Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1687: Muốn đục nước béo cò




Ầm...

Trong lúc bất chợt, bàn tay Băng Tuyết Ma Vương lớn lên, trực tiếp đánh về phía Vu Nhai, bao phủ chặt chẽ lấy Vu Nhai. Hắn tự tin, xung quanh đã không có nguyên tố thời gian nữa. Chỉ cần không phải là thần đạo thời gian, mơ tưởng phá vỡ một chưởng do hắn tập trung 8 thành lực lượng. Sở dĩ không phải là 10 thành lực lượng của hắn, bởi vì hắn vẫn không muốn để cho thiên tài yêu nghiệt này phải chết. Bởi vì hắn vẫn muốn có được ký hiệu Ma Thiên.

Nhưng Băng Tuyết Ma Vương không biết hắn quá coi thường Vu Nhai. Nếu như hắn từng xem qua Vu Nhai thi triển thần đạo thời gian, nhất định sẽ thi triển ra càng nhiều hậu chiêu hơn. Nhưng hắn không biết. Hắn cũng không biết kỹ năng thần đạo thời gian của Vu Nhai là được quang ảnh trong Ma Thiên Nguyên Giới truyền thừa lại. Đồng thời, hắn cũng không biết thần đạo thời gian của Vu Nhai cũng có thể vận dụng trên phương diện huyền khí.

Bởi vậy, chỉ nghe được Ầm một tiếng, một đạo thân ảnh trực tiếp xuất hiện ở phía trên cự chưởng vốn đang đập xuống... Đúng vậy, tiếng Ầm kia không phải là do Vu Nhai bị chưởng của Băng Tuyết Ma Vương đánh nất, mà là tiếng cự chưởng này đánh xuống đất.

Cự chưởng đánh xuống, nhưng Vu Nhai đã ở phía trên cự chưởng...

Vu Nhai sử dụng thời gian tăng nhanh. Tuy rằng xung quanh đã không có nguyên tố thời gian, bị nguyên tố băng của Băng Tuyết Ma Vương chen rơi, nhưng Vu Nhai lại lợi dụng huyền khí mang đến nguyên tố thời gian, khiến thời gian của hắn phát sinh biến hóa...

Từ lúc hắn cứu Ngôn Vũ, hắn đã thoát khỏi chỗ đó. Vị trí ban đầu vốn chỉ là ảo giác về hắn mà thôi.

Lúc ở trong rừng rậm Tinh Linh, đại chiến với đại quản sự Hắc Nguyệt hắn đã từng dùng loại thủ đoạn này. Hiện tại có cơ hội tốt như vậy, không phản kích còn đợi tới khi nào? Nhưng bình thường phản kích tuyệt đối không thể có hiệu quả. Bởi vậy, hắn trực tiếp ném ra một Lục Thiên Sát Trận đã chuẩn bị xong từ trước. Hắn dung hợp tất cả những Lục Thiên Sát Trận hắn lĩnh ngộ được ở bên trong, sau đó cứ như vậy đánh ra ngoài.

Hắn cũng không sử dụng hai trăm kiếm trận của hắn. Trên thực tế, trong kiếm trận tuy rằng cũng ẩn chứa Lục Thiên Sát Trận, nhưng cũng chỉ thắng ở sự linh hoạt hay thay đổi, có thể tùy tâm sở dục mà thôi. Uy lực chân chính lại không được như cái trước mắt này...

Đương nhiên, Lục Thiên Sát Trận như vậy đập xuống, cũng có phần tệ hại của hắn, chính là quá mức cứng nhắc. Nếu như bị kẻ địch trực tiếp tránh được, sợ rằng thoáng cái sẽ mất đi tác dụng. Có cường đại mấy đi nữa thì có ích lợi gì. Không đập trúng vẫn không tốt.

Nhưng Băng Tuyết Ma Vương quá tự tin, cũng quá mức khinh địch. Hắn tự tin với 8 thành lực lượng của hắn, Chuẩn Thần cấp trước mắt dù thế nào cũng không có khả năng trốn được. Chuẩn Thần cấp cùng Thần Vương có chênh lệch lớn tới mức nào. Đây quả thực là chuyện không thể cân nhắc. Hắn căn bản chưa từng tiếp xúc qua Huyền Binh Giả có thời gian thành thần, càng không biết bên trong Ma Thiên Nguyên Giới vẫn có loại quang ảnh thời gian này...

Kết quả, hắn không có dùng bất kỳ đến thủ đoạn nào sau đó. Ở bên kia chờ cự chưởng của hắn nắm lấy đối phương, sau đó hắn ở giữa sát trận.

- Cái gì?

Một cảnh tượng vừa rồi thật sự diễn ra quá nhanh. Từ khi Vu Nhai cứu Ngôn Vũ, đến Băng Tuyết Ma Vương đánh ra băng chưởng cực lớn, tiếp đó Vu Nhai né tránh cũng ném ra trận pháp phản kích. Chỉ có điều tất cả chỉ diễn ra trong thời gian một cái nháy mắt. Mọi người vốn đang sa vào chuyện Ngụy Linh là gián điệp của đế quốc Huyền Binh. Nhưng trong nháy mắt mọi chuyện biến thành tình trạng như vậy, ngươi bảo bọn họ làm sao suy nghĩ khác được?

- Không ngờ thành công. Đó là trận pháp gì?

Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế khiếp sợ, căn bản không cách nào tưởng tượng được một người trẻ tuổi lại tránh thoát một đòn trí mạng của Băng Tuyết Ma Vương, đồng thời còn phản kích thành công:

- Hình như không phải là phù văn trận a?

- Căn bản không phải là phù văn, mà là trận pháp chúng ta từ trước tới nay chưa từng thấy qua.

Đại quốc sư lắc đầu, trong lòng cảm than. Đại lục Thần Huyền ngây thơ sắp thay, đạt đến tình trạng mà ngay cả bọn họ những Thần Vương cũng nhìn không thấu. Trước đó, Ngụy Linh lấy ra một thứ kéo Nguyệt Lâm Sa từ trong ma pháp trận ra, bọn họ nhìn không hiểu là thứ gì. Hiện tại lại có một người lạ xuất hiện.

- Không quan tâm là thứ gì, không quan tâm hắn là người của đế quốc Huyền Binh hay là của thế lực nào. Chí ít chúng ta bây giờ có chung kẻ địch. Ngăn cản thủ hạ của Băng Tuyết Ma Vương, đừng để cho bọn họ đi đối phó tiểu tử này, đừng cho bọn họ phá trận.

Mạc Luân Tạp Đế quyết định thật nhanh nói. Trên thực tế hiện tại hắn cũng rất rầu rĩ. Bất kể là Nguyệt Lâm Sa ở phía trên phương diện lĩnh ngộ trận pháp, hay Băng Tuyết Ma Vương ở phía dưới thu thập linh hồn. Hình như cả hai đều không liên quan gì với bọn họ. Chí ít cuối cùng tình huống hình như hắn cái gì cũng không chiếm được.

Nói cách khác, không quan tâm phía nào thắng, Ma Uyên cũng sẽ không phải là của hắn.

Nhưng có biện pháp nào? Đại quốc sư đứng ở phía bên Nguyệt Lâm Sa. Hắn là gia chủ Mạc Luân Tạp Đế trừ khi ngả về phía Băng Tuyết Ma Vương, nếu không hắn cái gì cũng không làm được. Trong tay Băng Tuyết Ma Vương đã có nhiều lá bài như vậy, thậm chí còn có thủ hạ cấp Thần Vương. Hắn đi cũng sẽ rất đau trứng, thậm chí sẽ bị xem trở thành lính hầu. Vậy còn không bằng theo Nguyệt Lâm Sa. Chí ít công chúa Nguyệt Lâm Sa là chính thống.

Đương nhiên, xét trên phương diện tư tâm, hắn vẫn muốn ở trong đó đục nước béo cò. Nếu như hai phe có thể đánh tới tình tạng lưỡng bại câu thương là hay nhất.

Nhưng bây giờ, phía yếu thế rõ ràng chính là phía bên công chúa. Hắn cũng chỉ có thể gia nhập vào phía công chúa, khiến thực lực hai phe có thể cân đối hơn một chút, đánh lâu một chút. Hắn nói những lời chính nghĩa như vậy không phải là thật sự suy nghĩ cho công chúa.

Nói chung, trước tạm thời xem tình hình thế nào rồi hành động sau. Ôi, vẫn là thực lực không đủ.

Sau khi chứng kiến lực lượng của Băng Tuyết Ma Vương, hắn cũng biết gia tộc Mạc Luân Tạp Đế của hắn rất khó tiếp tục không dựa vào những thế lực lớn khác.

Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế nói xong, ngay đại quốc sư cũng gật đầu muốn liên thủ. Đột nhiên bọn họ dừng lại. Không phải bởi vì sợ thủ hạ của Băng Tuyết Ma Vương, mà là thủ hạ Thần cấp của Băng Tuyết Ma Vương căn bản không giải quyết được gia hỏa Ngụy Linh kia.

Bởi vì sau khi Ngụy Linh ném ra trận pháp kia, hung hãn lấy kiếm ra, trực tiếp xông vào trong trận. Xem bộ dáng hắn là muốn ở trong trận công kích Băng Tuyết Ma Vương. A, một tiểu tử cấp Chuẩn Thần chủ động công kích tồn tại đã tiến gần tới Thần Hoàng sao?

Nếu như trước đây có người nói với bọn họ như vậy, nhất định sẽ bị bọn họ mắng tới mức máu chó đầy đầu.

Vọt vào cái trận pháp quỷ dị kia, cũng có nghĩa là những thủ hạ Thần cấp của Băng Tuyết Ma Vương căn bản không có cách nào đuổi theo giết hắn. Những thủ hạ kia cũng là Thần cấp, đương nhiên biết trận pháp lợi hại.