Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 500




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 500

“Tôi chỉ là cân nhắc.”

Câu nói thản nhiên rơi vào đáy lòng Tống Nhiễm vốn yên lặng đến mức tưởng chừng không thể nổi sóng, vẫn không khỏi khơi dậy một hồi đau đớn.

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, anh ta lại bảo vệ người phụ nữ đó?

“Cân nhắc?” Giọng cô ta hơi mỉa mai: “Tôi ngược lại là bất ngờ.”

Quả thật cũng không thực sự là bất ngờ, cô ta hiểu Thượng Điền, có thể còn hiểu hơn cả bản thân anh ta.

Lúc mở lời khẳng định lại cô ta còn lộ vẻ thích thú như nắm chắc: “Có lẽ anh sẽ thay đổi ý định.”

Lời này ít nhiều có chút chọc tức Thượng Điền, người đàn ông đột nhiên nghiêng người qua, bàn tay to đặt lên má cô, nắm cằm buộc cô xoay người lại: “Tống Nhiễm, tôi cảnh cáo cô, bớt dùng cách tự cho mình là đúng để đối phó với tôi. Xem tôi là con kiến trong lòng bàn tay cô sao?”

Anh ta đã chán cảm giác này lâu lắm rồi.

Hành động này bất ngờ không kịp đề phòng, đến mức khiến cho khuôn mặt trắng noãn của Tống Nhiễm bị nhéo thành đỏ, túi xách vốn để trên đùi cũng vì sức của anh ta mà rơi ra ngoài.

“Ào ào”, mọi thứ trong túi rơi vãi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại, thấy Triệu Mịch Thanh bước vào, không khỏi ngạc nhiên: “Sao nhanh như vậy?”

Thay xong giày ở ngoài hành lang, Triệu Mịch Thanh nhanh chóng đi tới, đỡ lấy eo Lương Hạnh: “Không phải đã nói là để đó anh làm sao?”

Anh dỗ dành cô xuống, tự mình đứng lên trên và thuật lại rõ ràng chuyện vừa xảy ra ở dưới nhà.

Lương Hạnh nghe xong, mắt mở to: “Hà tất chứ?”

Không phải cô đặc biệt có thể hiểu được.

So với Tống Nhiễm, thứ Lương Hạnh thiếu cũng chỉ có chút sự tàn nhẫn và lạnh lùng. Cô sinh ra đúng thời điểm, người đàn ông duy nhất cô yêu trong đời cũng đúng người, vì vậy trong rất nhiều chuyện cô cũng không nghĩ quá xa vời.

Hà tất chứ? Lời này chính là nói Tống Nhiễm, hà tất phải giữ chút thể diện đó.

Nhưng Triệu Mịch Thanh có thể nhìn ra thông suốt hơn, khẽ “ừm” một tiếng, giọng điệu không có gì đặc biệt, cũng không có ý quá quan tâm.

Thấy anh không có hứng thú gì, Lương Hạnh mím môi không nói gì thêm, sau đó ôm chăn trên ghế sô pha đi vào phòng ngủ. Đi được nửa đường, cô đột nhiên quay lại, ngẩng đầu nhìn lên người đàn ông đang bận bịu: “Tấm ảnh anh để trên đầu giường không thấy đâu nữa, là anh cất đi à?”

Vào đêm giao thừa, Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh đến bệnh viện đón mẹ Lương về nhà.

Trên đường nhận được một cuộc gọi giao hàng đặc biệt, sau khi trở về thì nhìn thấy một cái vali rất lớn đặt ở cửa, nhân viên giao hàng tươi cười chào hỏi: “Ai là cô Lương Hạnh vậy?”

Lương Hạnh tỏ vẻ khó hiểu, cầm lấy biên lai, nhìn thấy trên danh sách người gửi chỉ vỏn vẹn có một chữ “Tống”, liền hiểu ra và nhìn Triệu Mịch Thanh.

Sau đó, cô nhận lấy gói hàng lớn kia vào nhà, mở ra mới biết là một chiếc giường cho trẻ sơ sinh.

Hình dáng cỗ xe ngựa bí ngô mơ mộng rất khác so với những chiếc giường trẻ sơ sinh thông thường. Lương Hạnh tiện tay lên mạng tra thử, không khỏi bị sốc trước mức giá của nó.

Giá cả của giường trẻ sơ sinh hình dáng cỗ xe ngựa nhãn hiệu Cinderella quả thực không rẻ.

Ngoài ngạc nhiên là sự lo lắng, Tống Nhiễm dạo này liên tục lấy lòng họ, ít nhiều khiến người ta có chút bất an.

Nhưng Triệu Mịch Thanh lại tỏ ra quá đỗi bình tĩnh: “Có qua có lại mới toại lòng nhau, tìm cơ hội trả lại là được.”

Nhân tiện anh đem chỗ thức ăn đã mua vào bếp, không khỏi quay đầu lại nhận xét: “Rất hợp với bé Khê nhà chúng ta.”

Lương Hạnh nghe vậy nhìn lại, so ra đúng là khiến người ta vui lòng, cô lắc đầu mím môi cười, quay đầu hỏi An Khê đang đùa giỡn với anh trai trên ghế sô pha: “An Khê, con có thích không?”

Sau đó, cô vào bếp thay cho Triệu Mịch Thanh, để anh đi thay giường, mình thì miễn cưỡng chuẩn bị nấu một bữa tối giao thừa cũng coi như là phong phú.