Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 110: Hội quán




Tô Bằng trở lại phòng của mình, từ trong túi áo, lấy ra thẻ hội viên mà Triệu Thu đã đưa cho mình, trong đầu suy tư về chuyện mới vừa xảy ra.

“Tổ Long Nha lại chết một nhân vật trong trò chơi.. Nếu suy đoán của ta lúc trước là chính xác, vậy thành viên trong tổ Long Nha bị chết đi kia, không lâu sau, cũng sẽ..."

Trong lòng Tô Bằng suy tư, cái chết của thành viên tổ Long Nha kia vô cùng thể thảm, thân thể giống như là bị phanh thây, nếu quả thật giống như mình suy đoán, như vậy không đến mấy ngày...

"Mấy loại chuyện như vậy cuối tuần nên chú ý tin tức trong báo Hải Thị một chút... Nếu, người nọ quả thật giống như mình đoán, chết trong hiện thực, hơn phân nửa cũng sẽ giống như là Tiếu Lâm, Phó Khang, tình trạng chết giống như trong trò chơi, xem bộ dạng hắn chết yểu trong trò chơi, căn bản không khác gì phân thây, chuyện lớn như vậy, trên báo chí không thể không đăng lên."

Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, nghĩ đến đây, hắn lấy ra điện thoại di động nối đến thiết bị theo dõi trong công ty.

Có thể là bởi vì ngày mai là ngày nghỉ, nên chưa có ngủ, máy tính vẫn còn đang mở, lúc Tô Bằng dùng di động nhập vào máy tính của Thiên Quân, điều tra video theo dõi trên phòng máy của tổ mới rồi, điều chỉnh một hồi, vừa hay nhìn thấy đồng nghiệp công ty vừa mới có nhân vật chết đi trong trò chơi kia vẻ mặt xui xẻo bị bảo tiêu đưa đến văn phòng của Thiên Quân, qua hai mươi phút sau cầm một phong thư đi ra ngoài, có thể là tiền lương bồi thường của ba tháng sau mà công ty cho hắn, sau đó người này cũng chẳng thu dọn gì, từ trong phòng mình chụp lấy một cái áo khoác, sau đó đã bị bảo an đưa ra khỏi công ty.

“Xem tình hình thì Thiên Quân đã sớm có chuẩn bị, cho dù như thế nào cũng không thể để cho người này chết ở công ty..."

Trong lòng Tô Bằng hiểu rõ, đóng di động lại.

Sau đó, Tô Bằng lấy ra thẻ hội viên mà Triệu Thu đã đưa, nhìn một hồi, chỉ thấy trên đó viết "Hội quán Long Lang", sau đó là địa chỉ, còn có chữ ký của Triệu Thu.

“Từ khẩu khí ngày đó Triệu Thu đến tìm mình nói chuyện mà xem xét, hắn hình như cũng biết một số manh mối... Xem ra, ta hẳn là nên tiếp xúc với hắn một chút, dò xét lai lịch của hắn, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn... Ngày mai cái hội quán này hẳn là phải đi rồi."

Trong lòng Tô Bằng suy ngẫm, xác định lịch trình của ngày mai.

...

Ngày hôm sau, Tô Bằng từ sớm đã tỉnh lại, vọt đi tắm nước lạnh, hắn cảm giác tố chất của thân thể mình càng ngày càng tốt, cho dù là dưới loại thời tiết này mà tắm nước lạnh hắn cũng sẽ không có cảm giác gì cả, ngược lại còn có cảm giác tinh lực càng lúc càng dư thừa.

Thấy thời gian còn sớm, Tô Bằng liền mở máy tính lên, tra một chút về hội quán Long Lang này, lại không thấy xuất hiện bất kỳ cái tin tức hữu dụng gì.

"Có vẻ rất thần bí..."

Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.

Sau đó xem thêm một số tin tức, ăn xong điểm tâm, sau khi đem nhẫn trò chơi giao cho Thiên Quân, Tô Bằng ra khỏi công ty, lúc này đã là tám giờ rưỡi sáng, Tô Bằng kêu một chiếc xe taxi, lên xe báo địa chỉ của hội quán Long Lang, tài xế đạp van xuống, xuất phát đến đó.

Qua hơn bốn mươi phút, Tô Bằng đã đến hội quán, sau khi trả tiền xe Tô Bằng xuống xe, nhìn qua bảng tên bằng gỗ không lớn lắm, cực kỳ lặng lẽ, trên đó viết bốn chữ to bằng bút lông "Hội quán Long Lang".

“Thư pháp không tệ."

Tô Bằng nhìn thoáng qua, cảm thấy chữ viết trên chiêu bài của hội quán này rất có nghệ thuật, nhưng cũng không có để ý nhiều, đi vào trong quán.

Tiến vào cửa của hội quán này, Tô Bằng mới phát hiện, hội quán này không ngờ là được xây dựng dưới mặt đất, hơn nữa lối đi vào là một cái thông đạo rất chật hẹp, thậm chí chỉ có thể cho một người đi.

"Hình như có chút chật hẹp... Không giống như là hội quán cao cấp lắm..."

Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, đang nghĩ ngợi, đột nhiên phía trước xuất hiện một lan can lưới sắt làm bằng inox, một giọng nói từ bên trong truyền ra, nói:

"Ngươi là ai? Nơi này là hội quán tư nhân, không tiếp khách lạ."

"Ta là người do Triệu Thu giới thiệu tới."

Tô Bằng đã thấy, thanh âm được truyền tới từ một cameras cùng với máy biến điện năng thành âm thanh được lắp đặt trên hàng rào, hắn ngẩng đầu hướng về phía cameras mà nói, nói xong từ trong túi áo lấy ra thẻ hội viên mà Triệu Thu cho mình, quơ quơ lên.

"Triệu Thu giới thiệu tới?"

Người phía sau máy giám thị dường như có chút ngoài ý muốn, Tô Bằng nghe thấy phía sau hàng rào inox truyền đến tiếng mở khóa, sau đó, từ một bên thông đạo không ngờ lại mở ra một cánh cửa ngầm, một người mặc y phục không phân biệt được màu sắc tiến đến.

Tô Bằng nhìn thoáng qua người này, lập tức cảm giác có chút không tầm thường, người này mặc y phục màu sắc loang lổ, tuy rằng có chút giống như công nông dân làm trong các công trình dưới đất hay mặc, nhưng với nhãn lực của Tô Bằng không khó nhận ra đây là quân phục tiêu chuẩn của chiến đội hải lục quân Hoa Kỳ, chất lượng so với những thứ hàng khác là không thể so sánh nổi, giá tiền cũng xa xỉ...Theo giá trên mạng, một bộ quân phục như vậy ít nhất cũng phải sáu ngàn nhân dân tệ.

Một bộ y phục như vậy mặc ở trên người một tên có thể là làm chức vụ giữ cửa kia, nhiều ít cũng lộ ra vẻ có chút khiến người ta kỳ quái, nhưng đồng thời, cũng làm cho Tô Bằng cảm giác được cái chỗ này có thể không đơn giản giống như bề ngoài.

"Ngươi là người do Triệu Thu giới thiệu tới? Thẻ hội viên đâu?"

Người giữ cửa này nhìn thoáng qua Tô Bằng, hỏi hắn.

Tô Bằng đem thẻ hội viên cầm trong tay đưa tới, người này cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó nhìn Tô Bằng, mới gật gật đầu, mở cửa sắt inox ra.

Tô Bằng đi vào, người này đem thẻ hội viên trả lại cho Tô Bằng, Tô Bằng khẽ gật đầu, liền đi xuống phía dưới.

Tô Bằng đi đến tận cùng của cái thông đạo này, phát hiện có một cánh cửa, đưa tay đẩy cửa ra, trong giây lát, Tô Bằng cảm giác được cái gì gọi là bỗng chốc sáng sủa.

Chỉ thấy đằng sau cánh cửa này, diện tích trước mặt đột nhiên mở rộng, xuất hiện một gian phòng rộng chừng hai trăm mét vuông, nhưng chỉ là một đại sảnh mà thôi, hơn nữa được lắp đặt thiết bị cực kỳ xa hoa, trên mặt đất trải thảm đỏ, trên vách tường đều được ốp gạch, còn có hai bên trang trí đầu dã thú, một sói một gấu treo trên vách tường.

Hai đầu thú này đều đang há rộng miệng, giống như đang gầm hét, dường như vẫn uy mãnh tàn khốc giống như lúc còn sống, khiến người ta nhìn liền có một loại cảm giác gia tăng adrenalin, Tô Bằng nhìn mấy lần, càng thêm xác định nơi này không phải là chốn tầm thường.

Đang nhìn, đột nhiên từ trong phòng có một người đi ra, diện mạo của người này có chút khiến người ta ôm bụng cười, tuổi tác mặc dù không lớn, nhưng má dầy thịt béo lại còn nhiều ngấn mỡ, thoạt nhìn giống như là một con chó Nhật, trên ngược mặc một bộ vest bồi bàn, bên tai đeo một bộ ống nghe điện thoại bluetooth, cách ăn mặc giống như là quản gia hoặc là quản lí đại sảnh khách sạn vân vân

Hắn cũng nhìn thấy Tô Bằng, đi tới, đầu tiên là nở nụ cười khiến người ta có cảm giác hơi khiêm tốn, nói:

"Chào ngài, ta là quản lí nơi này Cáp Ngọc Lâm, nhìn tiên sinh rất lạ mặt, là lần đầu tiên tới sao?"

"Ừm."

Tô Bằng khẽ gật đầu, Cáp Ngọc Lâm này thoạt nhìn bộ dáng khôi hài, nói chuyện tiếp đãi người khác thì cũng ổn lắm.

"Tiên sinh lần đầu tiên tới đây, nhưng có chút không khéo... Hôm nay không có thi đấu lôi đài... Có điều một số giải trí thông thường vẫn có, ngài có định tham quan khu vật lộn một chút, hay là đi chơi vài ván bài thử vận may một chút không?"

Cáp Ngọc Lâm vẫn nở nụ cười nhìn Tô Bằng, chẳng qua là không thể không nói, hắn không cười cũng còn đỡ, vừa cười lên lập tức khiến người ta có cảm giác nịnh nọt.

"Sòng bạc ngầm dưới đất?"

Tô Bằng nghe thấy những lời này, lập tức liên tưởng tới loại đó, trong lòng cảm thấy giật mình, Tô Bằng lắc lắc đầu, nói:

"Ta tạm thời không muốn đi đánh bài, ta đi tham quan khu vật lộn một chút vậy."

"Được, ngài chờ giây lát."

Cáp Ngọc Lâm cười híp mắt nói, sau đó đè xuống nút cười tủm tỉm trên ống nghe điện thoại bluetooth, nói:

"Tiểu Ngọc, tìm một người ra ngoài tiếp đãi khách đi tham quan khu vật lộn."

Trong tai nghe ồn ào một trận, dường như có người đang đáp lời, không bao lâu, một cô gái bên trong mặc áo sơ mi trắng, thắt nơ đỏ, bên ngoài mặc áo com lê màu rượu đỏ, mặc quần dài màu đen mang giày cao gót đi ra, cười dịu dàng nghênh tiếp Tô Bằng, nói:

"Ông chủ, xin mời đi bên này."

Nói xong liền đi về phía bên trái.

Tô Bằng gật đầu, cùng với cô gái phục vụ này đi về phía bên trái, thông qua một cánh cửa, lại đi qua hai cái hành lang, rốt cuộc đi tới một không gian thật lớn.

"Ồ, nơi này thật là rộng rãi."

Tô Bằng đi vào, phát hiện nơi này như là cái động thiên ( chỉ nơi ở của Thần Tiên), nơi hai người đang đứng là một không gian giống như hầm trú ẩn cực lớn, trần nhà cách mặt đất ít nhất phải đến tám chín mét, không gian này sợ là phải hơn một ngàn mét vuông, mà ở bốn phía chỗ này có rất nhiều lôi đài, còn có thính phòng.

"Đúng vậy tiên sinh, nơi này vốn là một hầm trú ẩn, được ông chủ của chúng tôi mua lại cải tạo thành bộ dạng bây giờ, nơi này dù chứa mấy trăm người cũng hoàn toàn không thành vấn đề, mỗi tháng ở chỗ này sẽ cử hành thi đấu lôi đài trên bốn sân.

Nữ phục vụ phía trước quay đầu lại cười nói với Tô Bằng.

Tô Bằng gật đầu, quét nhìn một vòng, hắn nhãn lực không tệ đã thấy được Triệu Thu.

Chỉ thấy, trên một lôi đài không xa ở phía trước, Triệu Thu đang mặc một thân trang phục đời Đường đang động thủ cùng với một nam nhân thân cao khoảng một mét chín toàn thân đầy cơ bắp, đánh cũng coi như kịch liệt.

"Cám ơn, có điều ta muốn tự mình đi tham quan, không cần cô đi cùng."

Tô Bằng phát hiện Triệu Thu, nói với nữ phục vụ trước mắt.

Nữ phục vụ kia nghe xong, cũng không thấy kỳ quái, chỉ là lại giới thiệu nói:

"Được, nơi này là khu vật lộn, bên phải đại sảnh chính là phòng giải trí, có rất nhiều hạng mục tiêu khiển vui chơi có thể giải trí, ông chủ nếu xem chán, có thể đi qua nơi đó thử vận may một chút."

Tô Bằng gật đầu, nữ phục vụ kia liền đi ra ngoài.

Tô Bằng thấy nữ phục vụ kia đã đi xa, tự mình chậm rãi đi qua lôi đài kia, chỉ thấy chung quanh đài đã có đông đúc người vây quanh lấy, lại không muốn chen chục vào, trên thân thể cả đám đều là cơ bắp cuồn cuộn, có mấy người cơ thể giống như là mãng xà cơ bắp quấn quanh ở trên người, những người này đều đang tập trung tinh thần nhìn hai người đang thi đấu trên lôi đài.

Tô Bằng cũng nhìn về phía lôi đài, chỉ thấy Triệu Thu mặc trang phục đời Đường trên lôi đài đối mặt với đối thủ thân cao hơn hắn mười phân, cường tráng to lớn giống như voi châu Phi, vóc người so với hắn to hơn ba lần, bộ dạng còn giống như là rất thành thạo, đối phương không ngừng vung quyền, chân đá tay đấm, xem ra rất có sức mạnh, rất cương mãnh, cũng có bản lĩnh vật lộn cố định, nhưng vẫn mãi không đụng đến được Triệu Thu, thân hình của Triệu Thu linh hoạt giống như là một con rắn, không một tiếng động đã di chuyển đến sau lưng đối phương.

Lúc này, Triệu Thu trên lôi đài, vẫn có thừa lực quan tâm đến dưới đài, hắn dường như đã thấy Tô Bằng đến rồi, có chút gật gật đầu, mà lúc này, đối thủ giống như voi châu Phi kia đánh mãi không đụng đến được Triệu Thu, không khỏi tức giận, gầm rú một tiếng, thân thể giống như là một chiếc xe tăng xông qua.

Triệu Thu nhưng không có chút nào để ý, chỉ là khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, sau đó thân thể đột nhiên vút lên trời cao, hai tay bắt được trên đầu voi châu Phi kia, sau đó đứng chổng ngược trên không trung rồi trở mình đứng sau lưng voi châu Phi, nhẹ nhàng đá một cước vào sau đầu gối của người nọ, voi châu Phi kia lập tức gọi một tiếng quỳ gối trên lôi đài, sau một chiêu này của Triệu Thu, voi châu Phi này kêu lên một tiếng đau đớn liền ngã ở trên lôi đài, mất đi ý thức.

Người vây xem xung quanh vang lên tiếng vỗ tay rả rích, Tô Bằng cũng vỗ tay theo.

Triệu Thu nhưng lại hết sức bình tĩnh, đi đến bên cạnh lôi đài, tay dựa ở trên vòng bảo hộ, từ trong lòng ngực móc ra bầu rượu màu bạc của hắn, mở nắm ra uống một ngụm, sau đó nói với Tô Bằng:

"Tới rồi sao, thế nào, có hứng thú cùng ta chơi một ván không?"