Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 546




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 546

 

Cung Kì cũng không tiếp lời, chỉ là ánh mắt lơ đãng liếc nhìn về phía bó hoa vừa mới bị cô ta ném vào trong thùng rác, không khỏi nhớ tới cảnh tượng lúc nãy một nam một nữ đó nắm tay nhau đi vào cửa.

 

“Tôi đều nghe nói chuyện này rồi, phanh xe đạp điện của cô Bao có vấn đề cho nên đụng phải cô, tôi thấy cô ấy giải thích với cô, tiền thuốc men cùng với viện phí cứ đều tính cho tôi hết đi, có muốn ăn cái gì thì cứ nói với tôi, nếu như sau này trên mặt để lại sẹo, phí phẫu thuật thẩm mỹ cũng sẽ do tôi trả.”

 

Cố Thời vừa bước vào cửa, lúc nhìn thấy gương mặt của Cung Kì, trên mặt của anh ta vẫn xuất hiện sự kinh ngạc khó mà che giấu được, chờ sau khi bình tĩnh lại, anh ta mới nghiêm túc nói như thế.

 

Nhìn phương thức xử lý có vẻ hào phóng đúng mực, dùng tiền cũng tương đối nghiêm túc, nhưng mà nhân vật chính gặp phải chuyện này lại chính là Cung Kì, cô ta là người không thiếu tiền. Hai năm trước khi còn ở MK, cô ta đã kiếm được tiền mà có rất nhiều người phải cố gắng cả nửa đời mới kiếm được, lúc này lấy tiền ra để nói chuyện đối với cô ta mà nói dường như là một loại sỉ nhục.

 

Nhưng mà sau đó cô ta cũng không bộc phát, chỉ là dùng con mắt không bị thương lạnh lùng kiêu ngạo nhìn người tới, bỏ qua tất cả các chủ đề, chỉ lạnh nhạt hỏi một câu: “Tại sao lại lỡ hẹn?”

 

Lời nói này lạnh lùng giống như những tảng băng dưới đáy hầm.

 

Trong nháy mắt, bầu không khí lại trở nên giằng co, người đàn ông rũ mắt nín thở, dường như là không có ý muốn giải thích.

 

Rốt cuộc cô Bao đứng ở bên cạnh Cố Thời cũng đã có thể chen vào nói: “Cô Cung, cô đừng có tức giận mà, bởi vì ba của tôi đột nhiên lại bị tái phát bệnh tim cho nên phải vào bệnh viện, lúc đó tôi đang tham gia một buổi hội thảo ở trường học, anh Thời mới không thể không đưa ba tôi đến bệnh viện cấp cứu giúp cho tôi.”

 

 

Lời nói này xem như đúng ý của Cung Kì, trong miệng cô nói mang thù, nhưng mà từ đầu đến cuối đều không nói rõ rốt cuộc là mang thù với ai.

 

Nhưng mà sau đó vẫn cong môi nở một nụ cười thấu hiểu: “Yên tâm đi, tôi là người hiểu rõ trái phải, cô Bao cũng lo lắng cho ba của mình mà thôi, tôi có thể hiểu được, có điều là cái anh Cố này…”

 

Cô ta ngước mắt lên đánh giá người đàn ông đứng trước mặt.

 

Một tay của Cố Thời kéo cô Bao muốn tiến lên cầu tình, giọng nói lạnh lùng mà lại kiên định đáp lời: “Muốn tôi làm thế nào thì cô cứ nói đi.”

 

Cung Kì kéo kéo môi, ánh mắt lướt qua hai người một vòng, sau đó lại lạnh nhạt đưa ra yêu cầu.

 

“Tôi không thiếu tiền, cho nên giải quyết chuyện này bằng tiền thì tôi không làm được đâu. Tôi muốn kể từ ngày hôm nay đến trước cái ngày mà tôi khôi phục hoàn toàn, mỗi ngày Cố Thời đều phải đến chăm sóc cho hoạt động thường ngày và bữa ăn của tôi, tôi muốn ăn cái gì thì anh phải đi mua, tôi muốn làm cái gì anh phải đi chuẩn bị, mỗi ngày phải ở bệnh viện sáu tiếng đồng hồ trở lên, lúc có yêu cầu đặc biệt thì không giới hạn thời gian.”

 

Nói một hồi, cuối cùng mới nở một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt lại rơi ở trên người Cố Thời, lại liếc mắt nhìn cô Bao ở bên cạnh.

 

Chỉ nhìn thấy biểu cảm lúc này của cô ta lúc xanh lúc trắng, vô cùng đặc sắc.