Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 109




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trò Chơi Tử Vong - Chap 109

Số 9 dừng bước:

"A! Vậy tôi muốn làm gì?"

"Muốn gϊếŧ chúng tôi, đúng không?" Dư Tô nhìn chằm chằm về hướng thanh âm Số 9 truyền đến, vừa nói vừa ra hiệu Ngô Nhã dịch sang bên phải.

Tiếng bước chân trước đó nhất định là Số 9.

Sau khi phát ra tiếng động, hắn lập tức lui về chỗ cũ. Cho nên vài giây sau, hắn mới lên tiếng nói đừng oan uổng hắn.

Hắn tính toán gϊếŧ người.

Cứ luôn ở trong bóng tối giằng co, ai cũng không biết khi nào sẽ kích phát cấm chế tử vong.

"Đương nhiên không phải." Số 9 phát ra tiếng cười nhẹ:

"Tôi chỉ muốn gϊếŧ một trong hai mà thôi."

"Vậy nhất định là tôi." Ngô Nhã nói.

Số 9 "Ừ!" một tiếng, không hề cảm thấy bị vạch trần có gì xấu hổ:

"Tổng nhân số người chơi chỉ còn 9 người, không đến mức một đêm chết hơn phân nửa. Cho nên, bây giờ chết thêm 1 người là đủ."

Dư Tô bắt chước hắn cười khẽ:

"A, không bằng anh chết đi."

Số 9 không lại lên tiếng. Dư Tô híp mắt, kéo Ngô Nhã, nhẹ nhàng cất bước, hướng tới gần giường đi qua.

Ngô Nhã hiểu ý Dư Tô, đứng tại chỗ hô:

"Số 9, coi chừng bị té."

Nói xong, nàng mới đuổi kịp Dư Tô, ổn định hô hấp, thật cẩn thận đi về phía giường.

Trong một mảnh đen nhánh, "Số 4" bởi vì bị vạch trần nói dối, không còn mở miệng. 3 người sống còn lại vì phòng bị lẫn nhau, không ai phát ra bất luận thanh âm gì.

Nửa phút sau, trong phòng truyền ra một chút động tĩnh -- có người té ngã.

Mà hướng tiếng động truyền đến, đúng là vị trí Dư Tô và Ngô Nhã nói chuyện không lâu trước đó.

Dư Tô cười thầm, nghe thấy Số 9 tặc lưỡi một tiếng:

"Số 8, miệng quạ đen của cô kỳ thật rất linh. Không bằng thử nguyền rủa đám quỷ này xem."

Ngô Nhã không phải đồ ngốc, đương nhiên không có khả năng trả lời hắn.

"Tôi biết 2 người ở gần cái giường bên kia. Một phòng ngủ nho nhỏ, có thể trốn đến chỗ nào?" Số 9 tiếp tục nói:

"Tôi không muốn hạ thủ với 2 người nữa, hiện tại nên làm gì bây giờ?"

Dư Tô cẩn thận nghe thanh âm của hắn, xác định hắn đích xác đứng yên tại chỗ không di chuyển.

Dù vậy, nàng và Ngô Nhã cũng sẽ không đáp lời.

"Số 4 chết kỳ thật không nhất định bởi vì hắn đóng cửa, phá hư quy tắc trò chơi." Số 9 nói tiếp:

"Có lẽ chỉ cần ở trong phòng một đoạn thời gian, sẽ chết 1 người."

"Thử tính xem......từ lúc trò chơi bắt đầu đến giờ, hẳn đã hơn 10 phút." Số 9 cười thành tiếng:

"Ước chừng cứ qua 10 phút liền chết 1 người. Như vậy, vào phút 20, người chết sẽ là ai?"

Hắn rầm rì nói chuyện. Dư Tô và Ngô Nhã một chữ cũng không đáp lại. Toàn bộ gian phòng tựa như chỉ còn một mình hắn.

Dư Tô đứng ở mép giường, cách vách tường chừng nửa thước, hơi nhíu mày.

Khả năng này, nàng cũng nghĩ tới.

Hiện tại, quá mức cẩn thận cũng vô dụng, là thời điểm nên hành động. Hoặc là cùng Ngô Nhã hợp tác gϊếŧ chết Số 9, hoặc là lao ra cửa, xem tình huống bên ngoài rốt cuộc thế nào.

Gϊếŧ Số 9 so với lao ra cửa an toàn hơn. Nếu ngoài cửa vẫn còn con quỷ vừa gϊếŧ chết Số 1, đi ra cơ hồ chết chắc, mà hai đánh một, vẫn có tỷ lệ thắng lợi.

Dư Tô cắn răng, kéo tay Ngô Nhã, ở trong lòng bàn tay Ngô Nhã chậm rãi viết chữ.

"Cùng...nhau......gϊếŧ."

Ngay thời điểm một nét cuối cùng hạ xuống, một ánh sáng cực kỳ chói mắt đột nhiên xuất hiện.

Dư Tô bị ánh sáng chiếu vào, không tự chủ được nhắm mắt, thậm chí còn chảy ra một chút nước mắt. Nàng lập tức giơ tay che, nhìn về vị trí Số 9.

Hắn dựa vào vách tường, cách sau Dư Tô cùng Ngô Nhã vài thước, lúc này cũng đang nâng tay lên trán che mắt giống nàng.

Ánh mắt hai người vừa lúc ở giữa không trung đối diện.

Số 9 nhún vai, lộ ra nụ cười phi thường thiện ý:

"Xem ra đêm nay đã kết thúc. Chúng ta lại lần nữa trở thành đồng đội tốt."

"..." Hắn thật đúng là không biết ngượng.

Dư Tô không trả lời, dịch qua tầm mắt, nhìn về phía thi thể Số 3 giữa phòng.

Trên người hắn thoạt nhìn không có bất luận vết thương gì, giống như chỉ đang ngủ. Chẳng qua tư thế nằm có chút quái dị, nửa người trên nằm nghiêng, nửa người dưới nằm ngửa. Trên cánh tay còn in một dấu chân nhàn nhạt.

Dư Tô lập tức minh bạch, khó trách Số 9 lúc trước phạm sai lầm phát ra tiếng bước chân, thì ra là trong bóng đêm dẫm phải thi thể của Số 3.

Ở cửa còn có thi thể của Số 4.

Hắn đang ngồi dựa vào vách tường phía sau cửa, tương tự Số 3, thoạt nhìn hoàn toàn không có một vết thương, cũng không hề giống người chết.

Ngô Nhã kéo góc áo Dư Tô, chỉ tay về phía cửa.

Dư Tô chú ý, dưới kẹt cửa có một ít máu loãng chảy vào.

Không cần phải nói, nhất định là Số 1.

Có máu chảy, vậy chứng tỏ tử trạng của hắn nhất định cùng 2 người bên trong không giống nhau, phỏng chừng phi thường thảm thiết.

Số 9 hướng ra cửa đi vài bước, đang duỗi tay mở cửa, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng Số 6:

"Mọi người bên này đã kết thúc chưa? Còn bao nhiêu người sống? Số 1 chết thật thảm."

Số 9 mở cửa. Ngô Nhã ngay sau đó kêu lên một tiếng, trốn ra sau Dư Tô.

Ngoài cửa, Số 6 đang đứng cùng với...một đống thịt.

Thi thể Số 1 như bị bỏ vào máy ép trái cây, hoàn toàn nát thành thịt vụn. Sở dĩ còn có thể nhận ra hắn, là nhờ những vật liệu may mặc trộn lẫn trong đống bầy nhầy màu đỏ kia.

Số 6 lui về sau tránh đường. Số 9 quay đầu nhìn Dư Tô cùng Ngô Nhã một cái, nhanh chóng nhấc chân, bước qua đống thịt ra ngoài.

Dư Tô cũng nắm Ngô Nhã sắc mặt trắng bệch đi ra. Mùi máu tươi hỗn tạp với mùi hôi phân ập vào mặt, làm cổ họng phát ngứa.

Ngô Nhã nhịn không được che miệng nôn khan, để Dư Tô bước qua trước, mới cắn răng nhảy qua.

Số 9 đứng trên hành lang, khoanh tay trước ngực, vẫn thản nhiên như thường hỏi Số 6:

"Những người khác đâu?"

Số 6 lắc đầu:

"Số 2 đã chết, chưa thấy Số 10."

Hắn vừa nói xong. Số 10 liền ho khan từ cầu thang đi tới.

Số 9: "Cho nên hiện tại, còn lại...5 người."

Dư Tô cảm giác Ngô Nhã lại nắm chặt góc áo mình, quay đầu cười, nhỏ giọng trấn an:

"Không sao cả, ngày mai liền kết thúc."

Một đêm chết 4 người, mặc kệ là đối với người chơi mới hay người chơi có kinh nghiệm, đều không phải chuyện gì nhẹ nhàng.

Số 10 gãi đầu, bực bội nói:

"Mẹ nó! Không phải nhiệm vụ này có tới 3 người mới sao? Vì sao nguy hiểm như vậy?!"

"Cái này..." Số 9 cười:

"Vận may của tôi không tốt lắm. Phàm là nhiệm vụ có tôi tham gia đều sẽ không dễ."

Dư Tô: "...."

Thời cơ đổ lỗi tới rồi: "Thì ra bởi vì anh, hy vọng chúng ta về sau không bao giờ gặp lại."

Trải qua một đêm, không ai còn tâm tình giống tối hôm qua đi ngủ. 5 người liền tiến vào căn phòng gần nhất bên cạnh, đàm luận nhiệm vụ tối nay.

Số 6 trầm mặt:

"Nhiệm vụ của tôi cùng của Số 2 có vấn đề. Con quỷ mà hắn cần tránh né kỳ thật là tôi. Con quỷ tôi cần tìm lại chính là hắn. Ở thời điểm tôi tìm được hắn, trong mắt chỉ thấy một con búp bê vải không ngừng giãy giụa, cho đến khi búp bê vải không còn nhúc nhích, mới nhìn ra là Số 2! Sau đó nhiệm vụ kết thúc."

Lúc ấy, hắn giống như tiến vào một chiều không gian khác. Toàn bộ biệt thự chìm vào một mảnh hắc ám. Nhưng sau khi Số 2 chết, hắn thực mau thấy được có ánh đèn ở nơi này, vừa vặn là nơi nhóm 6 người chơi trò "Quỷ Vào Cửa", vì thế lập tức qua tìm bọn họ.

Nói cách khác, tối nay trình tự chết là Số 3, Số 1, Số 4, cuối cùng là Số 2.

Số 10 cũng nói về nhiệm vụ của hắn.

Quy tắc của trò The Closet kỳ thật khá đơn giản, chỉ cần cầm hộp diêm chui vào tủ quần áo, đóng lại cửa tủ, trong miệng niệm 1 lần chú ngữ, thực mau sẽ nghe thấy một tiếng thì thầm mỏng manh. Nghe đến thanh âm này, phải lập tức đốt cháy que diêm, mở tủ quần áo ra ngoài. Trò chơi hoàn tất.

Nghe nói, con quỷ bị gọi tới sẽ mãi mãi lưu lại trong tủ quần áo. Từ đây về sau, mỗi lần mở tủ, nó đều sẽ ở bên trong nhìn chằm chằm người mở cửa.

Trò chơi này nghe cũng không kinh dị, chỉ cần chú ý kịp thời quẹt diêm, liền sẽ không có hậu quả gì đáng sợ. Nhưng nếu không kịp, người chơi sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong bóng tối.

Bất quá, trong trong quá trình tiến hành mấy loại trò chơi đơn lẻ này, kỳ thật tự mình dọa mình đã đủ đáng sợ.

Số 10 chui vào trong tủ quần áo, dựa theo quy tắc niệm chú ngữ, lúc sau liền nghe được bên tai truyền đến một tiếng thì thầm, không hiểu đang nói gì.

Thanh âm kia phi thường gần. Gần đến độ lỗ tai hắn có thể cảm giác được khí lạnh do đối phương mở miệng nói chuyện.

Số 10 lập tức quẹt diêm, nỗ lực duy trì trấn định đẩy cửa tủ ra ngoài, sau đó chậm rãi đóng cửa lại.

Đến đây, trò chơi liền kết thúc, trước sau chỉ mất hơn 1 phút.

Nhưng hắn biết không có khả năng dễ dàng như vậy, cho nên mặc dù đã đóng lại tủ quần áo, vẫn không thả lỏng cảnh giác.

Hắn nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, vươn tay muốn kéo cửa, bỗng sực nhớ -- Trước khi tiến vào trò chơi, để tiện cho việc chạy thoát, hắn căn bản không đóng cửa, hiện tại sao lại cần mở cửa?

Hắn kịp thời lùi về tay, mới phát hiện mình đang đứng trước cửa tủ quần áo, căn bản không hề đi ra cửa phòng.

Hắn không chút nghi ngờ, vừa rồi nếu duỗi tay mở cửa, hiện tại hắn đã thả ra con quỷ trong tủ, cũng sẽ chết dưới tay nó!

Đèn trong phòng vẫn sáng, nhưng số 10 lại cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.

Hắn nghĩ, nếu không thể ra mở cửa, vậy cứ đợi ở trong phòng. Chờ người khác chết, trò chơi đêm nay tự động kết thúc.

Nhưng ý tưởng của hắn tựa hồ quá đơn giản. Ngồi khoảng vài phút, hắn bỗng nhiên nghe thấy đằng sau phát ra một tiếng kẽo kẹt, cửa phòng chậm rãi hé ra một khe hở.

Rõ ràng quỷ đang ở trong tủ quần áo, vì sao cửa phòng lại mở?

Hắn không có thời gian nghĩ nhiều, lập tức đứng lên lui về sau vài bước, tận lực rời xa cửa phòng.

Ngay sau đó, từ khe hở thò vào một cánh tay xanh đen.

Cửa phòng tiếp tục bị cái tay này đẩy ra từng chút, từng chút một. Tốc độ cực kỳ thong thả, so với ốc sên còn chậm hơn!

Loại tốc độ này dưới tình hình hiện tại, đối với Số 10 chẳng khác nào một loại tra tấn, giống như đao cùn cắt thịt.

Hắn căng thẳng không thôi, lại không thể chạy ra ngoài, chỉ có thể tiếp tục thụt về sau, thối lui đến góc tường, gắt gao nhìn chằm chằm cửa.

Lần mở cửa này quả thực mất không ít thời gian.

Số 10 mới đầu còn lo lắng sợ hãi, càng về sau càng dần thích nghi.

Hắn hơi thả lỏng xuống một chút. Cánh cửa vốn đang mở cực kỳ thong thả bỗng nhiên "Phanh!" một tiếng, đập mạnh vào vách tường!

Số 10 thậm chí còn chưa kịp phản ứng, liền thấy một bóng đen bay nhanh từ ngoài cửa vọt vào, nhắm thẳng về phía hắn!

Sau đó, đèn tắt.

Số 10 chỉ có thể dựa vào một màn vừa chứng kiến lắc mình sang bên tránh né. Nhưng sau đó, không có nguy hiểm gì phát sinh. Đèn điện chớp tắt, một lần nữa sáng lên. Ánh đèn sáng ngời luôn có thể mang đến cảm giác an toàn.

Số 10 tim đập thình thịch, căng thẳng nuốt nước miếng, cứng đờ quay đầu lại, nhìn khắp phòng một lần.

Thứ vừa rồi vọt vào......hình như không thấy.

Nhưng hắn còn chưa thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện một vấn đề vừa rồi bị hắn xem nhẹ -- Cửa phòng vẫn đang đóng chặt.

Mới nãy cánh cửa đã bị mở ra, đụng vào trên vách tường, phát ra tiếng động lớn như vậy, hiện tại sao vẫn còn đóng? Chẳng lẽ bị va đập quá mạnh, bắn ngược trở về?

Không, không có khả năng......

Hắn lập tức phủ định, bởi vì -- cánh cửa lại một lần nữa phát ra tiếng kẽo kẹt, chậm rãi hé ra một khe hở.

Một bàn tay xanh đen từ khe hở chậm rãi thò vào. Ngay sau đó, cửa phòng từng chút, từng chút một bị đẩy ra......

"Cho nên, sự kiện kia vẫn luôn lặp lại?" Số 6 hỏi.

Số 10 cười khổ lắc đầu:

"Đương nhiên không phải....Lúc này đây, thứ kia vọt vào xong, liền công kích tôi. Tuy rằng tôi có phòng bị, né tránh được, nhưng......"

Hắn nhấc lên ống tay áo, cho 4 người nhìn thấy ba vết thương:

"Rất kỳ quái, chỉ có thân thể bị tổn hại, quần áo bên ngoài không hề có dấu vết tàn phá."

Miệng vết thương của Số 10 thoạt nhìn như bị móng tay sắc bén cào rách. Ba đường dài ngắn không đồng nhất, mức độ hư thối lại tương đồng.

Không sai, da thịt xung quanh vết thương đều hư thối.

Giống như là...thương tích trên thi thể người chết, nhưng Số 10 rõ ràng vẫn sống sờ sờ.

Ngô Nhã chép miệng, hỏi:

"Vết thương bị quỷ làm ra là như thế này sao? Đau không?"

Số 10 nhún vai:

"Đương nhiên đau. Hơn nữa, tôi cảm giác vết thương này sẽ tiếp tục chuyển biến xấu. Cho nên......hy vọng nhiệm vụ có thể mau chóng hoàn thành."

Nếu kéo dài thời gian, nói không chừng hắn liền chết vì ba vết cào nhỏ này.

"Bất quá, con quỷ kia có thể hại người, chứng tỏ sự kiện phát sinh trong phòng lúc ấy không phải ảo giác." Dư Tô nói:

"Nếu không phải ảo giác, vì sao quỷ lại từ ngoài tiến vào?"

Quỷ trong trò "The Closet" phải từ trong tủ quần áo đi ra mới đúng, từ ngoài tiến vào...chỉ sợ là thứ khác.

Hơn nữa, nó còn có thể tấn công người. Số 10 hẳn không kích phát cấm chế. Mặc dù có kích phát, cũng nên là quỷ trong tủ quần áo ra tay với hắn mới đúng.

Như vậy, con quỷ đã tấn công Số 10 là...

"Quỷ Vào Cửa." Số 9 cong môi, chậm rì nói:

"Con quỷ gϊếŧ chết Số 1 ở bên ngoài, cấm chế của nó đã được chúng ta giải trừ."

Số 10 ngẩn người:

"Mẹ nó! Thật sự?"

Hắn đã nhìn qua thi thể Số 1 -- nếu đống kia còn có thể gọi là thi thể.

Từ tử trạng của Số 1, con quỷ nọ phi thường tàn nhẫn.

Số 10 ngẫm nghĩ:

"Không đúng, nếu là nó, sao không trực tiếp gϊếŧ tôi?"

"Bởi vì nhiệm vụ hôm nay của anh không phải cái này. Anh là con mồi của con quỷ trong tủ quần áo." Dư Tô đáp:

"Giữa bọn chúng đại khái cũng có quy tắc, không được cướp đoạt con mồi của nhau. Nó có thể là...hỗ trợ cho con quỷ trong tủ."

Dựa vào quá trình chơi trò "Come In!" cho thấy, chỉ số thông minh của đám quỷ này không quá cao. Nếu không bọn chúng đã không dễ dàng bị các người chơi vạch trần như vậy.

Hành vi của Quỷ Vào Cửa có lẽ vì muốn làm Số 10 buộc lòng phải trốn tránh, cụ thể là trốn vào tủ quần áo.

"Vậy bây giờ thì sao?" Ngô Nhã hỏi:

"Trò chơi đã kết thúc. Con quỷ kia còn ở đây không?"

Dư Tô không biết trả lời thế nào, ngẫm nghĩ, đáp:

"Đã chết nhiều người như vậy, hẳn sẽ không có chuyện gì, nhưng trước đừng ngủ......" Nàng còn chưa dứt lời. Một trận tiếng đập cửa bỗng nhiên dồn dập vang lên.

Mọi người liếc nhìn nhau. Số 6 lên tiếng hỏi:

"Ai?"

Thanh âm của quản gia ngay sau đó truyền đến:

"Các vị đại sư, quấy rầy! Tiên sinh gọi điện có việc gấp. Mong các vị tiếp nghe!"

Số 9 đi qua mở cửa. Quản gia cầm di động, thần sắc nôn nóng tiến lên, hai tay dâng di động cho Số 9.

Số 9 nhướng mày, cúi đầu ấn phím loa ngoài, vừa cất bước trở về, vừa "A lô!" một tiếng.

Đầu bên kia lập tức truyền đến giọng nói nôn nóng của Tiền tiên sinh:

"Các vị đại sư, cứu mạng! Cứu mạng!"

Số 6 nhíu mày:

"Có gì nhanh nói! Dong dài cái rắm."

Tiền tiên sinh lúc này cũng bất chấp số 6 nói chuyện bất kính với hắn, lập tức mở miệng:

"Con quỷ kia lại xuất hiện! Tôi cùng Lâm Lâm đang ngủ say, mơ màng trở mình, đột nhiên cảm giác dưới chăn...giữa chúng tôi...tựa hồ có thứ gì đó. Lúc ấy, tôi còn chưa tỉnh ngủ, liền duỗi tay vào sờ soạng lung tung một hồi...Sau đó sờ đến......một cái đầu người!"

Hắn có vẻ đã khóc ra tới, lúc nói chuyện còn mang theo tiếng nức nở, hiển nhiên là sợ hãi cực độ.

Số 6 trợn mắt, nhịn xuống xúc động muốn mắng to một câu.

Thanh âm của Tiền tiên sinh tiếp tục truyền đến:

"Lúc ấy tôi bị doạ tỉnh, la to xốc lên chăn. Thứ kia......"

"Cái gì kêu thứ kia? Đó là con gái ruột của ông! Đứa nhỏ chính là bị đôi cẩu nam nữ các người hại chết!" Số 6 rốt cuộc vẫn không nhịn được.

Ban đầu, Tiền tiên sinh chưa bị dọa thành như vậy, ít nhất lúc nhắc tới đứa con gái đáng thương này còn gọi là Tiểu Trân. Hiện tại dưới cơn khủng hoảng, hắn hiển nhiên không có tâm tình giữ gìn hình tượng. Gương mặt thật lập tức bại lộ.

Đối với hắn mà nói, đứa con này đã thành "con quỷ kia", "thứ kia".

Tiền tiên sinh bị Số 6 nói cứng đờ vài giây, lại tiếp tục khóc la:

"Các vị đại sư, bây giờ không phải lúc so đo chuyện này. Cầu xin các người nhanh cứu chúng tôi! Nó...nó nhất định còn ở chỗ này. Nó muốn gϊếŧ chúng tôi! Vừa rồi tôi xốc chăn lên, nó liền từ trong chăn xông ra, âm trầm cười...Đêm nay nó sẽ gϊếŧ chúng tôi!"

"Vậy càng tốt." Số 10 ước gì nhanh hoàn thành nhiệm vụ. Đôi nam nữ này chết, nhiệm vụ phỏng chừng liền hoàn thành.

Trong lòng Dư Tô biết không có khả năng dễ dàng như vậy. Nếu vong hồn Tiền Như Trân có thể báo thù bằng chính năng lực của mình, liền không có các người chơi ở đây.

Khả năng lớn nhất là...những trò chơi tâm linh mà bọn họ phải chơi, kỳ thật đều để chuẩn bị cho Tiền Như Trân báo thù.

Tất cả ma quỷ được triệu hồi ra. Một con cũng không thể bị tiễn đi. Hiện tại tất cả đều lang thang trong tòa biệt thự này.

Nàng vừa định lên tiếng. Số 9 đã trước một bước:

"Cách xa như vậy, cho dù chúng tôi có bản lĩnh thông thiên cũng không thể nào cứu được các người. Muốn sống liền trở về đây!"

"A?" Tiền tiên sinh ngẩn người:

"Trở về? Nó cũng sẽ đi theo!"

Dư Tô nói: "Chính là muốn nó đi theo. Nếu nó không theo, chúng tôi giúp các người đuổi quỷ thế nào?"

"Đã hơn nửa đêm, lỡ như nửa đường xảy ra chuyện gì......" Tiền tiên sinh có chút do dự.

Số 6 cười nhạo:

"Vậy ông cứ ở lại chỗ đó. Chết trong chùa so với chết giữa đường tốt hơn nhiều, rốt cuộc chết rồi cũng tiện cho thầy chùa siêu độ."

Lời nói tràn ngập châm chọc này cũng không kích nổi lửa giận của Tiền tiên sinh. Hiện tại đối phương hiển nhiên không rảnh bận tâm.

Tiền tiên sinh trầm mặc chừng 1 phút, cuối cùng trả lời:

"Được, tôi đây gấp rút cùng Lâm Lâm và con trai trở về. Chư vị đại sư cần phải cứu chúng tôi, đại khái hai mươi phút sau liền về tới!"

Dứt lời, ông ta lập tức cúp điện thoại.

Số 10 cao hứng nói:

"Chúng ta căn bản không cần chờ đến ngày mai, đêm nay là có thể hoàn thành nhiệm vụ!"

Hắn nhấc lên ống tay áo, nhìn thoáng qua 3 vết thương bị quỷ làm ra. Diện tích hư thối trên da thịt lan rộng cực nhanh. Khoảng cách giữa 3 vết đã liền thành một mảnh.

Hai mươi phút trôi qua. Không bao lâu, Số 6 đứng ở cửa sổ lầu hai quay đầu lại nói:

"Có xe chạy vào!"

Bên ngoài vẫn mưa to rả rích. Chiếc xe hơi màu đen trong màn mưa phóng cực nhanh, ngay cả gara cũng không vào, trực tiếp chạy thẳng tới trước cửa biệt thự.

Vài phút sau, Tiền tiên sinh cả người ướt đẫm cầm ô che chở nữ chủ nhân đang ôm một đứa bé, cùng nhau chạy vào phòng khách.

Giờ phút này, sắc mặt 2 người dị thường tái nhợt. Nữ chủ nhân trẻ tuổi xinh đẹp còn đang run nhè nhẹ, rõ ràng cực kỳ kinh hãi.Trò Chơi Tử Vong - Chap 109