Trò Chơi Chết Chóc

Chương 132




Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Bảo Vệ khoanh tay tựa vào lưng ghế, cười nói: "Tôi không có động cơ giết người, Kịch bản của tôi cũng chẳng đề cập đến ân oán mâu thuẫn lằng nhằng gì hết. Rất có thể trừ mấy tên nghi phạm như các người ra thì nhiệm vụ này có các người bình thường như tôi nữa. Người chơi không bị nghi ngờ sẽ có trách nhiệm điều tra và tổ chức cho mọi người bầu ra hung thủ."

"Được rồi," Hộ Lý cười lạnh, nói: "chúng tôi không tìm được manh mối trong phòng các cậu không có nghĩa các cậu không phải nghi phạm. Ví dụ như cậu bác sĩ kia. Dù không tìm thấy đầu mối nhưng trên xác ông chủ lại có vết kim châm của cậu ta, ai dám bảo cậu ta không đáng ngờ?"

Sư Văn nói: "Rất có thể anh ta đã tiêm thuốc với sự đồng ý của ông chủ. Trên tay ông ta có rất nhiều vết kim, trong đó nhiều vết đã liền, như vậy có nghĩa đây ông chủ đã bắt đầu tiêm thuốc được một thời gian rồi. Có lẽ là vì lý do sức khỏe mà ông chủ phải thường xuyên phải tiêm. Vừa khéo lại có bác sĩ ở đây nên anh ta đã nhận trách nhiệm này."

Sư Văn quay sang nhìn Phong Đình, hỏi: "Anh không định cho mọi người biết Kịch bản của mình ư?"

Phong Đình cong môi, chầm chậm thốt: "Đúng như anh nói, tối qua tôi đã tiêm cho ông chủ. Ông chủ có tuổi rồi nên mắc vài chứng bệnh, bắt buộc phải tiêm thuốc hàng ngày. Là bác sĩ nên tôi nhận trách nhiệm tiêm thuốc cho ông ta. Tôi tiêm cho ông chủ vào lúc mười giờ tối. Vị quản gia cũ của lâu đài đã nhắc trước cho tôi giờ tiêm nên tôi vẫn nhớ... Khi ấy cũng có người đã nghe được tận tai."

"Vậy là anh không chịu thừa nhận mình tiêm thuốc độc cho ông chủ sao?" Sư Văn tiếp tục hỏi.

Phong Đình nhướn mày: "Tôi không có động cơ giết người, thuốc trong ống tiêm là thuốc chữa bệnh."

Sư Văn nói: "Đến lúc tìm được ống tiêm là chúng ta sẽ biết điều anh nói có phải thật không!"

"Thật ra... các người có từng nghĩ tới việc dù có tìm được chứng cứ chứng minh tất cả mọi người đều đã ra tay với chủ tòa lâu đài, thì ta vẫn không thể tìm nổi hung thủ không?" Dư Tô đưa mắt nhìn các người chơi chăm chú, cất lời: "Đây là màn chơi thứ mười của tất cả mọi người ở đây, chắc hẳn chúng ta đều từng nhiều lần bị Ứng dụng lừa gạt, cũng phải biết nhiều lúc chính luật chơi cũng là một trò lừa lớn."

"Rốt cuộc cô muốn nói gì?" Liễu Hương hỏi.

Dư Tô nhìn cô ta, nói: "Trước khi chúng ta tìm manh mối theo như trình tự nhiệm vụ thì tôi muôn biết một chuyện rất quan trọng. Có phải tất cả mọi người ở đây đều không xác định được thời gian chính xác mình hạ sát ông thủ không?

Ví dụ như có người đánh thuốc độc ông ta, nhưng không biết phải mất bao lâu thuốc độc mới phát tác. Hoặc là, có người đánh vào đầu ông chủ, nhưng phải một lúc sau ông ta mới có thể chết vì xuất huyết não. Trong khoảng thời gian này liệu có người khác tiến vào ra tay với ông chủ không.

Vậy nên nếu bỏ qua những hành động của những người khác mà chỉ căn cứ vào bản thân mình, Kịch bản có nói cho mọi người biết dựa vào phương pháp giết người của mình, thời gian tử vong cụ thể của ông chủ sẽ là lúc nào không? Nếu không thì... vế sau chắc tôi cũng không phải nhiều lời đâu nhỉ?"

Sắc mặt người đàn ông trung niên vai Đầu Bếp thoáng thay đổi, ông ta cất lời: "Ý cô là, nếu tất cả những người đã ra tay với ông chủ không thể xác định được thời gian mình khiến ông ta bỏ mạng thì chúng ta cũng không tìm nổi hung thủ chỉ qua manh mối được?"

"Buồn cười thật," Bảo Vệ bật cười, nói: "hỏi cũng bằng không, chẳng ai dám nói với mọi người khoảng thời gian mình đã ra tay đâu, lại càng không dám nói sau khi mình ra tay xong, ông chủ chết lúc mấy giờ. Làm vậy chẳng khác nào tự nhận mình là hung thủ."

Phong Đình nhè nhẹ gõ ngón tay trên mặt bàn, nghe vậy bèn nói: "Mọi người có thể viết chữ lên giấy, không đề tên, chỉ cần viết mình có xác định được thời gian nạn nhân tử vong hay không. Nếu sợ lộ bút tình thì cứ viết bằng tay trái, việc này chỉ có lợi cho mọi người thôi, tránh phí công vô ích, tôi nghĩ trừ hung thủ thật sự ra thì sẽ chẳng ai giấu diếm chuyện này đâu?"

Liễu Hương đặt tay lên bàn, chống cằm nhìn Phong Đình: "Tôi đồng ý, cách này của anh được đấy."

Bảo Vệ nhíu mày, nói: "Được, cô đồng ý thì đương nhiên tôi sẽ nghe theo cô."

Dư Tô cũng gật đầu tán thành. Cộng thêm cả Phong Đình nữa thì đã có bốn người bỏ phiếu thuận. Bốn người còn lại ngẫm nghĩ một hồi, rồi cuối cùng Đầu Bếp cũng đồng ý.

Đã hơn một nửa số người chơi tán thành rồi, ba người còn lại thấy vậy cũng gật đầu.

Mọi người lấy tám tờ giấy giống hệt nhau, mỗi người cầm một tờ, trở về phòng mình, chọn một trong hai đáp án "Có" hay "Không" rồi viết lên giấy, gập đôi tờ giấy lại hai lần mang tới đại sảnh chờ.

Sau khi cả tám người đã tập trung đông đủ, bọn họ bèn thả giấy vào hòm.

Bảo Vệ, người ít bị nghi ngờ nhất ở đây lắc hộp giấy lên, xáo loạn những mảnh giấy bên trong rồi bắt đầu mở từng tờ ra.

Cuối cùng điều đáng ngạc nhiên là... Tám tờ giấy thì có đến bảy tờ viết chữ "Không". Tờ còn lại viết ba chữ "Không giết người".

Rõ ràng tờ giấy này là của Bảo Vệ viết, anh ta không bị mọi người phát hiện ra động cơ giết người, các người chơi cũng chẳng tìm được manh mối trong phòng anh ta, thậm chí còn không có vết thương nào trên cơ thể ông chủ là chắc chắn do người này tạo ra. Vậy nên dù anh ta có thật sự tham gia mưu sát ông chủ thì trong tình huống này, Bảo Vệ vẫn cứ nhất mực nói mình không giết người.

Nhưng nếu không viết như vậy thì khi công khai nội dung trên giấy, anh ta sẽ lại vì trước sau bất nhất mà bị mọi người nghi ngờ. Vậy nên Dư Tô cũng đoán trước được việc Bảo Vệ chối tội.

Nhưng trừ anh ta ra thì đáng ngạc nhiên là cả bảy tờ giấy đều đáp "Không".

Cũng có người gần như tất cả mọi người đều không thể xác định được chính xác thời gian mình khiến ông chủ tử vong.

Trong bảy tờ giấy này có thể có một tờ là nói dối, người nói dối đương nhiên là hung thủ, vì hung thủ có thể nắm giữ thông tin chính xác về cái chết của nạn nhân.

Nhưng cũng có thể đến cả hung thủ thật sự cũng chẳng biết mình có đúng là kẻ đã giết người hay không.

Nói chung, dù trong số họ có một tên hung thủ đã nói dối thì vẫn còn tới sáu người khác nói thật.

Vậy nên gần như mọi người đều không biết chính xác khoảng thời gian ông chủ tử vọng.

Không thể xác định được thời gian tử vong thông qua hành động của các người chơi thì chẳng có cách nào loại trừ người vô tội và hung thủ.

Trước đó, Dư Tô và Phong Đình có bàn riêng với nhau, họ cũng đã đoán được khả năng này, nhưng hiện giờ thấy kết quả cũng không khỏi nặng lòng.

Tất cả các người chơi đều hết sức ngạc nhiên, cứ thế nhìn chằm chằm tám tờ giấy, bọn họ mang vẻ mặt rối rắm, trầm lặng mất hồi lâu, Bảo Vệ mới phá vỡ sự im lặng: "Liệu có người nào nói dối không?"

Nội dung của bảy tờ giấy giống nhau y đúc, các người chơi không cần giấu diếm gì. Nếu bọn họ đều đáp "Không" thì có nghĩa cả bảy đều đã ra tay với ông chủ, chỉ trừ một mình Bảo Vệ - người bọn họ tạm thời chưa thể xác định được liệu anh ta đang nói thật hay nói dối.

Dư Tô lắc đầu: "Ít nhất thì không phải tôi."

Thợ Làm Vườn nói: "Tôi cũng vậy, tôi thật sự không biết."

Quản gia Sư Văn thở dài, trầm giọng: "Nếu tất cả mọi người đều không xác định được thời gian tử vong thì chúng ta không thể tìm được hung thủ bằng cách xác định khoảng thời gian ra tay rồi. Suy luận hay tìm đầu mối đều không có tác dụng, chỉ có thể đoán mò. Nhiệm vụ lần này... đã đẩy chúng ta vào thế bí."

Các người chơi khác đưa mắt nhìn nhau, sắc mắt ai nấy đều khá khó coi.

Hộ Lý nhíu mày, nói: "May là đã phát hiện ra chuyện này, nếu không chúng ta lại phải lãng phí rất nhiều thời gian để tìm manh mối. Ứng dụng thiết lập xuất thân và câu chuyện quá khứ riêng cho từng người chúng ta, còn chỉ dẫn rõ cách giết người, cuối cùng tất cả lại đều là dối trá!"

"Nhưng giờ manh mối và bằng chứng đều mất tác dụng rồi thì ta phải làm sao?" Thợ Làm Vườn cất lời: "Chẳng lẽ thật sự phải bỏ phiếu bừa ư?"

Ngón tay được gọt dũa cẩn thận của Liễu Hương khẽ vuốt ve cằm mình, tầm mắt chầm chậm lướt qua gương mặt các người chơi. Cô ta khẽ cười, đứng dậy rồi níu lấy tay Bảo Vệ ngồi cạnh, dịu dàng thốt: "Nếu manh mối không có tác dụng gì thì chúng tôi về phòng trước đây."

Người Bảo Vệ mềm nhũn như chuẩn bị rơi xuống đất tới nơi. Anh ta mau chóng đứng dậy theo Liễu Hương, rồi hai người cứ thế rời khỏi đại sảnh, rẽ vào một góc tường rồi biến mất sau hành lang.

Các người chơi khác rời tầm mắt, sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, Sư Văn đứng lên, cất tiếng: "Vậy tôi cũng về phòng trước đây, tối nay chúng ta cứ bỏ phiếu bừa thôi."

Đầu Bếp và Hộ Lý cũng người trước người sau bỏ đi, Thợ Làm Vườn do dự một hồi, đưa mắt nhìn Dư Tô và Phong Đình rồi hạ giọng: "Tối nay tôi định bỏ phiếu cho... Bảo Vệ, hai người thì sao?"

Phong Đình lắc đầu: "Tôi phải cân nhắc đã, sao cô lại bỏ phiếu cho anh ta?"

Thợ Làm Vườn quay đầu liếc về phía hành lang, trông dáng vẻ vô cùng dè dặt cẩn thận, "Tôi cảm thấy người không giống hung thủ nhất có thể lại chính là hung thủ."

Dư Tô cười, nói: "Như vậy chẳng phải Ứng dụng đã bẫy anh ta sao, ai cũng thấy mình anh ta là ít chứng cứ nhất, nếu anh thật sự là hung thủ thì tối cứ bầu phiếu thẳng cho Bảo Vệ, những người khác sẽ nắm được chiến thắng một cách dễ dàng?"

Thợ Làm Vườn cúi đầu, đương lúc Dư Tô và Phong Đình đứng dậy chuẩn bị bỏ đi, cô ta mới nói: "Thật ra... tôi cảm thấy anh ta là người nguy hiểm nhất, chẳng lẽ hai người không thấy sao? Ở vào tình huống không thể tìm được hung thủ thông qua bằng chứng như hiện giờ, mọi người có thể bỏ phiếu bừa, cũng có thể có hành động tự bảo vệ bản thân mình. Nhìn dáng vóc có vẻ sức khỏe anh ta rất vượt trội, tôi chỉ muốn để anh ta rời màn chơi này trước thôi."

Dư Tô trầm ngâm một hồi rồi nói: "Được, tôi cũng sẽ cân nhắc xem, dù sao thì chọn ai cũng là chọn."

Thợ Làm Vườn mỉm cười, đưa tay làm động tác mời hai người đi.

Sau khi rời khỏi đại sảnh, cả hai cùng trở về phòng Dư Tô.

Dư Tô để Phong Đình vào phòng, cô đóng cửa, áp tai vào tấm ván gỗ nghe nóng một hồi rồi mới quay lại gật đầu với anh.

Phong Đình ngồi xuống bên chiếc ghế kê cạnh giường, vỗ lên mép giường tỏ ý bảo Dư Tô ngồi xuống.

Dư Tô tiến lại ngồi rồi, anh mới hạ giọng: "Nguy hiểm thật sự của màn chơi này còn chưa xuất hiện, thứ chúng ta phải đối mặt sẽ không đơn giản chỉ là cuộc bầu phiếu mỗi đêm, mà là sự tàn sát sau lưng của đám người chơi."

Dư Tô gật đầu, nói: "Nhưng chúng ta cùng đội, biết được một phần Kịch bản của nhau trước, như vậy mới có thể nhận ra trong Kịch bản có bẫy, nếu không chỉ e mọi người sẽ cứ thế làm theo trình tự của các màn chơi khác, tập trung tìm manh mối, lãng phí thời gian vô ích."

Đáng tiếc hiện giờ vẫn chưa ai phát hiện ra thân phận của Phong Đình, vậy nên Dư Tô cũng không thể biết lai lịch của nhân vật anh sắm vai.

Phong Đình hỏi: "Tối nay cô muốn bỏ phiếu cho ai?"

"Tôi vẫn chưa nghĩ xong," Dư Tô nói: "cũng có thể bỏ phiếu cho Bảo Vệ như lời Thợ Làm Vườn nói."

Nếu không tìm được hung thủ mà chỉ có thể bỏ phiếu bừa, thì để tự bảo vệ mình, các người chơi rất có thể sẽ ra tay với nhau.

"Ra tay" ở đây không phải là bỏ phiếu. Bảo Vệ dáng vóc cao to vạm vỡ, trong mắt mọi người anh ta là kẻ khó nhằn nhất. Mà người có dáng vẻ yếu đuối như Thợ Làm Vườn đương nhiên sẽ phải loại Bảo Vệ đầu tiên.

"Chúng ta còn một vần đề cần cân nhắc," Phong Đình nói: "Kịch bản bẫy người chơi, muốn để chúng ta bỏ phí thời gian tìm manh mối, suy luận ra hung thủ rồi bỏ phiếu cho người này. Nếu nghĩ theo hướng khác, nếu ta không phát hiện ra Kịch bản có ý đánh lạc hướng mà cứ tiếp tục tiến hành nhiệm vụ theo cách thông thường... Thì tiếp sau đây sẽ có chuyện gì xảy ra?"

Dư Tô suy nghĩ, nói: "Trước khi phát hiện ra chuyện này, mỗi tối chúng ta sẽ bàn bạc, bầu ra một người khả nghi nhất."

"Chúng ta có tám người, nếu xui xẻo thì ít nhất cũng phải chết được một nửa mới có thể bỏ phiếu trúng được hung thủ." Phong Đình nhìn cô chăm chú: "Chẳng lẽ Ứng dụng khiến các người chơi bỏ phí thời gian sức lực ra chỉ để nhìn chúng ta tìm hung thủ bằng những manh mối thiếu thuyết phục như những tên hề hay sao? E là Ứng dụng không dịu dàng tới vậy đâu."

Dư Tô khẽ nhíu mày, hạ giọng: "Vậy là việc Ứng dụng thiết lập Kịch bản là còn có mục đích khác?"

Phong Đình đưa mắt nhìn cánh cửa đang khép chặt, trầm giọng: "Giờ tôi vẫn chưa rõ sẽ có chuyện gì xảy ra, đêm nay cô hãy cẩn thận, hay là... tới ngủ với tôi?"

Dư Tô:???

Dư Tô day trán: "Sếp, anh nói chuyện nghiêm túc đi được không?"

"Ồ," Phong Đình: "vậy hay là tôi tới ngủ với cô?"

Dư Tô: "... Thôi anh ngủ cùng Liễu Hương đi."

Phong Đình quay đầu nhìn cô, nhướn mày: "Có mùi ghen tuông ở đâu vậy?"

Dư Tô vô cảm: "Có lẽ tại lâu rồi anh chưa tắm."

Phong Đình khẽ cười, lấy ngón tay cốc trán cô rồi đứng dậy: "Tôi về phòng đây, nếu đêm có chuyện gì thì tới tìm tôi."

"Được."

Phong Đình tiến về phía cửa vài bước rồi thoáng khựng lại, quay đầu bảo: "Không có chuyện cũng có thể tới."

"..." Dư Tô quăng gối vào người anh.

Ban sáng, các người chơi đều không có tâm trạng ăn, đến trưa mới lần lượt kéo đến bếp tìm cái bỏ bụng.

Người tiến vào bếp đầu tiên là Thợ Làm Vườn, cô ta lấy hai quả táo, rửa sạch ngay tại bếp rồi mang về phòng.

Người tiếp theo là Dư Tô, cô đang chọn đồ ăn thì thấy Hộ Lý tiến vào, bước thẳng về phía tủ lạnh, có vẻ định lấy đồ ăn mình đã làm sẵn ra.

Vừa mở cửa tủ, bà ta đã kinh ngạc kêu một tiếng "A" rồi lớn giọng: "Ai cắm hung khí giết người vào miếng thịt lợn vậy? Có để người ta ăn không đấy?"

Dư Tô đứng sau lưng bà ta, lè lưỡi rồi cắp táo tức tốc chuồn mất.