Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 525




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 525

Cô vừa nghĩ một cái đã hiểu ra, hôm nay mẹ Triệu tự nhiên chấp nhận cô, hẳn không phải chỉ vì riêng một chuyện cô đã giúp bà giải vây ở bên dưới tập đoàn Long Đằng, hẳn ở đằng sau Mịch Thanh đã phải cố gắng rất nhiều, những chuyện này e rằng chỉ có một mình anh biết.

Tự nhiên lúc này trong lòng cô lại xuất hiện một cảm giác thôi thúc, muốn nhìn thấy người đàn ông kia ngay lập tức và ôm chầm lấy anh.

Hai mắt cô mỉm cười rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Tôi đã nhận được giấy mời rồi, Tống Ba là một người đàn ông tốt, xứng đáng để cô nương tựa.”

Câu nói bất ngờ của Lương Hạnh làm Đào Mỹ Ân ngẩn người, đến khi phản ứng lại được, khuôn mặt lập tức đỏ ửng lên, ánh mắt đong đầy tình cảm, cô ta khẽ cười rồi trả lời một câu: “Em biết rồi.”

Rồi lại nghiêm túc nhắc nhở: “Ngày hôm đó chị và anh Thanh nhất định phải đến, em để dành chỗ cho hai người.”

“Nhất định rồi.” Lương Hạnh vỗ vai Đào Mỹ Ân rồi tiện thể đưa tay lên nhìn giờ, nhìn xong cô lập tức trở nên vội vàng: “Tôi còn có chuyện…”

Cô còn chưa nói xong, tự nhiên cảm thấy ở phía hành lang ngược sáng có một cái bóng đang chuyển động, cô tiện thể ngẩng đầu nhìn sang, dưới ánh sáng mặt trời, dáng người thẳng tắp, cao ráo của Triệu Mịch Thanh càng trở nên đẹp hơn.

Trái tim vừa xao động lập tức bình tĩnh trở lại, cô im lặng nuốt nửa câu còn lại vào trong, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đối diện. Triệu Mịch Thanh đi không nhanh, không chậm tới trước mặt cô, giơ đủ loại đồ ăn mà anh đã mua được lên. Anh đưa một phần đồ tráng miệng cho Đào Mỹ Ân: “Vất vả cho cô rồi, cô đi làm việc đi.”

Thái độ một nửa dặn dò, một nửa ra lệnh này rất có tác dụng với Đào Mỹ Ân.

“Được thôi.” Đào Mỹ Ân nhìn thấy túi đồ đựng hộp tráng miệng cao cấp bên trong, hai mắt lập tức phát sáng, cô ta ôm trong tay, gật đầu lia lịa, lại nhìn về phía Lương Hạnh một cái rồi chạy nhanh đi.

Đợi đến khi Đào Mỹ Ân đi xa, Triệu Mịch Thanh mới cúi đầu xuống nhìn Lương Hạnh, giống như đang quan sát cảm xúc của cô.

Lương Hạnh cảm nhận được nên giả vờ thể hiện ra một thái độ không mặn cũng không nhạt, chỉ nhìn chăm chú vào túi đồ ăn trong tay anh: “Anh mua cho mẹ sao?”

“Ừ.” Triệu Mịch Thanh đáp một câu rồi lại hỏi lại không chắc chắn: “Mẹ làm khó em à?”

Lương Hạnh không nói gì, cô đưa tay ra chỉ về phía căn phòng đằng sau lưng: “Anh đem vào trước đi, mẹ anh đang đợi anh đấy, những chuyện khác quay về rồi nói sau.”

“Nhìn đi.” Chiếc vòng ngọc lục bảo cũng chuyển động theo nhịp lắc lư của cánh tay của cô.

Nhưng tầm mắt của người đàn ông lại vượt qua chiếc vòng, nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng nõn của cô. Anh chưa từng nhìn thấy nụ cười trong sáng như thiếu nữ vậy của cô, một niềm vui đến từ sâu trong lòng của cô, giống như một cô gái nhỏ đang khoe khoang món đồ mà mình yêu quý.

Lúc đó trong lòng Triệu Mịch Thanh không chỉ có sự động lòng mà tự nhiên còn có cả sự đau lòng và tự trách mình xuất hiện trong trái tim. Điều khiến Lương Hạnh vui vẻ không chỉ là từ chiếc vòng này mà là vì sự đồng ý của người lớn, một điều mà phần lớn những cô gái bình thường khi kết hôn đều có được.

Cảm giác thôi thúc dâng lên mãnh liệt trong lòng, anh tự nhiên cúi người xuống, ôm cô vào trong lòng, hôn cô mãnh liệt.

Vốn dĩ Lương Hạnh đang đứng trước cửa phòng chờ đợi, cô định đến khi Triệu Mịch Thanh ra ngoài sẽ hôn anh trước khi anh kịp phản ứng rồi nói cho anh biết cô vui như thế nào.

Nhưng sau khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Triệu Mịch Thanh, tất cả mọi kế hoạch của cô đều thay đổi cả.

Lúc này trong lòng Lương Hạnh thầm nghĩ, thôi bỏ đi vậy, ai bảo anh là Triệu Mịch Thanh chứ.