Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 68: Tên nhóc chuyên phá đám




Ngu Dật Thần xuống lầu, vừa thấy xe của Từ Khiêm, mắt cũng không chớp.

Đời trước chị cậu đã làm được chuyện tốt gì? Thậm chí có nhiều người bạn giàu có như vậy. Mặc dù cậu không giống mấy nữ sinh chỉ thích tỉ mỉ nghiên cứu về những nhãn hiệu được ưa chuộng nhưng cũng có thể nhìn ra, bất kể là Từ Khiêm hay là Diệp Tử Mặc, hẳn là điều kiện gia đình rất tốt.

Nhất là hiện tại, người đàn ông trước mắt này.

"Em làm gì thế?" Ngu Dao nhỏ giọng hỏi Ngu Dật Thần.

Người này liều mạng kéo quần áo của cô như vậy, không chừng không có chuyện tốt.

"Chị, đây không phải là chiếc xe lần trước đưa chúng ta về sao?"

"Câm miệng." Ngu Dao nhỏ giọng quát cậu một câu.

"Thạch Hâm đâu?" Ngu Dao nhìn bên trong xe một cái, căn bản không có ai, vậy có thể thấy rõ Thạch Hâm khẳng định không có ở trong xe.

"Lên xe, tôi liền nói cho em biết." Từ Khiêm giúp cô mở cửa xe, ý bảo hai người bọn họ lên xe.

Ngu Dao không có biện pháp, cô rất lo lắng cho Thạch Hâm, nếu như tối nay không gặp mà về nhà, đoán chừng cô cũng khó ngủ, cô nhìn Ngu Dật Thần một cái,

Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào xe của người kia, giống như bị mê hoặc.

"Em nhìn cái gì vậy?"

"Không có gì." Ngu Dật Thần thu hồi ánh mắt của mình.

Thật ra vừa rồi cậu đang suy nghĩ, tối nay mình có cơ hội lái chiếc xe này một lần không. Cậu đã sớm biết lái xe rồi, chỉ là vẫn chưa có bằng mà thôi.

"Cậu muốn lái xe?" Từ Khiêm nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Ngu Dật Thần.

"Cho cậu lái đó." Anh đem chìa khóa xe ném cho Ngu Dật Thần.

Ngu Dật Thần nhận lấy chìa khóa Từ Khiêm ném tới, có chút vui mừng.

"Có thể không?"

Hôm nay thật là may mắn rồi.

"Nhưng, tôi không có bằng lái."

"Không có chuyện gì. Tùy tiện lái, xảy ra chuyện gì, tôi chịu." Mặc dù ở đây không tính là địa bàn của Từ Khiêm, nhưng chỉ là không bằng lái, anh vẫn có thể giải quyết được.

Ngu Dật Thần nghe anh nói như vậy, vui vẻ ngồi vào xe.

"Chị, lên xe, em chở chị đi hóng gió." Cậu tựa hồ quên mất chị cậu còn đang do dự không muốn lên xe.

Lúc này Ngu Dao thật muốn giết Ngu Dật Thần. Cậu mù sao. Không nhìn thấy mình đang do dự sao? Đảo một cái, vừa ngồi vào xe đã đem mình bán đi rồi. Em trai của mình cũng đã lên xe, còn nói muốn dẫn mình đi hóng gió, cô có thể không lên xe sao?

"Dật Thần, em không biết đường, để cho người khác lái." Ngu Dao thấy Từ Khiêm muốn ngồi ở phía sau với mình, mở miệng nói.

Cô không cần ngồi cùng mộ chỗ phía sau với Từ Khiêm đâu.

Ngu Dật Thần có chút không vui, nhưng chị mình nói cũng đúng, cậu quả thật chưa quen thuộc đường xá ở thành phố Bạch Sa.

"A...." Không tình nguyện trả lời.

"Cậu lái đi, tôi chỉ đường." Từ Khiêm làm sao có thể bỏ qua bất kỳ cơ hội một mình chung đụng với Ngu Dao chứ.

Mặc dù phía trước có một tài xế cản trở, nhưng chỉ cần cùng nhau ngồi ở phía sau, Từ Khiêm đã thỏa mãn rồi.

Ngu Dao thấy thế, tính toán ngồi vào chỗ tay lái phụ, vậy mà...

"Chị, em là tay mới, ngồi phía sau, an toàn hơn."

Ngu Dật Thần, cậu lợi hại nha. Cô bất đắc dĩ ngồi vào chỗ phía sau, Từ Khiêm nở nụ cười.

Sau khi lên xe, Ngu Dao muốn cùng Ngu Dật Thần nói chuyện, cũng bị cậu từ chối nói: "Chị, em đang lái xe. An tĩnh chút."

"Ngu Dật Thần!" Nếu không phải Ngu Dao thấy cậu đang lái xe, đã sớm dùng hai tay véo cậu rồi.

"Có lời gì, em có thể nói với tôi." Từ Khiêm dĩ nhiên sẽ không để ý Ngu Dao cùng mình nói chuyện phiếm rồi, anh còn ước gì được thế.

Ngu Dao nhìn anh một cái, không có để ý đến anh nữa, tự nhìn phong cảnh bên ngoài.

Một chút này có phong cảnh gì đáng nhìn chứ, chẳng qua chỉ là biển người còn chưa tan và đèn đường còn chưa tắt mà thôi.

Từ Khiêm chỉ đường cho Ngu Dật Thần, cũng may lúc này đã là buổi tối rồi, không có nhiều xe, cũng càng không có người kiểm tra giấy phép lại xe.

Rất nhanh, xe liền dừng ở cửa Cám Dỗ.

Ba người vừa xuống xe, thì tiếp tân đứng ở cửa đã đi tới.

"Anh Khiêm? Anh có cần người đem xe đi đỗ không?"

Tiếp tân thấy người bước xuống từ trên xe là Từ Khiêm có chút giật mình. Trước đây, Từ Khiêm đều tự mình đỗ xe, rất ít khi cần người đem xe đi đỗ, bởi vì, Từ Khiêm ghét người khác đụng vào xe của anh.

Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy người lái xe là một thanh niên, biểu tình trên mặt phục vụ có thể nói là muôn màu muôn vẻ.

"Ừ."

Từ Khiêm nhận chìa khóa xe từ tay Ngu Dật Thần, đưa cho tiếp tân, rồi dẫn hai người bọn họ vào Cám Dỗ.

Ngu Dật Thần thấy biển hiệu Cám Dỗ cũng u mê.

"Chị, chúng ta tới đây làm gì?"

Lúc trước Từ Khiêm chỉ đường cho cậu, cậu còn rất vui vẻ, bởi vì chính mình được lái chiếc xe mơ ước đã lâu. Nào còn có thể nghĩ tới chuyện đang lái xe đi đâu nữa, hơn nữa, cậu cũng không biết đường.

Ngu Dao liếc cậu một cái, không nói chuyện, lôi kéo cậu đi vào.

Chính cô cũng đã từng làm ở Cám Dỗ, biết thời gian này là lúc Cám Dỗ náo nhiệt nhất. Ngu Dật Thần còn nhỏ, vốn là ôm ảo tưởng rất lớn với Cám Dỗ, mới có thể yêu cầu mình dẫn cậu tới nơi này, mặc dù hôm nay đã tới một lần rồi, nhưng cùng Cám Dỗ hiện tại, hoàn toàn không phải cùng cấp độ.

Cô không muốn em trai của mình thấy những thứ không nên nhìn.

Bước vào Cám Dỗ, Ngu Dật Thần còn có chút hưng phấn, Cám Dỗ bây giờ và thời điểm trước đó, hoàn toàn không giống nhau

Lúc này người càng thêm dày đặc, trong sàn nhảy nam nam nữ nữ đều điên cuồng giống nhau, lắc lư thân thể.

Ngu Dao nhìn thoáng qua sàn nhảy, quả nhiên giống như ăn thuốc kích thích, cô vội vàng lôi kéo Ngu Dật Thần, đi qua sàn nhảy.

Đi theo Từ Khiêm lên lầu hai, Từ Khiêm dẫn họ tới cửa một căn phòng riêng thì lại.

"Tự vào xem một chút." Từ Khiêm đứng ở trước cửa, hất hàm ý bảo Ngu Dao đi vào.

Ngu Dao suy nghĩ một chút, cô tiến lên một bước, lấy tay đẩy cửa ra, đáng tiếc, bên trong phòng, đã không còn một bóng người.