Triền Miên

Chương 14: Hai ánh mắt




Khi Hạ Vũ tới nơi, một cô gái xinh xắn chạy ra đón anh, cười thật tươi:

-Mì tới rồi. Anh nhanh ghê.

Hạ Vũ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đáp lại bằng nụ cười khẽ. Anh bày mì lên bàn. Bên trong có tiếng trong trẻo của một cô gái khác hỏi vọng ra.

-Anh đưa mì đến rồi ạ?

-Vâng.

Người vừa hỏi là em gái của chủ tiệm hoa Châu Yên này, Phương Đình Nhi. Sau một tai nạn, cô bị tổn thương giác mạc, không còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Cô thường hay gọi mì Vương Ký, là một cô gái dịu dàng.

Cô gái hỏi chuyện Hạ Vũ lúc đầu là Mạn Yên, bạn thân của Đình Nhi, cũng là nhân viên trong tiệm. Tiệm hoa này do chị hai của Đình Nhi mở, ban đầu chỉ để vui chơi, nhưng sau khi gia đình cô xuất hiện vấn đề trong kinh doanh, hiện nó lại là nguồn thu nhập chính cho gia đình cô. Đình Tâm khác hẳn với em gái, là một cô gái mạnh mẽ, Hạ Vũ từng gặp vài lần và có ấn tượng khá sâu sắc với cô.

-Bao nhiêu tiền vậy anh?

Đình Nhi nhẹ nhàng hỏi Hạ Vũ. Anh cũng nhỏ nhẹ trả lời:

-Tôi không biết. Cô cứ tính với ông chủ.

-Vậy cũng được. Chiều nay tôi sẽ xuống dưới quán. Cám ơn anh.

Hạ Vũ không nói gì, lẳng lặng thu dọn, chào Mạn Yên rồi ra cửa. Cô nhìn theo anh, thoáng bĩu môi.

-Đẹp trai mà lạnh lùng dễ sợ. Hot boy có khác.

Tiếc là hot boy chỉ được cái mã. Hot boy quá nghèo.

Mạn Yên và các cô gái ở đây đã tìm hiểu khá kỹ về Hạ Vũ. Anh là trai quê lên thành thị làm việc, nghe nói chưa học hết cấp III. Người như thế dù đẹp trai đến đâu cũng khó lòng thăng tiến được. Anh lại không biết hát, không có ý định làm nghệ sĩ trong làng giải trí, lấy phải người chồng hay bạn trai như thế, ngoài ngoại hình ngắm mãi cũng chán, cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Tuy nhiên, Mạn Yên vẫn thích ngắm trai đẹp. Và mỗi lần Hạ Vũ tới cô đều trêu chọc vài câu. Anh không đỏ mặt, cũng không hưởng ứng. Với Đình Nhi xinh đẹp cũng lạnh lùng như thế. Anh ta không quan tâm hay là bản thân tỏ ra như vậy, cố tình gây ấn tượng đây?

Mà dù có cố gây ấn tượng cũng không làm sao sánh với người trong mộng của Đình Nhi được. Khương Trí Đức…Mạn Yên bỗng cảm thấy hơi ganh tỵ. Sao mà mọi thứ tốt đẹp nhất đều thuộc về cô ấy? Một kẻ mù…Nếu như cô ta không phải là con của ông Phương Chính thì liệu những may mắn này, những sự yêu ái mọi người dành cho cô ta có còn không?

-Yên Yên…

Đình Nhi lên tiếng gọi khiến Mạn Yên thoáng giật mình:

-Vâng.

-Bạn ăn mì đi. Nguội bây giờ. Ngon lắm đó.

Đình Nhi lại cúi xuống tô mì. Lúc này Mạn Yên mới hỏi cô:

-Đình Đình này, Bạn muốn ăn gì mà chẳng được. Mì Vương Ký chỉ là mì lề đường, sao cứ ăn hoài vậy?

– Vì mình rất mến ông chủ ở đó. Ông ấy vui vẻ lắm! Lại tốt bụng nữa….

– Sao bạn biết ông ấy vui vẻ? Bạn đâu có…

Mạn Yên ngưng vội câu nói. Cô quên mất là Đình Nhi hiện không thấy được gì.

– Mình nghe được giọng nói của bác ấy. Nghe rất ấm! Hơn nữa, bác ấy nhớ thói quen của mình, thường hay bỏ thêm củ cải vào mì…

Đình Nhi vẫn vui vẻ trả lời. Mắt cô không thấy thôi, nhưng lòng cô thì thấy. Mạn Yên đang định nói gì nữa thì bỗng nhiên điện thoại trong tiệm hoa reo lên. Cô vội tới ngay:

-Alo?

-Cô Mạn Yên phải không?- Bên kia là giọng nói trầm trầm của Khương Trí Đức- Cho tôi gặp Đình Đình…

-Vâng. Anh đợi chút.

Bề ngoài Mạn Yên vui vẻ đưa điện thoại cho Đình Nhi nhưng thực tế cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Lúc nào cũng là Đình Nhi.

Trí Đức hỏi thăm chuyện của Đình Nhi, hỏi thăm về đôi mắt cô và tình hình ghép giác mạc…Đình Nhi ngoan ngoãn trả lời những câu hỏi của anh ta, gò má thoáng ửng hồng.

Khuôn mặt thánh thiện của Đình Nhi hiện ra rành rành trước mặt Khương Trí Đức. Lòng anh ta có biết bao luyến tiếc, có biết bao lưu luyến…Nhưng tiếc là…

Em là con của Phương Chính. Trí Đức nhớ lại cái xác lạnh giá của ba mình khi gieo mình từ trên tầng lầu 12 xuống đất. Phương Chính đã làm tan nát một gia đình. Từ Trần Triển Văn đã trở thành Khương Trí Đức, thân phận khác biệt nhưng mối hận xưa mãi không quên…

Vậy mà…Đình Nhi lại xuất hiện. Khác với Đình Tâm, cô mong manh, yếu đuối, thuần khiết như thiên sứ. Phương Chính nâng niu Đình Nhi như hoa như ngọc, nếu nhìn thấy mình nhà tan cửa nát, cô con gái yêu cũng trở thành công cụ cho người ta vùi dập, cảm giác sống cũng như chết đó mới bù đắp được một gia đình tan nát ngày xưa.

Tay Trí Đức nắm lại. Ánh mắt ngùn ngụt lửa căm thù.

Trong khi Đình Nhi ánh mắt lại trong veo….