Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 82: Trấn nhỏ vi-rút (4)




Bằng chính sách quả táo và cây gậy, rất nhanh, vị khách hàng thứ hai (tù binh bị bắt) về chỗ.

Người thứ hai ngóng nhìn tiền bối im lặng thật lâu, cuối cùng để lại một tiếng thở dài.

Vị người chơi thứ nhất lấy kinh nghiệm người từng trải, mở lời an ủi, “Nhìn thoáng chút, đi bệnh viện dù sao mạnh hơn đi chơi xa luôn.”

Nhưng mà người thứ hai không hề cảm thấy may mắn, khóe miệng khẽ mím môi, biểu cảm không vui vẻ.

Rất nhanh tới người thứ ba. Chỉ là vẻ mặt tên này bình tĩnh, không nóng không vội, không chút nào lo lắng bị người bắt cóc bán mất.

Người thứ nhất rất tò mò, “Anh không sợ à?”

Người thứ ba nhíu mày, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, “Có gì phải sợ? Phó bản tất nhiên không có địa phương nào an toàn, chẳng qua người chơi tụ tập chung một chỗ, giữa hai bên có thể quan tâm lẫn nhau. Hơn nữa, nếu quả thật có ngoài ý muốn, nghĩ biện pháp giải quyết không được à?”

“Hơn nữa phân tích của bọn họ không giống như thuận miệng mò mẫm, có vài phần đạo lý. Tỉnh táo lại suy nghĩ kỹ một chút, tại sao hệ thống bắt buộc tất cả người chơi tham gia toạ đàm? Ngoại trừ tiếp xúc nguồn lây bệnh, có mục đích khác hay không? Nghĩ như vậy, vị giáo sư kia nói người bệnh chủ động chịu đi cách ly rất đáng giá nghĩ sâu xa.”

“Lúc đó chuyện đột nhiên xảy ra, trong đầu chỉ nghĩ đến chạy trốn. Bây giờ suy nghĩ một chút, hoàn toàn không cần thiết sốt ruột mù quáng, bởi vì hệ thống sẽ không đưa ra bài toán không có lời giải.”

Người thứ nhất trực tiếp bị nói đờ đẫn.

Tô Hàn trông thấy người tù binh thứ ba có tài ăn nói tốt, lừa dối người rất có bài bản, quan trọng nhất là, anh ta tán thành cái phương án đi bệnh viện trước này, vì vậy đơn giản giao nhiệm vụ thuyết phục người chơi khác cho anh.

Người thứ tư, người thứ năm… Đảo mắt, bên người Tô Hàn, Chung Duệ có thêm mười người chơi. Trong đó phần lớn người bị người tù binh thứ ba thuyết phục, bắt đầu cảm thấy cùng đi bệnh viện là ý kiến hay, chỉ có người chơi cực kì cá biệt vẫn muốn tìm cơ hội chạy trốn.

Rất nhanh, người thứ mười một xuất hiện ở trước mặt mọi người, chính là cô gái trẻ tuổi làm việc khiêm tốn, không hề gây chú ý trong siêu thị.

Tô Hàn theo thường lệ ngăn cản người, người tù binh thứ ba bắt đầu thao thao bất tuyệt cố gắng tẩy não.

Cô gái trẻ tuổi hơi ngạc nhiên mình sẽ bị ngăn cản, gương mặt lập tức lạnh lùng nghiêm nghị, “Không đi, cút ngay!” hiển nhiên là người cực kỳ có chủ kiến.

“Hoặc là đi bệnh viện chấp nhận cách ly, hoặc là chết, như vậy cũng không đi?” Chung Duệ lần nữa xác nhận.

Cô gái trẻ tuổi mỉm cười, bình tĩnh phun ra hai chữ, “Không đi!” thật là cực kì có cá tính.

Vì vậy Tô Hàn thành toàn cô. Cầm lấy dao găm tiếp cận, sau đó rạch một vết trên tay đối phương.

Ai ngờ cô gái trẻ tuổi không cam lòng tỏ ra yếu kém, cũng cầm cây chủy thủ, sau đó xông lên.

Rất nhanh, hai cô gái đánh nhau.

Chỉ một lát sau, cô gái trẻ tuổi trợn tròn mắt, trong ánh mắt toát ra vẻ khiếp sợ. Cô dùng dao găm công kích thành công, đối phương chỉ rớt không đến 3% giá trị thể lực! Thế thì còn đánh như thế nào?

Cô gái trẻ tuổi hơi sửng sốt, mặt Tô Hàn không chút thay đổi, lại dùng dao găm quẹt qua mấy lần.

“Trên người tôi có thuốc nổ! Cùng lắm thì đồng quy vu tận!” cô gái trẻ tuổi khẽ cắn môi, không muốn chịu thua, không nhịn được lớn tiếng kêu gọi.

Nghe vậy, Chung Duệ không nhịn được sờ lỗ mũi một cái. Mấy phút trước, anh uy hiếp dùng thuốc nổ năng lượng cao ngăn cản một nhóm người chơi. Mấy phút sau, có người uy hiếp Tô Hàn, cầm thuốc nổ đồng quy vu tận cùng với cô. Anh quan sát thật kĩ!

Tô Hàn than nhẹ một tiếng, giơ hai tay lên, từng bước lui về phía sau.

Cô gái trẻ tuổi thoáng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, giá trị thể lực của cô còn lại không đến một phần ba. Nếu như không dọa được đối phương, cô chỉ có thể chịu thua đầu hàng.

Nhưng mà một giây kế tiếp, ba tiếng súng liên tiếp vang lên “Rầm rầm rầm”.

Ngẩng đầu, đập vào mi mắt là biểu cảm Tô Hàn tiếc nuối, “Chậc, vốn định tiết kiệm đạn.”

Cô gái trẻ tuổi, “…”

Trước hóa thành ánh sáng trắng, lòng cô rất bực bội. Sớm biết bị loại bỏ bị nốc-ao, còn không bằng trực tiếp theo chân bọn họ!

Hoàn thành đánh chết, nhưng mà Tô Hàn không hề cảm thấy hài lòng, ngược lại nói lầm bầm, “Đưa cô đi bệnh viện, đâu phải tiễn cô đi chết, đến cùng tại sao muốn phản kháng kịch liệt?!”

Không khí đột nhiên an tĩnh. Bọn tù binh không hẹn mà cùng im lặng, ý đồ tránh cho người phụ nữ sát thủ chú ý.

“Ba người bên kia chắc là người chơi.” bỗng nhiên, Chung Duệ nhíu mày, cũng dùng ngón tay chỉ trỏ, “Bọn họ hình như nhận thấy bên này có động tĩnh, dự định rời khỏi từ lối đi nhân viên.”

Tô Hàn thuận miệng nói, “Anh ở lại, tôi đi ‘trao đổi’ với bọn họ.”

Dứt lời, cô đi thẳng.

Thấy cô rời khỏi, bọn tù binh nhao nhao thở phào nhẹ nhõm.

“Má nó! Chơi trò chơi đến bây giờ, tôi chưa từng thấy người chơi nữ can đảm như vậy.”

“Đâu chỉ gặp qua! Còn chưa từng nghe nói qua!”

“Không ngờ khi còn sống tôi trông thấy hai cô gái chơi dùng dao đâm nhau ở trước mặt tôi… Bây giờ người chơi nữ đều hung hãn như vậy sao?”

“Nói đúng ra, không hung hãn không sống được tới giờ.”

Giữa tiếng nghị luận, một người lặng lẽ đến gần, dùng tiếng nói nhẹ vô cùng, “Tôi gọi Giang Nguyên, không có hứng thú hoạt động chung một chỗ, để cho tôi đi được không?”

Chung Duệ ngước mắt nhìn đối phương hồi lâu, bỗng nhiên nhớ lại, đây là người chơi thứ hai về chỗ. Tâm tư xoay chuyển trăm vòng, vẻ mặt hờ hững, “Xin lỗi, vì đảm bảo không có sơ suất, tất cả người chơi còn sống phải đi bệnh viện.”

Hoặc là nghe theo sắp xếp, hoặc là chết, đây không chỉ là uy hiếp, càng là lời thành thật.

“Dùng thuốc nổ năng lượng cao?” Giang Nguyên nhíu mày, cà lơ phất phơ nói, “Cái này không được đâu? Vừa vặn trong kho hàng tùy thân của tôi cũng có thuốc nổ năng lượng cao, muốn cùng nhau nổ tung, đồng quy vu tận à?”

Vừa rồi cô gái trẻ tuổi nói đến đồng quy vu tận, anh đột nhiên nhớ tới, mình căn bản không cần bị người ta uy hiếp! Lẽ nào đối phương mạo hiểm nguy hiểm tính mạng để đưa anh vào bệnh viện? Không thể!

Ai biết Chung Duệ vẫn bình tĩnh, “Nói dùng thuốc nổ năng lượng cao chỉ vì khống chế tình thế, thật ra tôi không định làm thế.”

Giang Nguyên khẽ run.

“Những người khác đều đồng ý đi bệnh viện, chém chết anh không được à? Không cần thiết lôi những người khác vào.” Chung Duệ cười khiêu khích, “Thế nào? Có muốn đánh với tôi một trận không?”

Giang Nguyên, “…”

Cái này không giống dự đoán!!

Giang Nguyên nín nửa ngày không nghẹn ra một câu nói, cuối cùng chỉ có thể căm giận từ bỏ — vết xe đổ đang ở trước mắt, anh không có hứng thú tự chui đầu vào rọ, làm người thứ hai dũng cảm tìm đường chết.

Không lâu sau, Tô Hàn một mình quay về, giá trị thể lực lại giảm mạnh đến 57%.

“Tình huống gì?” Chung Duệ hỏi.

Mặt Tô Hàn không chút thay đổi, “Ban nãy bọn họ cảm thấy có ba người, không cần thiết nghe tôi chỉ huy loạn. Trao đổi không có kết quả, tôi tốn mấy phút giết chết cả lũ.”

Mọi người, “…”

Thật là hung tàn! Thật đáng sợ!

Canh giữ ở cửa siêu thị hơn một giờ, Tô Hàn và Chung Duệ tổng cộng nhận 27 người chơi. Trong đó năm người kiên quyết không chịu hợp tác, vì vậy quang vinh bị nốc-ao, 22 người khác thì bị mang về phòng cách ly bệnh viện.

Nhưng mà lúc trở lại, hoàn cảnh đã biến đổi lớn. Bên ngoài mỗi phòng cách ly đều có bảo vệ coi chừng, bầu không khí trang nghiêm dị thường.

Lúc đó có người chơi không nhịn được nghĩ chạy ra bên ngoài, Giáo sư Trần bỗng nhiên xuất hiện, giữ cửa ngăn cản, lúc này mới không để anh ta chạy thoát.

Chung Duệ túm người về, bình tĩnh hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”

Vẻ mặt Giáo sư Trần đau khổ trách móc, “Không biết vì sao, có ba người đi vào phòng cách ly đột nhiên muốn chạy trốn, còn đập cả tường. May mắn bảo vệ tới đúng lúc, tiêm cho bọn họ thuốc trấn tĩnh, mới dẹp hỗn loạn.”

“Trải qua nghiên cứu sơ bộ có thể biết, vi rút kiểu mới có tính truyền nhiễm rất mạnh, vì vậy tuyệt đối không được để mầm bệnh và người dân có khả năng nhiễm vi rút rời khỏi phòng cách ly! Nếu không sẽ xảy ra hỗn loạn lớn!”

“Trải qua bàn bạc, quyết định để bảo vệ ở lại trông coi phòng cách ly. Có điều mọi người yên tâm, chỉ là đề phòng bệnh nhân chạy ra, không làm gì khác.”

“Mặt khác để an tâm ở lại, bệnh viện bao ba bữa cơm. Chỉ cần xác định trên người mọi người không mang theo vi-rút, sau năm ngày sẽ thả các người tự do.” Giáo sư Trần lời thề son sắt bảo đảm.

Nghe lời này, không ít người ngầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không phải xui xẻo dính phải, trở thành mầm bệnh, ở phòng cách ly năm ngày là được. Bệnh viện bao ăn bao ở, có gì phải phản đối?

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, lúc này bọn họ trở nên phối hợp.

Đưa 22 người phân biệt chia thành các phòng, Diệp Thanh đúng lúc mang một nhóm người trở về.

“Gặp 9 người, chết 2 người, mang về 7 người.” Diệp Thanh chủ động nói rõ tình huống.

“Bên chúng tôi phát hiện 27 người. Chết 5 người, mang về 22.” Chung Duệ im lặng một lúc, “Nói cách khác, tổng cộng tìm được 36 người. Tổng số 45 người bỏ chạy, còn có 9 người không tìm được.”

Giáo sư Trần đi trước dẫn đường, sắp xếp người chơi vào ở phòng cách ly.

Đúng lúc này, y tá dẫn theo hai người chơi vào cửa, “Chào anh, có người tìm tới, nói bọn họ có gần 100 đồng đội ở bệnh viện. Xin hỏi là nơi này sao?”

Ngẩng đầu, Tô Hàn nhìn thấy hai khuôn mặt khá quen — đích thật là người chơi.

Chung Duệ không chút do dự, “Đúng vậy, đồng đội là chúng tôi.”

“Vậy là tốt rồi.” cô y tá yên lòng, sau đó yên tâm rời đi.

Tô Hàn lại nói sự suy luận một lần.

Người tới nhất thời lộ ra biểu cảm vỡ lẽ.

Một cái nói, “Tôi đã cảm thấy lúc ban đầu phó bản này không đúng lắm, thì ra là vậy.”

Một người khác bày tỏ, “Chúng tôi nghe thấy loa phát thanh, cho nên đuổi tới xem tình hình.” đồng thời anh âm thầm may mắn, may họ tới.

Người thứ nhất nói tiếp, “Cần giúp không?”

Tô Hàn chỉ chỉ phòng cách ly, nghiêm túc nói, “Thành thật vào phòng cách ly ngây người năm ngày, chính là sự giúp đỡ lớn nhất.”

Hai người, “…”

Chung Duệ bổ sung rõ, “Bên ngoài còn có 7 người chạy trốn, giải quyết bọn họ, mọi chuyện sẽ kết thúc. Thế nhưng giữa người chơi bị giam vào cách ly cũng không thành thật, cần phải có người trông coi.”

Hai người chợt hiểu ra, cũng nghiêm túc ngỏ lời, “Không thành vấn đề, chúng tôi sẽ để ý.”

“Ừm.” Chung Duệ khẽ vuốt cằm.

Giáo sư Trần qua đây mang một nhóm mới đi, cuối cùng chỉ còn lại năm người Tô Hàn.

“Không ngờ các người sẽ mang hơn hai mươi người về.” Diệp Thanh giả vờ thản nhiên, nhưng thật ra đồng tử co rụt một lúc.

Trên thực tế, ở cửa tiệm thuốc bọn họ không chỉ gặp 9 người, con số thực là 11 người. Chỉ là suy nghĩ đến càng nhiều người càng khó quản lý, anh ta lựa chọn không thấy đối phương.

Vốn dĩ cho rằng mình làm rất tốt, ai biết lúc về bị đả kích.

Tô Hàn không quá lưu ý, “Mấy cái phó bản không tiến hành tiếp viện, kho hàng của các người chơi trống không khá nhiều. Nếu đã gặp ở trong siêu thị, thuận tiện đưa người về.”

Thuận tiện… mặt Diệp Thanh không chút thay đổi, trong nhủ thầm người này nhất định là cố ý!