Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 107: Phá thân




Thấy động tác cô mau lẹ như vậy, Từ Khiêm không ngăn được sự kinh ngạc trong mắt.

"Em làm gì vậy?"

"Anh nói tôi đang làm gì?" Ngu Dao nhìn anh, hỏi lại.

Đến nơi này, Ngu Dao đã vô số lần làm công tác tư tưởng cho mình, chẳng qua chỉ là cùng anh ta một đêm thôi, gắng nhịn một hồi cũng sẽ qua.

Đuôi mắt Từ Khiêm liếc nhìn cô một cái, hôm nay Ngu Dao trang điểm rất đẹp. Cô mặc một chiếc đầm vải linen ôm cao chỗ cần nhô cao, bên ngoài khoác áo khoác màu xanh lá nhạt, chân vẫn đi giày thể thao cũ.

Trong ấn tượng của người đàn ông, hình như giày của Ngu Dao không còn loại nào khác ngoài loại thể thao này.

Khóe mắt anh lướt qua hai gò má cô. Ha! Đêm nay Ngu Dao thế mà lại trang điểm; tuy chỉ trang điểm nhẹ nhưng trông đã khác với vẻ thường ngoài của cô. Từ Khiêm liếc mắt một cái đã nhìn ra hôm nay cô trang điểm.

"Em... Đang quyến rũ tôi?" Từ Khiêm dùng ánh mắt không có ý tốt đẹp nhìn cô.

Ăn vận kiểu này, trong mắt ai ai cũng đều sẽ cảm thấy cô gái này đang câu dẫn mình.

"Anh nói thế nào thì thế nấy." Ngu Dao cũng không phản bác lời anh nói.

Từ Khiêm hừ lạnh, không nói gì, anh huýt sáo cho bảo vệ mở thanh rào chắn để xe vào bãi đỗ xe ngầm.

Hai người đi thang máy dưới hầm để xe để lên nhà.

Vừa vào cửa, Từ Khiêm đã lập tức về phòng mình thay quần áo, để Ngu Dao một mình ở phòng khách.

Ngu Dao đánh giá căn phòng này một chút, cũng có thay đổi gì lớn so với lần trước cô tới. Điều khác biệt duy nhất chính là rượu trên quầy bar đã khác nhiều.

Lúc Từ Khiêm đi ra, thấy cô gái ấy đứng trong phòng khách nhìn khắp nơi. Anh đi đến quầy bar lấy một chai vang đỏ, lại lấy hai cái ly chân dài. Động tác của anh thuần thục, khui chai rượu ngon quý giá. Anh rót hai ly, rời quầy bar, đi tới đưa cho Ngu Dao.

Ngu Dao không nhận, chỉ nhìn thoáng qua người đưa rượu cho cô, người nọ đang dùng một loại ánh mắt không tốt đẹp nhìn cô chăm chú.

"Đối với em tôi chẳng cần phải hạ thuốc." Từ Khiêm phảng phất đoán ra.

Đúng vậy, xác thật là vậy!

Nếu Từ Khiêm muốn dùng thuốc với Ngu Dao thì lúc còn hứng thú với cô anh đã dùng rồi, hà tất phải chờ tới bây giờ?

Cầm lấy ly rượu, Ngu Dao chỉ nhàn nhạt nhấm một ngụm.

"Thế nào?" Từ Khiêm hỏi.

"Chẳng có gì."

Từ Khiêm cũng không mong nghe được một đáp án tử tế từ cô, đối với câu trả lời của cô, anh chỉ cười cười: "Nói đi, trễ như vậy em tới tìm tôi vì chuyện gì?"

Đặt ly rượu xuống bàn trà, anh thoải mái nằm ngã người lên sô pha, hai chân bắt chéo nhau để ở phía bàn trà.

Ngu Dao cũng không quanh co lòng vòng với anh.

"Rốt cuộc tôi phải làm thế nào anh mới bằng lòng buông tha bố tôi?"

"Ra là một người con gái hiếu thuận đang tới cầu xin tôi."

"Từ Khiêm!"

"Sao? Không phải?" Từ Khiêm đứng dậy, một tay anh giữ cằm Ngu Dao bắt cô phải nhìn thẳng vào mình. Ngu Dao muốn né nhưng không ngờ người đàn ông này trông như vậy nhưng sức lực ở bàn tay quá lớn, cô cương không lại người đàn ông này.

Ngu Dao cao 1,67m, trung bình không thể tính là thấp so với nữ giới, nhưng đứng trước Từ Khiêm cao tới 1,88m, cô quả thực là người lùn. Đặc biệt tư thế nắm cằm cô của Từ Khiêm, điều này khiến Ngu Dao có cảm giác bị người ta đứng trên cao khuất nhục.

"Ngu Dao, tôi nói rồi, em sẽ đến cầu xin tôi."

"Không phải bây giờ tôi tới rồi sao?" Ngu Dao tiếp lời anh, cô không muốn chọc giận Từ Khiêm.

"Rốt cuộc anh muốn thế nào?"

"Tôi muốn thế nào không phải em rõ ràng nhất sao?" Anh nói xong cúi đầu, hôn xuống đôi môi đỏ hồng của Ngu Dao.

Bắt đầu chỉ là hôn nhẹ, thấm ướt, về sau, người đàn ông không còn thỏa mãn. Anh tăng thêm lực, cạy răng Ngu Dao ra, dây dưa nơi đầu lưỡi của cô, không cho cô trốn tránh, hô hấp của hai người càng nhanh.

Bàn tay người đàn ông ôm bờ eo nhỏ và dài của cô, vuốt ve tinh tế. Sau đó, anh buông bàn tay đang giữ cằm cô ra, giữ chặt phía sau đầu cô, hai người cứ như vậy dán sát vào nhau.

Thật lâu sau Từ Khiêm mới buông cô ra, dùng giọng nói trầm thấp mà rất có sức hút.

"Mèo hoang nhỏ, sao hôm nay nghe lời vậy?"

Cô nghe lời như vậy làm Từ Khiêm có cảm giác không chân thật.

"Không phải anh muốn tôi nghe lời sao?"

Hiện giờ cô đã làm được rồi. Hiện thực khiến cô phải học cách cúi đầu trước quyền thế.

"Ngu Dao, em có biết, đêm nay tới nhà tôi nghĩa là gì không?"

Ngón trỏ của người đàn ông xẹt qua má cô.

Nghe anh nói, Ngu Dao cúi đầu. Sao cô lại không biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì? Nhưng không còn cách, nếu không tới tìm anh, Ngu Thế Minh có khả năng cả đời sẽ không thể ra ngoài.

Cô cũng chỉ có một người cha, cô không thể trơ mắt nhìn bố mình ngồi rục trong đó.

Lúc gần nửa đêm, Cố Tuệ Nhàn đã gọi cho cô, bóng gió ám chỉ cho cô biết người đàn ông kia chỉ muốn thân thể cô, so với chuyện của bố chuyện đó căn bản là gì, nếu có khả năng, Ngu Dao hẳn cũng phải lấy cả tính mạng mà cứu bố.

Phải hiểu rằng, nếu không có Ngu Thế Minh, Ngu Dao có lẽ đã không còn sống đến giờ ở nhà họ Ngu.

"Biết." Ngu Dao nuốt nuốt nước miếng, nói.

Cô bước lùi một bước ra khỏi lồng ngực người đàn ông, sau đó cởi áo khoác ra, chỉ còn một chiếc đầm dài trên người. Từ Khiêm nhìn động tác của cô liền đoán được tiếp theo cô sẽ làm gì. Quả nhiên, Ngu Dao đột nhiên cởi áo khoác ngoài, ngón trỏ khều dây vai áo xuống để lộ bả vai trơn láng rồi tiếp tục cởi xuống bên hông.

Cảnh xuân vô hạn.

Ngu Dao hôm nay mặc nội y màu tím nhạt, khóa khuôn ngực đẹp lại bên trong.

Vừa rồi cô phải đè nén, vì chưa thích ứng với sự tiếp xúc gần gũi khi nằm trong lòng người đàn ông, cô vặn vẹo eo. Đôi tay Từ Khiêm ôm Ngu Dao, anh nhìn mái tóc dài của cô chặn tầm mắt anh. Anh dịch một bàn tay, vén tóc Ngu Dao ra sau đầu, sau đó ôm chặt thân trên của cô.

"Đừng lộn xộn!"

Dục hỏa đã thiêu đốt người anh, Ngu Dao cứ động đậy như thế, anh sẽ không nhịn được nữa.

"Em thật sự rất đẹp." Từ Khiêm ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, nói.

Nghe anh nói vậy, Ngu Dao dùng giọng nói vô cùng nũng nịu quyến rũ, nói: "Vậy sao?"

"Vậy, anh thích không?"

"Thích muốn chết."

"Từ Khiêm, chúng ta vào phòng ngủ được không."

Ở chỗ như phòng khách, Ngu Dao cảm thấy không được tự nhiên.

"Ở phòng khách mới càng có cảm giác."

"Ha, Dao Dao, đừng nói gì cả!"

---

Hôm sau.

Ngu Dao có cảm giác cả người mình đều đau nhức vô cùng, cứ như bị xe nghiền qua, cô muốn xoay người nhưng không thể.

"Làm gì đấy?" Giọng nói người đàn ông vang lên sau lưng cô.

Ngu Dao nghiêng người nhìn thấy khuôn mặt Từ Khiêm.

Đêm hôm qua, cô nhớ rõ tất cả.

"Người còn đau à?" Từ Khiêm dán vào lưng cô, đôi tay vẫn không chịu yên, xoa xoa tấm lưng cô.

Ngu Dao không được tự nhiên tránh anh.

"Ừm, khá hơn nhiều rồi."

Hai người cứ như vậy trầm mặc.

"Từ Khiêm, chúng ta dậy được chưa?"

Ngu Dao thật sự không quen nằm chung giường với người đàn ông.

"Chuyện nên làm đều làm rồi, em còn ngượng ngùng cái gì?"