Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 61: Cầu sinh ở sa mạc (1)




Phần 6: Cầu sinh ở sa mạc

Phía dưới có rất nhiều bài viết thượng vàng hạ cám, ví dụ ——

“Đồ ăn có, nước uống có, vật dụng hàng ngày có, nhưng mẹ nó tôi không sống đến ngày thứ 15 đây! Ngày thứ 12, mấy chục binh lính bao vây tôi, ngoại trừ chủ động rời khỏi phó bản tôi biết làm gì hả? Vạn nhất mấy chục người cùng nổ súng vào tôi, về sau không chơi được nữa!”

“Từ lúc chơi trò chơi sinh tồn, tôi thấu hiểu sâu sắc cái gì gọi là đói khổ lạnh lẽo, cái gì gọi là trước mặt mạng sống, mọi thứ đều râu ria. Để kiếm miếng ăn, kiếm ít nước uống, quả thực phải vận dụng hết lực lượng từ thời Hồng Hoang trong cơ thể! Về đến nhà ăn bữa lẩu, thiếu chút nữa tôi kích động đến rớt nước mắt. Xã hội hoà bình thật tốt, tôi yêu tổ quốc tôi.”

“Bị phân phối vào server rác rưởi, tôi thật sự mệt mỏi. Không có vật tư thì đi cướp của người chơi khác, cướp NPC, máy móc hao tổn đặc biệt nghiêm trọng. Kết quả ngày thứ 10, hơn 4000 người sống sót trong thành. Binh lính quân địch tùy tiện vẫy vẫy tay, tiêu diệt hết toàn bộ.”

“Vận may tốt nhặt được rương tiếp viện màu trắng, sau đó không biết thuốc tẩy trắng dùng như thế nào, thiếu chút nữa chết khát …… Cảm nhận sâu sắc trò chơi này không quá hữu hảo với quần thể yếu thế (thiểu năng trí tuệ).”

“Bất luận NPC hay người chơi, người sống sót toàn thành đều bận chạy trốn, quân địch chỉ đơn phương tàn sát. Trò chơi này chơi kiểu gì?”

“Nghe nói hậu kỳ phó bản tích trữ vàng bạc châu báu có thể một hơi trở thành đại lão, vì thế tôi hưng phấn mua rất nhiều. Nhưng mà hai đợt trò chơi đi qua, khoảng cách bản nhân bị loại trừ chỉ có một con đường. Nói tốt sẽ biến thành đại lão đâu??”

“Tôi phát hiện, không có kho hàng tùy thân, mức độ khó của trò chơi rác rưởi này chính là cấp SS. Lúc trước đi vào trò chơi, thật ra tôi có cơ hội rình mua, đáng tiếc não rút…… Không lời nào để nói, chỉ có ngàn dòng nước mắt.”

“Bởi vì dùng cái bật lửa cũ dùng một nửa mà tôi bị cướp, cũng ăn đau khổ bị diệt khẩu, các người tin không??”

“Bởi vì một lọ thuốc tẩy trắng gia dụng, tôi bị đội mười người bao vây, thiếu chút nữa mất mạng. Đây là thời buổi gì hả?”

……

Vô số lịch sử chua xót đầy nước mắt được liệt kê làm cho người nghe thương tâm, người gặp rơi lệ.

Đúng lúc này, một bài viết khoe khoang ngang trời xuất thế, “Vòng trò chơi thứ năm tôi thông quan, nhưng tôi không phải đại lão. Server của tôi có tất cả 187 người thông quan, bên trong siêu nhiều người chơi siêu lợi hại! Từ ngày thứ 12, mỗi ngày binh lính vào thành đều bị tiêu diệt sạch sẽ, không giữ lại qua đêm! Tôi trốn trong đống đổ nát, mỗi ngày đứng xem bọn họ giết giết giết.”

Tô Hàn vừa đọc thì biết ngay đây là người chơi trong server của mình, đi đằng sau nhặt nhạnh không ít chỗ tốt, lập tức bật cười.

Lại lướt các bài viết khác một lúc, phát hiện không có tin tức hữu ích, cô vào diễn đàn Cuồng Sinh Tồn xem.

Sự thật chứng minh, chuyên môn học tập quá khác biệt với không học tập! Các đồng chí ở diễn đàn Cuồng sinh tồn vẫn cực kì ngoan cường, hăng hái chiến đấu ở tuyến đầu trò chơi!

“Tôi tìm được một loại trúc có thể giữ nước. Đục một lỗ ở trên ống trúc, rót nước vào trong là có thể uống. Hehe, nước bên trong không những đảm bảo vệ sinh, còn mang theo mùi trúc nhàn nhạt, mùi vị cực ngon!”

“Tìm nước chẳng lẽ không đơn giản à? Dựa vào quá trình thực vật bốc hơi! Dùng túi nilon trùm lên cành cây, buộc chặt miệng túi trùm lên phần lớn lá cây. Mỗi ngày thực vật bốc lên hơi nước sẽ bị túi nilon giữ lại. Một ngày tùy tùy tiện tiện thu được 10—15 ki-lô-gam nước tôi không nói bừa đâu?”

“Bồ công anh, tím diệp tô, cây mã đề, măng, hài nhi cúc…… biết bao nhiêu đồ ăn! Thật ra có ít tri thức sinh tồn, sống đến ngày thứ 10 không khó, đến cùng hệ thống cung cấp nhiều tài nguyên như vậy.”

“Đúng vậy, dễ dàng qua cửa, bởi vì dựa vào chính mình có thể sống sót. Thông quan không dễ, vì cần thiết đồng đội cùng server không hố người mới có thể hợp tác thông quan. Đi qua năm vòng trò chơi, tôi mới thông quan hai lần, tại sao? Chính là vì trong trò chơi quá nhiều đứa ăn hại!”

“Mỗi lần dạo diễn đàn Cuồng sinh tồn, tôi đều sẽ không nhịn được hoài nghi tiêu chuẩn của quần chúng. Có phải qua cửa vòng thứ năm mới có tư cách công bố mình là hội viên của diễn đàn Cuồng sinh tồn không? Có phải thông quan một lần mới có tư cách nói mình là hội viên thâm niên không? Đại lão nói, ít nhất thông quan từ ba lần trở lên? Rất xin lỗi, vòng trò chơi thứ ba đã bị loại, tôi nghiêm trọng kéo chân sau mọi người, tôi đi vào trong góc tự tỉnh táo lại.”

Còn có người nói, “Thi đấu vô hạn sinh tồn thật sự làm tôi mở rộng tầm mắt. Ban đầu tôi ôm tủ mười mấy chủng loại bối cảnh mạt thế, lời thề son sắt nói nhất định sẽ trúng, mà hiện giờ vòng trò chơi thứ năm đã đi qua, thành công lẩn tránh khỏi tất cả mười mấy lựa chọn…… Tôi cảm thấy khâm phục từ tận đáy lòng.”

Tô Hàn “Phụt” một chút cười ra tiếng.

Cô lướt diễn đàn một lúc lâu, chạy lên ngàn độ tìm tòi tư liệu, tự học. Đúng 10 giờ tối, cô đi vào giấc ngủ đúng giờ.

7h50’ sáng hôm sau, Tô Hàn đăng nhập trước, chờ đợi vòng trò chơi thứ sáu bắt đầu.

**

Âm thanh máy móc vang lên, “Hoan nghênh đi vào ‘Vô Hạn Trò chơi Sinh Tồn’. Trước mắt người chơi có 125 tích phân, có đi vào thương thành của trò chơi mua sắm hay không?”

Tô Hàn lập tức lựa chọn “Có”. Giây tiếp theo giao diện thương thành xuất hiện, cô cẩn thận xem, lập tức quyết định bổ sung viên đạn trước, sau đó chọn mua dược phẩm.

Trước khi vào trò chơi, Tô Hàn nghiêm túc tự hỏi quá nên mua sắm loại thương phẩm nào. Chỉ là cô không thiếu đồ ăn, nước uống, vật dụng hàng ngày, công cụ tạm thời cũng đủ dùng, cho nên không có gì cần thiết cần bổ sung.

69 túi bi thép được dùng chỉ còn lại 5 túi, có điều Tô Hàn không định bổ sung hàng. Kế tiếp, cô muốn tích trữ vũ khí nóng và dược phẩm.

Xét thấy thương phẩm bán giới hạn hôm nay là mìn và ngư lôi (1), cô đánh mất ý định tranh mua, ngược lại chăm chú mua sắm viên đạn và thuốc men.

(1) Ngư lôi là một loại vũ khí tự di chuyển trong nước, bên trong mang thuốc nổ lao vào đáy tàu thuyền của đối phương. Ngư lôi là đạn chính của tàu ngầm tấn công và tàu phóng lôi, ngoài ra còn có thể được bắn từ tàu nổi và máy bay. Nguồn Wikipedia.

Sau khi tính toán chuẩn xác, Tô Hàn tiêu hết 125 tích phân, sau đó đóng cửa giao diện.

Hệ thống dò hỏi, “Công tác chuẩn bị đã kết thúc, người chơi có tiến vào trò chơi bây giờ không?”

Tô Hàn không chút do dự lựa chọn, “Có

Ánh sáng trắng chợt lóe, Tô Hàn chính thức tiến vào phó bản thứ sáu.

**

Cát vàng đầy trời, nắng gắt như lửa, một luồng khí nóng ập vào trước mặt.

Tô Hàn vừa đánh giá hoàn cảnh vị trí, vừa nghe hệ thống giới thiệu, “Vòng này là trò chơi sinh tồn có bối cảnh sa mạc, mong người chơi dùng hết sức lực để sống sót.”

“Chú ý 1: Sau khi sống sót 10 ngày, người chơi đạt thành điều kiện qua cửa, có thể đưa ra yêu cầu rời khỏi phó bản với hệ thống bất cứ khi nào.”

“Chú ý 2: Giá trị thể lực về không, nhân vật tử vong, người chơi đánh mất tư cách thi đấu.”

“Chú ý 3: Số ngày sinh tồn càng nhiều, khen thưởng thông quan càng phong phú.”

“Chú ý 4: Nếu người chơi hoàn thành cực hạn khiêu chiến —— sống sót trong phó bản 15 ngày, nhận phần thưởng bổ sung. Sau 15 ngày, người chơi may mắn còn tồn tại trong phó bản tự động truyền tống rời đi.”

“Chú ý 5: Sa mạc F12 (server của người chơi) có tất cả 2000 người chơi, 2000 NPC người dân.”

“Chú ý 6: Trò chơi ngay lập tức bắt đầu.”

Nóng! Nóng quá!

Ánh nắng độc ác trực tiếp chiếu trên người, cái trán Tô Hàn lập tức toát ra 1 tầng mồ hôi mỏng. Đồng thời, cô cảm thấy làn da có cảm giác nóng bỏng, phảng phất mình đang ở thiêu trên tấm ván sắt.

“Cầu sinh ở sa mạc……” Tô Hàn hít sâu một hơi, nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu tự hỏi cách giải quyết.

Đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cô lựa chọn một mảnh đất sa mạc bằng phẳng gần đó, lấy ra cái lều hạ trại, sau đó chui vào lều.

Không có ánh mặt trời chiếu thẳng vào, cuối cùng nhiệt độ giảm đi một ít. Tô Hàn lại lấy ra băng vải màu trắng từ kho hàng tùy thân, quấn nhiều lớp lên phần da để lộ bên ngoài.

Nhiệt độ trong ngày ở sa mạc chênh lệch rất lớn, hơn nữa ánh nắng quá mãnh liệt có hại cho làn da, cho nên nếu trước đó phải tiến hành thám hiểm trong sa mạc, trước tiên cần chuẩn bị mũ, giày phù hợp, áo dài quần dài.

Trước đó Tô Hàn không biết, mặc quần dài, áo cộc tay, không có mũ, kho hàng tùy thân cũng chỉ có sẵn ít quần áo mùa đông, cho nên cô dứt khoát dùng băng vải bảo vệ làn da để trần bên ngoài. Như vậy, tương đương với quấn thêm ống tay áo.

Sau khi quấn chặt bản thân thành xác ướp, cô lại tìm ra mảnh vải, buộc chặt ở trên đầu. Rất nhanh, đầu bị bảo vệ kín mít giống như quấn miếng khăn turban.

Làm xong tất cả, cuối cùng Tô Hàn yên tâm. Đồng thời, cô tiếp tục suy tư. Sa mạc chú ý “đi đêm lúc rạng đông”. Nói cách khác, ban ngày mặt trời chói chang trên cao không thích hợp hành động.

Nguyên nhân chủ yếu là nhiệt độ ngày đêm ở sa mạc lệch quá lớn. Nhiệt độ ban ngày tùy tùy tiện tiện có thể đạt tới 35oC—40oC, mà buổi tối sẽ giảm xuống dưới 0 độ.

Một lúc sau, Tô Hàn than nhẹ một tiếng, “Mặc kệ nghĩ như thế nào, đều cảm thấy lần phó bản này sẽ thật phiền toái.”

Đúng 9 giờ, âm thanh máy móc của hệ thống nhắc nhở, “Ngày thứ nhất ở trò chơi.”

Vừa dứt lời, kho hàng tùy thân có thêm một miếng bánh mì đen và một chai sữa bò.

Tô Hàn bình tĩnh uống sữa bò, an tĩnh chờ đợi ban đêm đến.

**

Trời hanh vật khô, không có việc làm.

Tô Hàn làm tổ trong lều hóng gió, lúc nóng quá không muốn động đậy đầu ngón tay. Cô muốn lấy khối băng ra khỏi kho hàng tùy thân để dùng, nhưng lại cảm thấy chút hàng hóa cất giữ ở kho hàng không chống nổi đến ngày 15. Nếu là hai ngày liền đầu đã dùng hết băng, những ngày tháng về sau sẽ đau đớn muốn chết. Cho nên cô cố gắng chịu đựng, ép mình thói quen cực nóng.

Thời gian một phút một giây trôi đi, Tô Hàn chỉ cảm thấy sống một giây bằng một năm.

Đúng lúc này, bên ngoài lều vang lên giọng nam khàn khàn, “Bên trong có người không?”

Tô Hàn mở to mắt, kéo cửa lều, bình tĩnh dò hỏi, “Chuyện gì?”

Bên ngoài có một người đàn ông đứng, trên người vác một cái ba lô, cũng mặc đồ ngắn tay. Chỉ thấy giờ phút này đầu anh đầy mồ hôi, trên làn da trần cũng đầy mồ hôi, giọng ỉu xìu, “Tôi muốn hỏi đường, gần đây có ốc đảo không?”

“Không biết.” Tô Hàn lắc lắc đầu.

“Tôi có thể vào lều tránh nắng một lúc không?” Trong ánh mắt người đàn ông toát ra khát vọng.

Nhưng Tô Hàn cự tuyệt, “Không tiện.” Trong tình cảnh chỉ có một mình, cô mới có thể yên tâm nghỉ ngơi, hồi phục thể lực. Vốn dĩ hoàn cảnh phó bản đã rất ác liệt, cô ốc còn không mang nổi mình ốc, không có thời gian không tinh lực làm người tốt.

“Vậy, vậy đổi với tôi ít nước uống thì được chứ?” Người đàn ông vội vội vàng vàng nói, “Tôi dùng đá quý đổi, tuyệt đối không làm cô bị thiệt!”

Ánh mắt Tô Hàn khẽ nhúc nhích, đá quý đổi nước uống? Xem ra người này là người chơi.

Từ phó bản gặp nạn trên biển tới nay, hệ thống đã rất lâu không cung cấp cơ hội tiếp tế, vàng bạc châu báu không dùng đến vàng bạc châu báu. Bởi vậy có ít người dần dần cảm thấy, vàng bạc châu báu là vật vô dụng, cũng vội vàng dùng nó đổi lấy vật phẩm cần thiết cấp bách trước mắt.

Nói thật, ánh mắt có phần thiển cận……

Tô Hàn rũ xuống mi mắt, nghĩ thầm, hoặc là tình cảnh đã quá tệ, không rảnh lo tương lai? Trước mắt có thể sống sót quan trọng nhất?

Thấy đối phương rất lâu không nói lời nào, người đàn ông nóng nảy, “Tôi rất có thành ý! Một viên đá quý đổi một chai nước khoáng!”

Tô Hàn trầm tư một lúc, suy nghĩ mở miệng như thế nào.

Ai ngờ người đàn ông cắn chặt răng, sửa lời nói, “Nếu cô cảm thấy không hài lòng thì hai viên đá quý đổi một chai nước khoáng!”

Tô Hàn, “……”

Anh chàng này thoạt nhìn rất cố chấp, không đổi có lẽ không chịu đi.

Suy xét đến mức giá hai viên đá quý đổi một chai nước khoáng rất có lời, hơn nữa cô dự trữ nước khoáng sung túc, không cần lo lắng vấn đề thiếu nước, vì thế Tô Hàn đồng ý, “Vậy đổi đi.” Nói xong đưa ra năm chai nước khoáng.

Giao dịch thành công, người đàn ông nhanh chóng uống một hơi nửa chai nước, cảm giác toàn thân thoải mái, sau đó vui mừng bỏ đi.

Tô Hàn kéo khóa kéo, quay về lều trại, lúc này cô mới nhớ ra quên nhắc nhở đối phương, dưới ánh nắng chói chang không nên đi đường, đổ mồ hôi quá nhiều dễ dàng tạo thành hiện tượng thiếu nước.

Nhưng mà lại tưởng tượng, cô lại cảm thấy, có lẽ không nói là đúng. Vạn nhất đối phương nghe thấy lời khuyên sau đó lựa chọn ở lại gần đó, cô không an tâm ngủ.

Suy nghĩ rất nhiều, Tô Hàn chậm rãi nhắm mắt lại, tiếp tục nghỉ ngơi.

Nửa giờ sau, một nam một nữ kết bạn hai người đi đến hỏi đường cô.

50 phút sau, có người qua đường vừa đói lại khát, thấp giọng cầu xin, hy vọng dùng mã não, phỉ thúy, trân châu trao đổi thức ăn nước uống với cô.

Một tiếng rưỡi sau, Tô Hàn bị đánh thức lần thứ ba, khi mở mắt thì cảm xúc táo bạo, rất muốn đánh người.