Triệu Hoán Thần Binh

Chương 258: Không dừng được




- Hai!

Nghiêm Sương và Úy Trì Thiên Kinh đồng thời nói.

- A, hai người nào?

Kỵ sĩ giáo quan sững sờ, có phần không giải thích được.

- Chính là hai người này!

Nghiêm Sương và Úy Trì Thiên Kinh đều chỉ về phía Vu Nhai cùng Vu Tiểu Dạ.

Kỵ sĩ giáo quan liếc mắt nhìn Vu Nhai cùng Vu Tiểu Dạ, lại quay đầu lại nhìn Nghiêm Sương và Úy Trì Thiên Kinh một chút. Xem bộ dạng bọn họ không giống như đang đùa giỡn. Hắn lại hỏi:

- Ta nhìn ra được tiểu tử này cũng là tinh binh. Nhưng đừng quên hắn mang huyền khí giáp, trên lưng cõng một người. Trên sơn đạo cũng có thiết lập một vài cơ quan gây trở ngại. Có thể chạy được quá mười vòng đã là tốt rồi. Các ngươi xác định hắn có thể chống đỡ tới cùng sao?

- Đúng vậy!

Nghiêm Sương nặng nề gật đầu. Úy Trì Thiên Kinh có chút do dự, sau đó cũng gật đầu.

Kỵ sĩ giáo quan lại cảm thấy hứng thú. Hắn không biết hai người Nghiêm Sương có bối cảnh thân phận gì, nhưng thực lực hai người đều rất mạnh, có tư cách cạnh tranh vị trí kỵ sĩ Huyền Điện dự bị lần này. Lời nói của bọn họ tất nhiên sẽ không có trọng lượng.

Kỵ sĩ giáo quan sẽ không hỏi nhiều, cũng sẽ không để ý xem Vu Nhai có bối cảnh gì. Hắn chỉ tin tưởng vào hai mắt của mình.

Vu Nhai chạy không ngừng.

Nói thật ra, hắn cảm thấy rất thoải mái. Tuy nói trên sơn đạo sẽ có vào đoạn đường bị đá chặn, sẽ có vài đoạn đường, huyền khí giáp đột nhiên nặng thêm giống như có nam châm hút. À, không biết thế giới này gọi thành cái gì. Nói chung là vật kia có thể hút huyền khí giáp, lại đột nhiên khiến người ta cảm giác không thở nổi. Ban đầu Vu Nhai cũng có chút không thích ứng. Nhưng rất nhanh nó đã không thành vấn đề nữa.

- A, đây là...

Vu Nhai đột nhiên cảm giác được điều gì. Hình như huyền khí trong cơ thể sau khi bị áp chế có kích động muốn phản công, muốn phá thể chui ra. Huyền khí sinh linh, huyền khí linh tính trong tiềm thức không muốn bị áp chế, dĩ nhiên là phải phản kháng. Nhưng huyền khí giáp lại tuyệt đối không cho phép phản kháng. Bởi vậy, huyền khí chỉ có thể sôi trào ở bên trong cơ thể. Làm nhân loại, bị áp chế tự nhiên sẽ có phẫn nộ, sẽ nảy sinh tâm tình. Huyền khí đã có linh tính cũng sẽ có tâm tình, nảy sinh tâm tình, chứng minh linh tính càng ngày càng no đủ, càng ngày càng lớn mạnh.

Tâm thần Vu Nhai chấn động, vận dụng Linh Ý Thiên Hành, tầng thứ tư của Thần Huyền Khí Điển, bắt đầu dẫn dắt huyền khí này. Từng tia huyền khí bị tách ra, giống như từng con rắn nhỏ. Hắn cảm giác được, Linh Binh Sư thất đoạn của hắn đã chững lại từ lâu, chợt có dấu hiệu đột phá.

Hắn tập trung tinh thần, chạy bộ biến thành hành động theo bản năng. Ngay cả Vu Tiểu Dạ tỏa ra mùi thơm mát phía sau, hắn cũng không để ý tới.

Bên kia, trên sơn đạo thứ nhất, tất cả mọi người không cười được nữa.

Mệt, vô cùng mệt. Đặc biệt là khi cần phải phóng thật cao qua tảng đá lớn, bọn họ gần như đều không chống đỡ được nữa. Khi chạy tới vòng thứ năm, có người trốn ở phía sau tảng đá lớn nào đó nghỉ ngơi. Bọn họ thật sự không đứng dậy nổi. Còn có một vài người trực tiếp bị thương, nhưng huyền khí bị ngăn chặn lại không thể dùng để chữa thương.

Từ từ, tất cả mọi người không chạy nữa. Một đám người tập trung ở bên cạnh một tảng đá lớn nghỉ ngơi. Trong số bọn họ nhiều nhất chỉ mới chạy được sáu vòng, ít nhất mới chạy được hai vòng. Có vài người thậm chí có khí lực cũng không chạy. Muốn phản đối, mọi người cùng nhau phản đối.

- Các ngươi thật đúng là làm đẹp mặt cho học viện các ngươi. Học viện Bắc Đấu, được xưng là học viện bình dân mạnh nhất, lại chỉ có khả năng chịu đựng như vậy thôi sao. Quả nhiên là một đám ô hợp.

Không biết từ lúc nào, kỵ sĩ giáo quan đã ngồi ở trên tảng đá lớn chỗ bọn họ nghỉ ngơi, thản nhiên nói. Học viện bình dân tất nhiên không phải thật sự là bình dân, mà ám chỉ trong học viện không có người của mười tám đại gia tộc binh khí.

Trên mặt tất cả mọi người lộ vẻ giận dữ, lại không có người nào nói chuyện. Vừa nãy bọn họ đã thương lượng xong. Không quan tâm giáo quan nói gì bọn họ đều không tiếp lời.

Kỵ sĩ giáo quan cũng không tức giận, chỉ cười nhạt nói:

- Mấy thằng nhóc phía dưới, nếu như các ngươi có hứng thú, cũng mang huyền khí giáp trên lưng chạy đi. Chỉ cần có thể chạy được mười vòng, sau khi các ngươi rời khỏi đây có thể nói với người khác, các ngươi mạnh hơn so với bất kỳ một học sinh nào trong học viện Bắc Đấu. Ta tin tưởng học viện các ngươi cũng sẽ thưởng cho các ngươi. Thế nào, có dám bắt đầu hay không?

Ban đầu, nghe hắn nói mấy câu, học sinh học viện Bắc Đấu đều muốn cười. Trời ạ, chỉ có kẻ ngốc mới chạy đến. Nhưng nghe tới mấy câu phía sau, bọn họ lập tức biến sắc. Nếu vậy bọn họ sẽ đặc biệt mất mặt. Nếu như vậy, bọn họ còn có mặt mũi gì để trở lại Bắc Đấu nữa?

Các học sinh của học viện khác ở phía dưới mắt nhìn nhau. Có vài người không chút nghĩ ngợi mang huyền khí trên lưng giáp.

Mẹ nó, ở tỉnh Bắc Đấu, bọn họ những học sinh của học viện khác có người nào không bị học viện Bắc Đấu áp chế. Hàng năm đều có đủ loại thi đấu, mỗi lần đều bị cười nhạo. Hiện tại cuối cùng đã có cơ hội mở mặt mở này, cho dù là bò cũng phải bò hết mười vòng. Bọn họ làm.

- Các ngươi cứ tiếp tục ở lại đây đi. Không chạy hết mười vòng, ngày hôm nay cứ ngủ ở chỗ này đi.

Kỵ sĩ giáo quan nhẹ nhàng nhảy một cái, đã trở lại vị trí cũ. Tất cả học sinh của học viện nhỏ ở đây đều đã chạy.

- Chúng ta cũng chạy một chút đi!

Nghiêm Sương đột nhiên nói.

- Được, chúng ta đi sơn đạo thứ hai!

Úy Trì Thiên Kinh đã sớm nghẹn đủ, đương nhiên, còn phải trưng cầu ý tứ của kỵ sĩ giáo quan một chút. Tất nhiên không có vấn đề gì. Hai người cũng chạy đi.

Kỵ sĩ giáo quan miễn cưỡng nhìn mọi người, cảm giác bầu trời thật là đẹp. Cuối cùng hắn nhìn tới trên người một kẻ đặc biệt kia, khẽ a một tiếng:

- Xem ra tiểu tử này đúng như bọn họ nói, có khả năng chịu đựng kinh người. Mười vòng, lại còn không có chút mệt mỏi nào.

- A, xem ra Bắc Đấu thật sự có hạt giống không tồi, có lẽ sẽ có cơ hội.

Mất đi huyền khí, mười vòng thật sự không là dễ chạy như vậy. Học sinh học viện Bắc Đấu đã không dám nghỉ ngơi nữa. Bất kỳ ai cũng không muốn khi trở lại học viện Bắc Đấu bị người ở phía sau lưng chỉ trỏ. Bọn họ đành phải cắn răng chạy cho xong.

Đúng lúc này, các loại tinh thần đoàn đội cũng từ từ được phát huy. Bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, đi cùng nhau. Cuối cùng, có người ngất đi, có người cõng trên lưng chạy. Mệt thì nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đủ lại cắn răng chạy tiếp.

Đương nhiên, bọn họ chia làm hai đoàn đội. Một đoàn đội là các học viện nhỏ. Một là đoàn đội học viện Bắc Đấu.

Bên kia, Vu Nhai vẫn hồ đồ chạy. Thậm chí ngay cả khi bên cạnh có thêm hai người chạy cùng, hắn cũng không biết. Trong cơ thể, mỗi lúc lại có một phần nhỏ được tách ra. Loại trạng thái này khiến ngay cả Vu Tiểu Dạ cũng cảm giác kỳ quái.

Tại sao biểu ca đột nhiên không nói gì vậy?