Triệu Hoán Sư Khuynh Thành (Phúc Hắc Cuồng Nữ: Khuynh Thành Triệu Hồi Sư)

Quyển 1 - Chương 71-3: Cuộc so tài thứ nhất, thắng! (3)




Edit + beta : Canina

Thắng thi đấu, mặc kệ đồn đại nhiều kiểu nhiều loại ra sao, thực lực xuất sắc thế nào, cũng không ngăn nổi tâm trạng muốn chạy nhanh như bay tới sòng bạc của đám người Gia Cát Minh Nguyệt.

Cầm đổ phiếu trong tay, Gia Cát Minh Nguyệt cùng mọi người trực tiếp giết tới sòng bạc.

Hơn 900 vạn kim tệ, cứ như vậy đổ vào túi người dưng. Người phụ trách hối đoái đổ phiếu khóe miệng vẫn còn đang run, hắn chính là người phụ trách đăng ký ngày đó. Hơn 900 vạn kim tệ đối với sòng bạc đệ nhất của Nam Sở quốc mà nói, không coi là nhiều, có điều, cũng không phải ít. Bọn họ còn có thể bồi nổi.

"Đội ngũ dự thi của Đan Lăng quốc chó ngáp phải ruồi, các ngươi cũng may mắn theo mà thôi." Tên phụ trách hối đoái đổ phiếu thấp giọng nói thầm. Nhờ vào lần này do không ai để ý nên gặp chuyện ngoài ý muốn, do đó, sòng bạc quyết định điều chỉnh tỉ lệ đặt cược lần sau, sẽ không còn cao như vậy nữa.

"Hừ!" Gia Cát Minh Nguyệt tiếp nhận thủy tinh tạp, lạnh lùng liếc mắt nhìn tên phụ trách hối đoái. Xem ra sòng bạc nhà này còn rất nhiều tiền nha, thắng chút ít như thế, còn không đến mức để bọn họ thua mất cả quần lót, không sao, tiếp tục đặt cược!

Cho nên, Gia Cát Minh Nguyệt bèn đem hết tiền trong tay ra đặt cược, vẫn đặt chính bọn hắn thắng. Người phụ trách đăng ký là một nam nhân khác, trợn mắt ngoác mồm nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đặt cược. Lần này tỉ lệ đặt cược là 1 ăn 5. Thiếu nữ trước mắt vừa ra tay chính là chín triệu kim tệ. Chuyện này... Làm thế nào cho phải? Nếu như đội ngũ Đan Lăng quốc lại thắng, bọn họ sẽ phải thua lỗ mấy chục triệu kim tệ a! Có điều, nếu mà bọn họ thắng, chín triệu kim tệ này chính là của sòng bạc.

Đặt cược xong xuôi, đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt cầm đổ phiếu đi rồi. Bọn họ vừa mới rời đi thì có một người trung niên ăn mặc mộc mạc vô cùng phấn khởi đến hối đoái đổ phiếu. Hắn đặt cược không coi là nhiều, cũng chỉ có mười mấy kim tệ, thế nhưng, tiền này tăng gấp mười lần, chính là mấy trăm kim tệ nha! Đối với người như hắn, đây là một phen phát tài. Hắn cao hứng hối đoái kim tệ xong, lấy ra tiền vốn của chính mình, đem hết kim tệ vừa thắng được tiếp tục đặt cược, đặt đội ngũ của Gia Cát Minh Nguyệt thắng.

"Ngươi chắc chắn chứ?" Nhân viên đăng ký liếc mắt nhìn người trung niên đang kích động này, trong lòng thầm mắng, thực sự là nhà quê.

"Xác định, vẫn là đặt bọn họ thắng." Người đàn ông trung niên vội vội vã vã gật đầu.

"Hứ, không được hối hận đâu." Người kia lười biếng đăng ký xong, thu tiền, sau đó đưa đổ phiếu cho người đàn ông trung niên, trong lòng khinh bỉ, lại một kẻ ngu ngốc. Cho rằng đội ngũ Đan Lăng quốc kia lần nào thi đấu cũng có thể dẫm phải vận cứt chó như lần này sao? Nằm mơ đi!

Người đàn ông trung niên không nhìn ánh mắt khinh bỉ của người này, cẩn thận cất giữ đổ phiếu của chính mình, đi ra cửa, liền hy vọng trận thi đấu kế tiếp mau mau đến, để hắn phát tài phen nữa!

Ông chủ sòng bạc rất nhanh biết có "tên ngốc" đến đặt cược một số tiền lớn như vậy. Tổng quản thì lại rất lo lắng: "Ông chủ, người đặt cược lần này chính là người lần trước mua tiểu đội thứ hai của Đan Lăng thắng, bọn họ đã thắng một lần, chín triệu này chính là tiền bọn họ thắng từ chỗ chúng ta đấy." Trong lòng tổng quản nổi lên cảm giác không rõ, luôn cảm thấy lần này không đơn giản như vậy.

"Bọn họ chẳng qua là chó ngáp phải ruồi mới thắng mà thôi. Ngươi không nghe người ta kể tình hình thi đấu khi đó sao? Bọn họ có thể thắng, cũng chỉ là do may mắn." Ông chủ chỉ thảnh thơi uống trà, không lo lắng một chút nào, trái lại rất đắc ý nói rằng, "Để bọn họ tiếp tục mua không phải càng tốt hơn? Vừa vặn có thể khiến bọn họ nôn ra tiền vừa thắng cược."

"Thế nhưng, ngộ nhỡ..." Tổng quản cau chặt lông mày, ngộ nhỡ đội ngũ kia của Đan Lăng quốc lại thắng thì sao đây? Chẳng phải sòng bạc sẽ gặp nguy hiểm hay sao?

"Ngươi phí sức lo lắng làm cái gì?" Ông chủ híp mắt khinh thường nói, "Chẳng lẽ ngươi có thể khiến cho bọn họ không thắng được? Mà dù có thắng thật, tiền hối đoái chúng không thể thu hồi lại được hay sao? Cứ để bọn họ đem chín triệu kia ra hâm nóng không khí là được rồi." Nói xong, sâu trong đôi mắt ông chủ lóe qua một tia tàn nhẫn. Hắn đã sớm có chủ ý rồi, không cần biết là thua hay là thắng, chín triệu kim tệ này, đều phải cầm về!

Tổng quản im bặt, đổi nụ cười: "Đúng, vẫn là ông chủ cân nhắc chu đáo." Ông chủ sòng bạc này, có thể xây dựng lên sòng bạc đệ nhất kinh thành, tất nhiên cũng phải có thủ đoạn của chính mình. Câu mười đánh cược chín lừa gạt, đâu phải tùy tiện nói chơi. Cứ coi như đối phương thật sự có thể thắng cược thì thế nào? Đến lúc đó chẳng phải ông chủ còn có thể nghĩ biện pháp thu hồi lại tiền hay sao?

Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt cũng không biết ông chủ sòng bạc vô liêm sỉ, lúc này bọn họ đang ăn cơm trong một tửu lâu trang trí xa hoa. Người ta nói ở kinh thành Nam Sở quốc, món ăn bảng hiệu của nhà này rất là nổi tiếng, cho nên bọn họ bèn mộ danh mà đến nếm thử.

Kêu một bàn lớn toàn món ăn đầu bảng, Gia Cát Minh Nguyệt chia tiền vốn cho bọn họ sau đó mới nói: "Đợi Thần Long đại tái xong xuôi, chúng ta lại chia tiền, số tiền kia vẫn mua chúng ta thắng."

"Ta đồng ý." Mặc Sĩ Thần giơ tay đầu tiên.

"Không ý kiến." Tiết Tử Hạo thừa lúc Mặc Sĩ Thần nhấc tay, thò đũa gắp mất miếng thịt phượng viên hoa sen* trên đĩa trước mặt Mặc Sĩ Thần. Thịt chim phượng, kỳ thực cũng chính là thịt gà, chỉ là lấy cái tên dễ nghe mà thôi.

Lăng Phi Dương và Trưởng Tôn Ninh Hạo cũng không có ý kiến, Trưởng Tôn Ninh Hạo còn đang vùi đầu ăn một đĩa vịt phù dung*, Lăng Phi Dương thì đang thưởng thức một ly rượu ngon.

Vừa lúc đó, trên hành lang bên ngoài chợt vang lên một trận ầm ỹ, tất cả mọi người nghi hoặc nhìn ra phía cửa, sau đó cửa lập tức bị phá tan ra.

Đang làm cái gì thế này? Gia Cát Minh Nguyệt cắn một miếng thịt kho tàu, chớp mắt nhìn ra bên ngoài. Cái cửa này, là bị một nam tử vừa béo vừa lùn phá tan, hắn còn đang túm chặt tay một cô thiếu nữ, hung thần ác sát chửi bậy. Nam tử béo lùn thoạt trông chừng hai mươi, một thân y phục trang sức hào hoa phú quý khiến người ta chói mắt, ngay cả quan mạo buộc tóc cũng được làm bằng vàng ròng! Ngọc bội đeo bên hông không ngừng đong đưa, chuỗi ngọc kêu leng keng leng keng. Hình tượng nhà giàu mới nổi điển hình nha! Mà nữ tử bị hắn túm cổ tay toàn thân đồ trắng, dáng vẻ mềm mại yếu đuối, đang điềm đạm đáng yêu rưng rưng nước mắt kêu lên: "Vị công tử này, xin ngài tự trọng."

"Tự trọng cái gì? Lão tử mời cô từ Vạn hoa lầu tới xướng khúc thì có vấn đề gì?" Nam tử mập lùn quay lưng về phía mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, cái mông tròn tròn cong lên, chính là cái mông phì của hắn phá tan cửa phòng riêng của bọn họ. Hắn còn không có cảm giác gì, vẫn đang nắm chặt cổ tay của cô gái kia.

"Vị công tử này, ta là thanh quan, chỉ bán tiếng hát thôi." Nữ tử điềm đạm đáng yêu thê thê thảm thảm nói.

"Vậy cô cứ hát cho lão tử nghe thôi, lão tử sờ tay cô hai lần cô còn chạy, sợ ta ăn cô sao?" Nam tử mập lùn kích động gầm rú.

"Thật ầm ĩ." Gia Cát Minh Nguyệt buồn bực cau mày, "Phi Dương, đi đóng cửa lại."

"Tại sao lại là ta ?" Lăng Phi Dương nói thầm.

"Bởi vì ngươi cách cửa gần nhất." Gia Cát Minh Nguyệt và những người khác gần như đồng thanh nói ra câu này.

Khóe miệng Lăng Phi Dương giật giật, cam phận đứng lên, đi đóng cửa.

Thế nhưng Lăng Phi Dương làm sao cũng không ngờ tới, chỉ đi đóng cửa cũng có thể gặp phải sự cố. Hắn vừa mới ra tới cửa, cái cô "điềm đạm đáng yêu" kia liền giãy khỏi tay mập của nam tử, vọt vào, đang định đi lên ôm bắp đùi của Lăng Phi Dương, khóc nước mắt như mưa, ruột gan đứt từng khúc: "Vị công tử này, cứu giúp tiểu nữ tử đi. Tiểu nữ tử vô cùng cảm kích a... Van cầu ngài a..." (lời tác giả : tạm thời gọi tiểu nữ tử mảnh mai này là điềm đạm đáng yêu, gào)

Lăng Phi Dương là ai chứ, hắn rất quả đoán dịch chuyển thật nhanh sang bên cạnh 30cm, sau đó cái cô "điềm đạm đáng yêu" đang khóc nước mắt như mưa lập tức ụp mặt xuống đất.

Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

"Điềm đạm đáng yêu" lại gào khóc, tự mình bò lên, ai oán liếc nhìn Lăng Phi Dương, Lăng Phi Dương không hề bị lay động, lại yên lặng dịch sang bên cạnh vài bước.

Nam tử mập kia thấy thế, giận dữ, trực tiếp vọt vào, vốn là muốn túm lấy "điềm đạm đáng yêu", kết quả vừa ngẩng đầu nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt, hai mắt lập tức tròn xoe, chân cũng không nghe sai khiến, trực tiếp đi tới. "Điềm đạm đáng yêu" vừa mới bò dậy, nhìn thấy tên mập kia đã dời đi mục tiêu, hoàn toàn không để ý tới nàng, trong lòng nàng lại có chút khó chịu, ánh mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt cũng trở nên không được thân thiện cho lắm.

"Ôi, vị tiểu thư này, chúng ta thật là có duyên nha, không biết quý phủ tiểu thư là nhà ai, hôm nay vừa gặp mặt, ta thực sự kinh ngạc sững sờ, ta..." Nam tử mập lùn ngẩng đầu lên, dáng vẻ ẩn tình đưa tình kia, Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thấy, trong nháy mắt cứng đờ. Người này lớn lên lùn tịt thì thôi đi, bề ngoài béo phì coi như xong, ăn nói tùy tiện cũng không có gì hiếm lạ, thế nhưng, mặt người này, có thể đừng khiến cho người ta co giật như thế được không. Mặt đã rỗ rồi, hai hàng lông mày như hai con sâu róm, một cao một thấp, là có chuyện gì xảy ra?

Mặc Sĩ Thần lập tức phun canh ra ngoài, Trưởng Tôn Ninh Hạo nhanh tay cứu lấy món ăn trước mặt hắn, Tiết Tử Hạo cũng vội vã bê mấy món ăn sang bàn khác. Lúc này mới không bị ngụm canh của Mập mạp làm lãng phí đồ ăn.

"Ninh Hạo, ném hắn ra ngoài." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hai hàng lông mày như sâu róm một cao một thấp liền cảm thấy mất hết khẩu vị, không muốn nhiều lời, dứt khoát dùng phương thức đối xử thô bạo nhất.

Hết cách rồi, lúc này Trưởng Tôn Ninh Hạo cách tên mập lùn gần nhất. Cho nên hắn không nói hai lời, đứng lên, túm lấy cổ áo tên mập, ném hắn ra ngoài.

Phịch một tiếng, mập lùn bị vứt trên hành lang, rống lên một tiếng thảm thiếp, xoa mông hung tợn nhìn vào bên trong, còn chưa kịp mở miệng, cửa phịch một tiếng đóng lại.

Gia Cát Minh Nguyệt đang chuẩn bị tiếp tục ăn cơm, lại phát hiện trong phòng, ừm, hình như có thêm một người?

"Vị công tử này, cảm tạ ân cứu mạng của ngài. Tiểu nữ tử không có gì báo đáp, khẩn cầu công tử thu nhận giúp đỡ tiểu nữ tử, tiểu nữ tử đồng ý làm nô tỳ hầu hạ ở bên cạnh ngài”. "Điềm đạm đáng yêu" nước mắt mông lung nhìn Lăng Phi Dương, thâm tình chân thành nói.

Gia Cát Minh Nguyệt có chút nghiền ngẫm nhìn nữ tử mảnh mai này, cô nàng này, thật tinh mắt a. Thoáng cái liền chọn được phú nhị đại giàu có nhất là Lăng Phi Dương. Vẻ ngoài của Lăng Phi Dương hẳn là đẹp trai nhất trong số những người ở đây, tiếp theo nhìn một thân quần áo cùng khí độ của Lăng Phi Dương, không giàu sang thì cũng cao quý a. Cô nàng này, ánh mắt rất độc nha. Hơn nữa, thú vị chính là, người cứu nàng là Lăng Phi Dương sao? Người mở miệng gọi người động thủ, là Gia Cát Minh Nguyệt, trực tiếp động thủ, là Trưởng Tôn Ninh Hạo. Nhưng mà, nàng lại thiên về người có tướng mạo nhất đẳng, thoạt nhìn phú quý là Lăng Phi Dương.

Nàng ta rắp tâm gì, mọi người còn không rõ sao?

Thấy người sang bắt quàng làm họ a.

"Cô không phải kỹ nữ sao?" Lăng Phi Dương vẻ mặt thành thật hỏi.

"Tiểu nữ tử là thanh quan, hơn nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể chuộc thân." "Điềm đạm đáng yêu" hơi thay đổi sắc mặt, nhưng lập tức lại đổi sang bộ dáng vô cùng đáng thương, "Công tử, nghĩ đến ngài sẽ không ghét bỏ thân phận của tiểu nữ tử, tiểu nữ tử chỉ bán tiếng hát không bán mình..."

"Ta ghét bỏ." Lăng Phi Dương lập tức cắt ngang lời của nàng, giọng điệu vô cùng ác liệt. Nữ nhân này có mục đích gì, hắn còn không thấy thì chính là ngu ngốc, hoặc là nói đối phương thực sự coi hắn là đứa ngốc rồi!

"Ơ?" "Điềm đạm đáng yêu" rõ ràng không ngờ Lăng Phi Dương lại trả lời như vậy, nhất thời nàng không biết nói tiếp làm sao.

"Đi ra ngoài." Lăng Phi Dương chán ghét nhìn nữ nhân trong mắt toàn là tính toán trước mặt, thật sự là buồn nôn.

"Hừm, ném ra ngoài đi." Gia Cát Minh Nguyệt lên tiếng. Kết quả nàng vừa nói xong, tất cả mọi người bao gồm cả Lăng Phi Dương, đều cấp tốc lui lại, đứng sát vào góc cách "Điềm đạm đáng yêu" xa nhất.

Gia Cát Minh Nguyệt mặt tối sầm lại nhìn mọi người, nàng đương nhiên biết những người này có ý tứ gì. Ai cách nàng ta gần nhất thì phải động thủ ném nàng ta đi, tất cả mọi người không ai muốn đụng chạm, cho nên tất cả đều không cốt khí trốn hết vào trong góc.

"Ninh Hạo, ngươi đi." Gia Cát Minh Nguyệt sầm mặt lại, kêu Trưởng Tôn Ninh Hạo. Trưởng Tôn Ninh Hạo bình tĩnh quay đầu, nhìn chằm chằm vào một chậu cây cảnh ở góc tường, giống như cứ nhìn mãi như thế thì một đóa hoa sẽ mọc ra. Gia Cát Minh Nguyệt giật giật khóe miệng, ánh mắt đảo qua Mặc Sĩ Thần, Mặc Sĩ Thần lập tức ngẩng đầu nhìn nóc nhà: "Ha ha, Chuột nhắt, ngươi xem, nóc nhà này không tệ nha."

"Đúng đấy đúng đấy, thật không tệ." Tiết Tử Hạo cũng ngẩng đầu nghiêm túc phụ họa. Ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt chuyển hướng Lăng Phi Dương, Lăng Phi Dương vuốt cằm của chính mình: "A, ta chợt nhớ tới một cái vấn đề rất trọng yếu, không được cắt ngang dòng suy nghĩ của ta. Ta cảm thấy tu vi của ta đến một bình cảnh, ừm, ta đột nhiên cảm giác thấy hình như ta đã nghĩ ra điểm mấu chốt..." Gia Cát Minh Nguyệt không nói gì.

Tiếp theo, Gia Cát Minh Nguyệt không tiếp tục để ý đám người kia, mà âm trầm nhìn về phía "Điềm đạm đáng yêu" vẫn còn đang đứng trong phòng, sắc mặt "Điềm đạm đáng yêu" lúc này trắng bệch như một tờ giấy. Trong phòng này mỗi nam nhân đều coi nàng là hồng thủy mãnh thú, ghét bỏ nàng như vậy, nội tâm của nàng rất là bi thương. Cho nên, cuối cùng nàng làm một chuyện khiến tất cả mọi người đều cao hứng, tự mình đi ra ngoài, còn thuận tiện đóng cửa lại!

"Ăn cơm!" Gia Cát Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói với mấy kẻ vẫn còn đang giả ngu kia.

Mọi người trầm mặc trở lại chỗ ngồi, bắt đầu ăn!

Rất nhanh, mọi người lại khôi phục bầu không khí lúc trước, ăn vô cùng phấn khởi.

Nhưng mà, lúc sắp ăn xong, bỗng nhiên cửa lại bị phá tan. Ngoài cửa là tên mập lùn bị ném ra ngoài lúc nãy, hắn diễu võ dương oai đứng ở cửa, phía sau hình như, còn có trợ thủ?

Nha, người này, là muốn lấy lại ‘danh dự’ sao?