Triệu Hoán Thần Binh

Chương 57: Tiểu tặc, đi tìm chết đi!




Thiên tính ma thú gắn liền với thiên địa rộng lớn. Ràng buộc nó có thể khiến nó thành cá chậu chim lồng mà thôi. Cảnh cá chậu chim lồng vĩnh viễn khiến Khu Phong Thứu không thể tiến hóa, vĩnh viễn chỉ có thể bay cao như vậy.

Tiểu Thúy kêu lên vài tiếng, sau đó bay vào trong rừng núi bên cạnh rồi biến mất. Nó dĩ nhiên không phải hoàn toàn rời đi. Có đôi khi ma thú, dã thú hiểu báo ân hơn nhân loại, càng quý trọng tình nghĩa hơn, lại vĩnh viễn sẽ không thay lòng.

Binh sĩ trên thành nhìn Khu Phong Thứu biến mất, trong lòng thầm nghĩ đúng là một đóa hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu. Nhất định là Khu Phong Thứu được nuôi từ nhỏ. Gia hỏa này nhất định là một quý tộc đáng chết. Cứ điểm Động Minh cách cứ điểm Á Xuyên cũng khá xa. Ở đây chủ yếu đều là tinh binh, cũng không có người của năm ngàn bộ binh Á Xuyên ngày đó. Không ai nhận ra Vu Nhai, cũng sẽ không có người nào biết câu chuyện cảm động giữa hắn cùng với Khu Phong Thứu lúc trước.

- Tổ Kỳ Binh dơ bẩn sao? À, vượt qua sườn núi kia, sang bên kia chính là đất của quân doanh tổ Kỳ Binh. Đây là điều khoản và giới thiệu trong tiểu đoàn Tinh Binh. Tiểu tử ngươi tự xem đi. Không nên gây chuyện, nếu như ngươi còn muốn để tổ Kỳ Binh tiếp tục tồn tại ở đây.

Sau cánh cửa lớn của cứ điểm, có người chịu trách nhiệm tiếp đón. Phản ứng của người này cũng giống như binh sĩ trên cứ điểm. Hắn ôn hoà nói vài câu, làm một vài thủ tục, sau đó ngay cả một người dẫn đường cũng không có, chỉ đơn giản chỉ phương hướng, để Vu Nhai tự mình đi.

Vu Nhai nhún vai. Càng như vậy hắn càng cảm thấy hiếu kỳ đối với tổ Kỳ Binh. Trong lòng hắn nghĩ tổ Kỳ Binh chắc hẳn là các loại quái nhân, những kẻ chán chường, dơ bẩn không còn hình tượng. Cũng không biết đưa mình đến nơi này có phải là một sự thỏa hiệp của bộ binh phòng đối với kỵ vệ Bắc Đấu hay không. Nhưng hắn cần gì quan tâm. Nếu chưa từng có lý tưởng, vậy cứ tìm cơ hội lại đi ra ngoài xem một chút, xem có thể hay không lại lấy được mấy thanh thần binh về hay không.

Dọc đường đi, Vu Nhai nhìn tờ giới thiệu về tiểu đoàn Tinh Binh. Tiểu đoàn Tinh Binh là binh mã đứng đầu Bắc Đấu thậm chí là trong đế quốc Huyền Binh. Mỗi người đều là chiến sẽ có thực lực cường đại. Dù là quý tộc cũng vậy, bình dân cũng vậy, một khi tiến vào đây nhất định phải có tinh thần chiến sĩ.

Cứ điểm Động Minh trấn áp vương quốc Lạc Thiên, một vương quốc lớn hơn so với Á Đặc. Trong các vương quốc, cũng chỉ có quốc gia này thích gây sự. Cũng chỉ có quốc gia này cách đế quốc Ma Pháp gần nhất. Từ dãy núi Loạn Xuyên đến nơi đây, trên cơ bản là bị cắt đứt. Loạn địa Bách tộc ở phía tây bắc của dãy núi Loạn Xuyên, không có quan hệ gì với đế quốc Lạc Thiên. Đế quốc Ma Pháp muốn tiến vào nơi đây tương đối dễ dàng.

Đồng thời, phía đông cứ điểm Động Minh là tỉnh Chùy Lĩnh. Phía nam tỉnh Chùy Lĩnh chính là chiến trường phía nam cùng đế quốc Ma Pháp. Chiến sự nổ ra, bất kỳ lúc nào, tiểu đoàn Tinh Binh cũng sẽ bị điều đi tới chiến trường phía nam.

Tiểu đoàn Tinh Binh lại chia làm bảy đại doanh, lần lượt lấy bảy ngôi sao bắc đẩu làm danh. Khác với Thiên Xu, Dao Quang chính là, ở đây sử dụng cách gọi thứ hai của bắc đẩu làm tên, theo thứ tự là Tham Lang, Cực Môn, Lộc Tồn, Văn Khúc, Liêm Trinh, Vũ Khúc và Phá Quân!

Bảy đại doanh không phân cao thấp, hình thành một loại ý thức cạnh tranh rất mạnh.

- Kỳ quái, tổ Kỳ Binh thuộc đại doanh nào trong bảy đại doanh vậy?

Vu Nhai trừng mắt nhìn, sau đó lại cẩn thận xem lại một chút, nhưng vẫn không tìm được thủ trưởng của tổ Kỳ Binh. Bên trong hình như căn bản sẽ không viết đến sự tồn tại của tổ Kỳ Binh. Hay là mình cứ đến doanh địa phía trước hỏi một chút vậy.

Vu Nhai vượt qua sườn núi nhỏ mà vị lão huynh kia đã nói lúc trước...

Tiểu muội hắn, đã đi một giờ còn chưa tới.

Vu Nhai không có cách nào chỉ có thể chạy, xuyên qua hai rừng rậm nhỏ và ba con sông nhỏ cuối cùng mới thấy một nơi giống như thôn nhỏ, còn có một cánh cửa lớn, được làm bằng gỗ. Phía trên là một cái biển hình thoi, viết một chữ Kỳ. Chắc là ở đây không sai.

- Có người ở đây không?

Vu Nhai đi vào, bên trong yên tĩnh, không cảm giác được chút khí tức nào. Âm thanh phản hồi lại chấn động, giống như tiến vào quỷ thôn. Nếu không phải xung quanh có vẻ rất sạch sẽ, Vu Nhai còn tưởng rằng tổ Kỳ Binh cũng chỉ có một mình.

- Xin hỏi có người ở đây không?

Vẫn là tiếng hồi âm vang vọng lại. Có lẽ tất cả mọi người đều đi ra ngoài. Hắn đi dạo ở bên trong. Các cánh cửa gần như đều mở ra. Bên trong có không ít thực vật và quần áo và đồ dùng hàng ngày các loại.

À, xem ra tuy rằng không nhiều người lắm, nhưng cũng không phải là quá ít. Điều khiến Vu Nhai ngạc nhiên chính là nơi đây cũng không phải dơ bẩn chán chường giống như hắn đã tưởng tượng. Không ngờ ở đây lại sạch sẽ hơn bất kỳ chỗ nào khác. Ở đây thật sự là tổ Kỳ Binh sao?

- A, hình như có vài tiếng động kỳ quái. Cánh cửa này lại đóng!

Vu Nhai đột nhiên đi tới trước một căn nhà gỗ nhỏ tinh xảo. Sau khi lẩm bẩm tự nói vài câu, hắn gõ cửa, hỏi:

Cốc cốc...

- Xin hỏi có người ở đây không?

Không có tiếng trả lời, nhưng tiếng động bên trong lại càng lúc càng mạnh, hình như có chút hỗn loạn.

Chẳng lẽ có người tẩu hỏa nhập ma?

Cửa không có khóa, Vu Nhai cũng không hỏi nhiều nữa. Nếu có người nhất định sẽ đáp lại. Nhưng bên trong rõ ràng có tiếng động. Nói cách khác bên trong khẳng định có người. Nếu họ không trả lời sợ rằng thật sự tẩu hỏa nhập ma gì đó rồi, nên hắn mới không có cách nào đáp lại.

Vu Nhai trực tiếp mở cửa. Bóng tối bên trong bị ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào. Hắn chớp mắt vài cái. Khi nhìn lại lần nữa, hắn đột nhiên ngây người.

Một gương mặt trắng mịn không tỳ vết, y phục màu trắng, môi cũng trắng. Mái tóc đen bóng như thác nước rũ xuống. Nàng hoàn toàn không có biểu hiện bất ngờ. Mắt nàng nhắm lại, giống như từ trước tới nay chưa từng mở ra.

Trước đây, Vu Nhai vẫn cảm thấy công chúa ma pháp là nữ nhân xinh đẹp nhất mà hắn gặp được sau khi đi tới thế giới này. Đúng vậy, vẻ đẹp của nàng khác hẳn với mỹ nữ trước mắt. Vẻ đẹp trước mắt này thực sự khiến người ta nói không nên lời. Dường như là một vẻ đẹp không thuộc về thế gian này. Nó khiến người ta muốn che chở, muốn ôm vào trong lòng, muốn hôn nhẹ lên đôi mắt của nàng.

- Tiểu tặc, đi tìm chết đi!

Giọng nói thâm trầm phá vỡ sự yên lặng không giống trần thế này. Trong giây lát, một ánh sáng màu trắng bạo phát ở trước người nữ hài. Từng đường vân từ trước người nàng lan ra. Vừa rồi, Vũ Nhai bị dung mạo của nàng hấp dẫn, không ngờ không phát hiện được ở trước người nàng có một khối thủy tinh lục giác tuyệt đẹp giống như hột xoàn. Chỉ có điều khối thủy tinh trước mắt này còn lớn gấp trăm lần so với hột xoàn lớn gấp trăm lần. Những đường vân kia chính là từ trong khối thủy tinh bạo phát ra. Nó giống như một mạng nhện cực lớn, chỉ có điều sợi đan cực nhanh.