Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 61: Không phải lần đầu tiên




Từ Khiêm lái xe về chung cư anh đang ở. Anh trực tiếp lái xe vào ga ra tầng hầm, sau đó từ dưới tầng hầm nhà để xe đi thang máy trực tiếp trở về nhà. Ngu Dao thấy xe dừng hẳn lại, người đàn ông đã đi trước một bước, cởi dây an toàn ra rồi xuống xe, cô vẫn không muốn xuống xe.

Cô liền lẳng lặng ngồi trong xe, không có bất cứ động tĩnh gì.

Từ Khiêm thấy cô ngay cả dây an toàn cũng không mở ra, trực tiếp từ đầu xe đi vòng qua tới trước cửa xe của cô, mở cửa xe ra.

"Xuống xe."

Ngu Dao ngẩng đầu nhìn người đàn ông một cái, cô thật giống như không nghe thấy lời của anh nói, vẫn không có bất kỳ động tác nào.

Từ Khiêm không biết cô tự nhiên lại làm sao, cũng không phải là lần đầu tiên đến nhà anh qua đêm.

Anh thô lỗ mở dây an toàn trên người Ngu Dao, sau đó một phen túm lấy Ngu Dao, trực tiếp kéo cô xuống xe, sau đó dùng sức đóng cửa xe.

Thời điểm cửa xe khép lại, phát ra thanh âm rất lớn. Ngu Dao cuối cùng là bị Từ Khiêm lôi kéo đi lên lầu. Tay đàn ông sức lực lớn, dùng sức không chú ý, rất nhanh, cổ tay của cô đã đỏ lên một mảng. Người đang kéo cô tất nhiên không phát hiện ra, mà Ngu Dao cũng không kêu đau.

Về đến nhà, mở đèn phòng khách, Từ Khiêm dùng sức, đã đem Ngu Dao ném lên ghế sa lon còn mình thì trở về phòng.

Bị ném mạnh, Ngu Dao cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người cô bị đụng vô cùng đau, cô từ từ ngồi dậy, thấy rõ mình đang ngồi dưới đất, cô đem tiếng kêu "đau" nuốt xuống.

Đối đãi với người đàn ông vô sỉ, biện pháp tốt nhất, chính là không nói lời nào.

"Làm sao? Tính giả bộ câm?"

Từ Khiêm dường như đã trở về phòng thay một bộ quần áo mới. Lúc này, anh mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng, đứng ở trước mặt cô.

Ngu Dao vẫn như cũ không để ý tới anh. Không phải chỉ là ở nhà anh một đem thôi sao? Trước kia, cũng không phải là chưa từng ở.

Ngu Dao tự đứng lên đi vào nhà vệ sinh, sau đó đi ra cửa trước đổi giầy, sau đó quay lại nhà vệ sinh khóa cửa lại. Mới vừa rồi lúc vào nhà, cô chưa thay giày. Mặc dù sàn nhà không cần cô lau nhưng nếu đi giày vào phòng vệ sinh rửa mặt, giày sẽ bị ẩm.

Từ Khiêm thấy Ngu Dao tự giác đi đến phòng vệ sinh, tâm tình lúc này mới tốt lên chút ít. Lúc trước, nghe Ngu Dao nói những lời đó, anh thật sự bị chọc tức.

Cái gì gọi là"Thỉnh thoảng sẽ đến nhà Diệp Tử Mặc ở?"

Cả người Ngu Dao đều là của anh, từ lần đầu tiên mang cô về anh không nên mềm lòng bỏ qua cho cô, nếu không, lúc này sao lại có chuyện Diệp Tử Mặc xen vào?

Người đàn ông đi tới trước cửa sổ sát sàn, đốt một điếu thuốc, nhìn cảnh đem bên ngoài cửa sổ. Một lúc lâu, khói cũng tan hết, Ngu Dao còn chưa đi ra. Người đàn ông đi tới, gõ cửa.

"Ngu Dao."

Không có phản ứng, người đàn ông vặn tay nắm cửa mấy lần cũng không mở được cửa, anh biết người ở bên trong đã khóa trái cửa phòng rồi.

Anh cũng không lớn tiếng đập cửa phòng, bảo Ngu Dao ra ngoài mà trở lại thư phòng, tìm một chùm chìa khóa trên giá sách ở thư phòng, dễ dàng liền mở cửa phòng đang bị khóa ra.

"Anh, làm sao anh có thể." Ngu Dao đã sớm rửa mặt, lúc này đang ngồi ở trên bồn cầu.

Thấy cửa phòng bị mở ra, cô hoảng sợ đứng lên, hổn hển nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa. Trên tay anh vẫn đang cầm một chùm chìa khóa.

Ngu Dao thầm mắng mình ngu ngốc, làm sao lại như vậy, nơi này là nhà anh, anh nhất định là có chìa khóa của tất cả các phòng.

Từ Khiêm mở ra thấy phía sau cánh cửa, Ngu Dao đang ngồi trên bồn cầu, liền đoán được, cô cố ý.

Cố ý không ra, cố ý không trả lời anh.

Ngu Dao đứng lên, vẫn ngó chừng Từ Khiêm, cũng không nói chuyện, cũng không nhúc nhích.

"Em tính ngủ ở đây?" Người đàn ông mở miệng hỏi.

"Không được sao?" Ngu Dao là muốn nói, chỉ cần không nói chuyện với anh, ngủ ở đâu cũng không thành vấn đề.

Nhưng sợ lời này nói ra lại chọc giận người trước mặt thì mình cũng không được tốt đẹp, hay là không nói thì hay hơn.

Từ Khiêm nhìn lướt qua phòng vệ sinh nhà mình, ừ, bồn tắm có thể đủ chỗ ngủ cho một người, chẳng qua là không biết có bị vẹo cổ hay không?

Nhìn lại một cái, ngồi ở trên bồn cầu ngủ một đêm cũng không có vấn đề gì, chẳng qua là ngày mai đứng lên còn có thể nâng cổ lên được sao.

Người đàn ông nhìn một vòng nhà vệ sinh xong, cười nói: "Không thành vấn đề, tùy em cao hứng."

Sau đó liền xoay người rời khỏi nhà vệ sinh, đi chưa được mấy bước thì quay trở lại.

"Để tôi đóng cửa giúp em."

Cẩn thận nhẹ nhàng đóng cửa phòng vệ sinh lại, lúc này mới rời đi.

Ngu Dao hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn nát Từ Khiêm ngay lúc này.

Cô ở phòng vệ sinh một lúc sau đó mới mở cửa đi ra.

Trong phòng khách đã không còn bóng dáng người đàn ông kia, chỉ chừa một chiếc đèn bàn nhỏ vẫn sáng.

Ngu Dao đã tới nơi này mấy lần, cô nhớ mang máng, phòng Từ Khiêm là ở tận cùng bên trong, bên cạnh là thư phòng, phòng ở đối diện thư phòng là phòng dành cho khách.

Về phần tại sao Ngu Dao lại nhớ được phòng của Từ Khiêm ở tận cùng bên trong, đó là bởi vì, tới đây mấy lần, mỗi lần trở lại, Từ Khiêm cũng sẽ vào gian phòng kia thay một bộ quần áo sau đó mới trở ra. Anh cũng không phải là phụ nữ, không cần thiết phải có một phòng riêng để cất quần áo đó chứ?

Dựa vào cảm giác này, Ngu Dao mới kết luận phòng ngủ của Từ Khiêm chính là phòng ở tận cùng bên trong.

Cô cẩn thận đi qua, cố gắng làm cho bước chân của mình không phát ra âm thanh, lặng lẽ mở cửa phòng, bên trong là một khoảng không tối đen, cô đưa tay mò tới vách tường, có công tắc. Bật công tắc, bên trong phòng nháy mắt sáng lên.

Ngu Dao đi vào, phát hiện gian phòng này thật lớn, có một cửa sổ lớn, hơn nữa trong phòng có một hàng giá sách và một bàn đọc sách.

Trên bàn sách có đặt một bản bút ký, trông giống như không có ai dùng đến, trên bàn còn có một ít đồ vật đặt tán loạn.

Cách bàn đọc sách không xa là một cái giường, trên giường trải chăn cùng gối ngăn nắp, người đàn ông này thích loại màu sắc trang nhã.

Trên tủ đầu giường có hai ngọn đèn nhỏ, trên tủ đặt vài cuốn sách và một cặp mắt kiếng, Ngu Dao cũng không quá để ý trên tủ đầu giường đặt vật gì hay có loại sách gì? Cô cũng không nghĩ tới Từ Khiêm sẽ ngủ ở phòng này, tự nhiên cũng sẽ không để ý quá nhiều.

Ngu Dao sau khi nhìn quanh một vòng, ngạc nhiên phát hiện, phòng dành cho khách còn có phòng vệ sinh riêng.

Cô giật mình than thầm, người có tiền thật khác biệt, ngay cả mua nhà ở một mình thôi mà cũng là hai phòng ngủ, một phòng khách, ba phòng vệ sinh, một bếp.

Ngu Dao nhìn một vòng sau đó cảm giác buồn ngủ ùa tới, cô cũng không quản nhiều như vậy, bò lên giường đi ngủ.

Từ Khiêm ở thư phòng làm việc xong, lúc này mới nhớ tới có người tính ngủ trong phòng tắm. Anh ra khỏi thư phòng, đến phòng tắm nhìn lại phát hiện bên trong đã không còn một bóng người, nhìn lại cửa trước, giày của Ngu Dao vẫn còn, người không thể nào rời đi.

Nhà anh không có phòng khách, ban đầu có một gian phòng khách, khi anh chuyển đến đã sớm đổi thành phòng thay đồ rồi, anh không thích thay đồ trong phòng ngủ của mình.

Anh có chút nghi ngờ nghĩ, Ngu Dao đã đi nơi nào?

Trong phòng tắm không có, phòng khách cũng không có, khả năng lớn nhất có thể chính là có thể cô không thay giày mà đã bỏ đi.

Nghĩ đến khả năng này, Từ Khiêm có chút tức giận, anh đẩy cửa phòng mình ra, định đi lấy chìa khóa xe.

Ai ngờ, mở cửa phòng liền thấy trên giường của mình nhô lên một khối. Đến gần nhìn kỹ, dĩ nhiên là Ngu Dao đang ngủ trên giường của anh.