô đã tỏ rõ lập trường: “Tôi không can thiệp vào sự lựa chọn của cô, nhưng cho rằng cô nên hiểu rõ tắt cả, tự mình cân nhắc đi.”

Cung Kì hình như vẫn cho rằng đang nghe chuyện cười, uống sạch giọt nước chanh cuối cùng trong ly, đứng dậy nhìn chung quanh, lông mày níu chặt lại với nhau, “Phòng rửa tay ở đâu?”

Lúc bỏ lại Lương Hạnh để đi về phía phòng rửa tay, bước chân của cô ta bước rất nhanh, hơn nữa còn thở phào một hơi, cơ quan cảm giác trong bàng quang đang âm ÿ vật lộn để chống chọi.

Giống như là tâm trạng đang âm ỷ đấu tranh để chống chọi lại, cô ta nín thở, cười nhạo Lương Hạnh: “Cô gái này thật sự nghĩ quá nhiều.”