Trò Chơi Sinh Tồn Vô Hạn

Chương 90: Nơi trú ẩn (4)




Dựa theo lý giải của hệ thống, toàn bộ thức ăn, tài nguyên nước sạch, dược phẩm khan hiếm. Có điều trên thực tế, nó chỉ liệt kê ra đồ dùng hàng ngày thường dùng nhất, nơi trú ẩn thiếu mọi thứ.

Nếu có lượng lớn dầu ma-dút bán ra với giá rẻ, người dân có thể lái xe ra ngoài, tăng cao độ an toàn của bản thân.

Về phương diện khác, dầu ma-dút là chất lỏng dễ cháy, ở 60, 70 độ C bắt lửa sẽ thiêu đốt, nổ tung. Dùng tốt, uy lực không thua kém thuốc nổ.

Tô Hàn vừa liên tưởng đến là nghĩ miên man. Nhưng nghĩ lại, cô không khỏi buồn cười. Có phải dầu ma-dút hay không còn chưa xác định, vạn nhất là bia thì sao? Hoặc là cái gì khác.

Lúc này, bé gái đã điều chỉnh xong tâm tình, nói câu “Em đi” sau đó chui vào nhóm người, rất nhanh biến mất.

Tô Hàn muốn gọi người lại, trong tầm mắt đã không thấy hình bóng đối phương. Cô không khỏi khẽ lẩm bẩm, “Vóc dáng vừa gầy vừa lùn, chạy thật nhanh.”

Lắc đầu, cô vừa định có nên quay về lều hay không, chợt nghe một tiếng gào cực kì vui mừng vang lên, “Tôi tìm được tinh thạch rồi!!”

Tô Hàn ngẩn ra, suýt chút nữa thốt ra, không thể nào?!

“Anh chàng nói tinh thạch có thể đổi 50 kg gạo ở đâu? Mau ra đây.” người nọ kích động hò hét.

Người dân xung quanh bị sự việc đột ngột làm cho bối rối, không hẹn mà cùng dừng lời nói, cường thế vòng xung quanh đứng xem.

Người nọ bất chấp rất nhiều ánh mắt ngưng tụ trên người mình, chỉ kêu gào, “Người thu mua tinh thạch đâu? Anh đi ra! Đừng nói không giữ lời, cố ý hãm hại tôi chứ!?”

Trong lúc quần chúng đứng xem cũng đem lòng sinh nghi, người mặc áo khoác trắng, đeo kính gọng vàng, thoạt nhìn rất giống nhân viên nghiên cứu khoa học đi ra. Vẻ mặt anh lạnh lùng, hờ hững nói, “Tinh thạch đâu?”

“Ở nơi này ở nơi này.” vừa nói chuyện, người nọ cẩn thận tới gần.

“Để cho tôi xem.” áo khoác trắng đưa ra yêu cầu.

Người nọ lộ ra vẻ chần chờ.

Áo khoác trắng liếc mắt một cái, thản nhiên nói, “Anh có thể đứng bên cạnh, đợi kết quả giám định. Yên tâm, không tốn quá nhiều thời gian.”

Người tìm ra tinh thạch lúc này mới lưu luyến không rời, lấy ra tinh hạch.

Tô Hàn một mình đứng ở trong góc nhỏ, xa xa nhìn, cứ cảm thấy tinh thạch giống như hòn đá nhỏ màu trắng tùy tiện nhặt trên mặt đất.

Áo khoác trắng cầm tinh thạch cẩn thận quan sát, một phút đồng hồ sau gật đầu, đưa ra kết luận, “Là tinh thạch tôi muốn.”

“… Anh xem…” người nọ dâng lên tinh hạch không ngừng cười hắc hắc, xoa xoa tay, trong mắt tràn đầy chờ mong.

“Tôi nói rồi một viên tinh thạch có thể đổi 50 kg gạo, nói lời giữ lời.” áo khoác trắng vẫy vẫy tay, lập tức có mấy người khiêng mấy bao gạo tổng là 50 kg đưa đến trước mặt.

“Phát tài!!” người vui mừng nhận được 50 kg lương thực nhảy cẫng lên, cười toe toét, cả người suýt chút nữa vui vẻ đến mức phát điên.

Áo khoác trắng không nhanh không chậm nhắc nhở, “Một viên tinh thạch có thể làm ba chai thuốc. Xét thấy anh là người giao dịch đầu tiên, tôi có thể tặng cho anh một chai.”

Người may mắn lắc đầu như trống bỏi, “Nguyên liệu là thứ đào ra từ trong đầu zombie, chai thuốc này có thể uống được không?! Đừng tặng tôi, đưa cho người khác cần hơn đi!!”

Nói xong anh vẫy tay, gọi hai người quen tới trợ giúp, sau đó xốc lên bao gạo, xoay người chạy mất.

Áo khoác trắng cất cao giọng nói, “Trưa mai sẽ điều chế xong thuốc. Nếu có người muốn uống thử, có thể chủ động ghi danh.”

Ai muốn uống món đồ kia… Quần chúng đứng xem oán thầm trong lòng.

Thế nhưng nhớ tới từng túi gạo, trong lòng bọn họ nóng rực, kích động tay chân run run. 50 kg gạo đấy! Bao nhiêu lâu mới ăn hết?

Nửa ngày trước, có người chính tai nghe áo khoác trắng nói giá cao thu mua tinh thạch, một viên có thể đổi 50 kg gạo. Chỉ cần lấy ra tinh thạch, có bao nhiêu đổi bấy nhiêu. Lúc này họ động lòng, nếu không, mình cũng thử xem?

Tình cảm quần chúng sục sôi, chỉ có trên mặt Tô Hàn không hề rung động, ngược lại thầm kinh hãi.

Cô vốn tưởng rằng, đối phương chỉ gieo rắc lời nói dối vụng về, cố ý dụ dỗ người dân tham dự chiến đấu, có thể dẫn dắt bao nhiêu tính bấy nhiêu. Có thể xem xét từ thế cục trước mắt, đối phương còn chuẩn bị hậu chiêu!

Cô không thiếu đồ ăn thức uống, vì vậy cảm xúc ổn định nên nhìn ra kẽ hở đơn giản.

Xác định lấy được tinh thạch, vì sao sau đó anh ta không đến căn phòng lén lút nói chuyện với nhau, mà nói chuyện ở ngay trước mặt tất cả mọi người?

Nếu quả thật là người may mắn, ngẫu nhiên được 50 kg gạo, anh ta không sợ một đêm phất nhanh, bị người ta cướp à? Dám mang theo vài túi gạo, ung dung bỏ đi?

Còn như hệ thống nói vi rút không biết, ngày đầu tiên ở trò chơi áo khoác trắng đã biết công thức thuốc giải, buổi trưa ngày thứ 2 đã làm ra thuốc giải, Tô Hàn đã lười nhổ nước bọt.

Dấu vết biểu diễn quá rõ ràng, chỉ cần tỉnh táo suy nghĩ là có thể phát hiện chỗ không ổn. Nhưng mà, người ở vòng ngoài nơi trú ẩn đã sắp chết đói.

Trong bọn họ đầu tràn đầy, “50 kg gạo, khoảng 50 kg gạo!”, không có những ý tưởng khác.

Tự phán đoán một lúc, Tô Hàn lóe lên linh cảm, cuối cùng đoán ra áo khoác trắng định làm gì.

Tinh thạch có thể đổi 50 kg gạo. Vì lấy lương thực, rất nhiều người dân tự phát tự giác đi săn bắn Zombie.

Sau khi Zombie chết hóa thành ánh sáng trắng, đương nhiên chẳng có gì để lại. Đây vốn là hiện tượng bình thường, nhưng người dân sẽ cho rằng — vận may mình không tốt, không tìm được tinh thạch trong óc Zombie.

Vì vận may, kiếm 50 kg lương thực, người dân sẽ dốc hết sức lực, tiếp tục liệp sát Zombie. Cứ như vậy, tính tích cực của bọn họ tăng cao trên diện rộng, hiệu suất liệp sát tăng lên trên diện rộng.

Nhưng mà, đây chỉ là một âm mưu, trong óc Zombie căn bản không có tinh thạch. Nói cách khác, các người dân tắm máu giết địch, kết quả cuối cùng chỉ tốn công vô ích. Bọn họ bị lợi dụng mà không được trả thù lao.

Mà áo khoác trắng chỉ cần bỏ 50 kg gạo cho một người, đã khiến người khác lượn xoay quanh.

“Khả năng không cần đến 50 kg gạo.” Tô Hàn tự lẩm bẩm. Nếu như người may mắn cũng là người chơi, rời khỏi tầm mắt mọi người bỏ túi gạo vào kho hàng tùy thân, áo khoác trắng không tốn một cắc đã diễn xong một vở kịch.

Chẳng biết lúc nào, Chung Duệ xuất hiện ở bên cạnh cô, thấp giọng nhắc nhở, “Âm mưu của đối phương không chỉ đến đây, ngẫm lại trưa mai thuốc giải mới ra lò.”

Tô Hàn vô cùng khó hiểu, “Kịch đã diễn xong, vì sao vẽ rắn thêm chân, lưu lại nét bút hỏng?” Đám người này không thể có thuốc giải vi rút không biết, tại sao muốn cố ý đào hầm hãm hại chính mình?

Thế nhưng một giây kế tiếp, con ngươi cô co rút, cúi đầu phun ra vài từ, “Thiên phú bác sĩ, thuốc sinh lực.”

Cùng lúc đó, Chung Duệ cũng nói, “Thuốc sinh lực, bán cho đội buôn.”

Hai người nhìn nhau một cái, lòng hiểu rõ.

Thuốc sinh lực: chất lỏng màu lam nhạt, vị nước mơ chua. Sau khi dùng ba hạng thuộc tính khôi phục thành đầy giá trị, đồng thời loại bỏ hết trạng thái xấu hiện có của người chơi.

Các người dân chỉ biết, ngày hôm nay áo khoác trắng nhận lấy tinh thạch, ngày mai làm ra thuốc giải, thành công trị liệu vi rút không biết. Từ biểu hiện bên ngoài, cực kỳ giống áo khoác trắng nắm giữ kỹ thuật tương quan, cứu người ở tại thủy hỏa.

Nhưng mà trên thực tế, tinh thạch là vật phẩm bịa đặt ra, lấy ra thuốc giải cũng không liên quan đến tinh thạch. Thế nhưng tất cả điều này, nhóm NPC không biết.

Chung Duệ phân tích tiến thêm một bước, “Nếu như nói đối tượng của 50 kg lương thực là người dân vòng ngoài, vậy thuốc giải chính xác nhắm vào cao tầng của vòng trong.”

“Bất kể ở chỗ nào, luôn sẽ có một nhóm người nằm trên đỉnh kim tự tháp. Bọn họ không thiếu nhu yếu phẩm sinh hoạt, lại cực kỳ sợ chết, lo lắng có một ngày mình chết bất ngờ. Nếu có thuốc giải độc xuất hiện, bọn họ nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp, kiếm một liều giấu đi.”

“Cứ như vậy, toàn bộ 5000 NPC ở server đều vào bẫy.”

Cuối cùng, Chung Duệ rất cảm thán, “Đây là nhịp điệu muốn lôi tất cả mọi người xuống nước cùng nhau.”

“Người không hiểu thì xung phong giết địch, ngược lại người đã biết có thể khoanh tay đứng nhìn.” Tô Hàn lẩm bẩm, “Mức độ khó khăn của phó bản chợt giảm, tỷ lệ thông quan tăng lên trên diện rộng, tại sao tôi cảm giác khó chịu thế nhỉ?”

“Bởi vì là âm mưu, bản thân không có ý tốt.” Chung Duệ thản nhiên nói, “Phiền toái là, phát hiện âm mưu sau đó khoanh tay đứng nhìn, lập tức trở thành người được lợi, cho nên tâm trạng mới phức tạp.”

Cùng lúc đối phương tràn đầy ác ý, không có ý tốt, rất thích ăn đòn. Có thể về phương diện khác, nhìn thấu âm mưu cũng được lợi, thông quan đơn giản hơn hẳn. Đa số người khám phá âm mưu có biết cũng giữ yên lặng, bởi vì âm mưu tiến triển càng thuận lợi, bọn họ càng được lợi.

Không khí đột nhiên an tĩnh, hơn nửa ngày hai người không nói chuyện.

Cuối cùng, Chung Duệ phá vỡ bình tĩnh, đưa ra nghi ngờ, “Cô sẽ chạy đi đâm thủng lời nói dối à?”

Tô Hàn trả lời không chút suy nghĩ, “Tôi không làm.”

“Ồ?” Chung Duệ nhíu mày, khá cảm thấy bất ngờ, “Quả quyết như thế?”

Tô Hàn nhún nhún vai, “Thi đấu sinh tồn mà, không phải là chuyện như thế? Đào thải hết người không phù hợp, giữ lại đám tinh anh khoái trá chơi đùa. Đầu óc không linh hoạt vốn nên loại sớm khỏi cuộc chơi.”

Ngay sau đó, cô nhìn đồng đội nhỏ, nghiêm túc nói, “Suy nghĩ kỹ một chút, người ta đào hố bằng bản lĩnh, chúng ta bằng bản lĩnh đọc hiểu, những người khác bằng bản lĩnh bị nốc-ao, cực kì lô gíc.” thậm chí nghe rất hợp tình hợp lý, mọi người đều dựa vào bản lãnh của mình!

Chung Duệ bật cười.

Tô Hàn tiếp tục giải thích, “Hơn nữa, người tốt không dễ làm?”

“Làm rõ âm mưu, tổn thương quyền lợi của người khác, bị người được lợi coi là kẻ thù. Người nhận ra âm mưu tuyệt đối là phần tử tinh anh bên trong server, đắc tội đám người đó, tội gì chứ?”

“Mặt khác, nói rõ tình huống NPC sẽ lựa chọn tin tưởng tôi, loại ý nghĩ này quá ngây thơ rồi. Uống xong thuốc giải, bệnh nhân khỏi hẳn, hiệu quả nhìn thấy bằng mắt thường. Không có bằng chứng, tôi chứng minh áo khoác trắng không có ý tốt, có mưu đồ khác bằng cái gì? Chẳng may chứng cứ không đủ, còn khả năng bị dính lửa vào người, bị dán lên các nhãn hiệu ‘đố kị’, ‘đỏ mắt bệnh’, ‘ác ý phỉ báng’.”

“Nếu như chỉ số IQ trên trung bình, đủ lý trí, không cần người bên ngoài nhắc nhở có thể nhìn ra có chuyện. Nếu như chỉ số IQ ít ỏi, lý trí đánh mất, cảm xúc cuồng nhiệt, mặc dù tôi nói nhảm một đống, người ta cũng không nghe tôi đâu! Hà tất tự mình chuốc lấy cực khổ?”

“Trên thế giới hành vi ngu ngốc nhất, chính là không cứu được người, ngược lại để bản thân dính vào. Cho nên tổng hợp lại, tôi cảm thấy nói thật là một vụ mua bán thâm hụt tiền, tuyệt đối không thể làm.”

Câu nói sau cùng, Tô Hàn nói chắc nịch mạnh mẽ như đinh đóng cột.

Khóe miệng Chung Duệ khẽ nhếch, hờ hững đáp, “Ừm, không làm, chúng ta yên lặng theo dõi diễn biến.”