Trò Đùa Của Merlin

Chương 11




“Harry!” Giọng nói của Hermione vang lên như một loại giải thoát với Harry.

“Mione!!!” Cậu cảm kích chạy đến chỗ cô, dưới sự trợ giúp của Ron và Hermione, Harry thuận lợi trốn khỏi đám đông chạy thẳng đến Bệnh xá.

Đập vào mắt cậu là sắc mặt tái nhợt của Draco hai mắt nhắm nghiền đang nằm trên giường.

(Mỗ tác giả: thực ra bình thường da mặt Draco cũng luôn tái nhợt, căn bản không có gì bất thường *ngoáy mũi*

Mỗ Evans: loại người không biết thương hương tiếc ngọc không có tư cách nói chuyện ở đây! Cút ngay! *giơ dép tổ ong lên đuổi*)

“Draco!!” Chưa từng hoảng sợ như lúc này, Harry gần như ngừng thở. Cậu chạy nhanh tới giường bệnh, kích động đưa tay lay lay Draco.

Harry vô cùng sợ hãi, bởi người bị Bludger đập trúng có không ít đã chết! Cậu không cần Draco vì cậu mà chết! Cậu là Đứa bé sống sót, nhưng nếu sự sống sót của cậu được đánh đổi bởi tính mạng người cậu thương yêu, vậy cậu không cần!!

“Draco!!!”

“Aaaaaaaa ai u!!” Draco bị lay đau đến chảy cả nước mắt, cau mày bật dậy, chuẩn bị cho tên quỷ nào dám quấy rầy anh biết thế nào là uy nghiêm của Vương Tử Slytherin.

Mợ nó chứ, không biết bây giờ toàn bộ xương trên người anh như mới tháo ra lắp lại hả???

Nhìn kĩ lại, thấy người đến là Harry, đôi mắt xanh lục bảo đẫm nước, tất cả lửa giận bay hết lên tận trời xanh. Anh vừa đau vừa bất đắc dĩ nhìn cậu, thở dài, “Em đúng là khắc tinh của anh.”

Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen mềm mại cùng vết sẹo tia chớp trên trán, vuốt cả hai má phiếm hồng vì kích động của cậu nữa. “Anh ổn, Harry.”

“Em…em sợ…. Em sợ rằng anh sẽ….” Harry nghẹn ngào. “Em yêu anh! Em không muốn anh gặp nguy hiểm! Vì em lại càng không!”

“Anh biết, nhưng anh thực sự không có vấn đề gì mà.” ( xạo v__v)

“Em….giúp gì được anh không?”

“Em hả? Hmm, vậy hôn anh cái đi, anh nghĩ anh sẽ nhanh khoẻ hơn đấy.” Draco đề nghị, nhưng thấy Harry cúi đầu liền nhanh chóng thu lại, “Ha ha, anh đùa thôi, Harry, đừng tức giận.” Gì chứ, chọc cậu giận điên lên để tiếp túc chiến tranh lạnh à? Anh đâu có ngu.

Nhưng là, khi Draco đang cười, Harry đột nhiên ngẩng đầu lên, tiến sát về phía Draco, nhắm chặt hai mắt khẽ chạm môi cậu vào môi anh.

“….” Harry hành động bất ngờ khiến Draco giật mình. Ngay sau đó, anh chợt hiểu ra, Harry yêu anh rất nhiều nên mới làm thế. Aaaaaa, thật cảm động!

Giây tiếp theo, một cỗ nhiệt lưu truyền lên từ bụng dưới cảnh báo rằng anh đang mất dần khống chế. Nhưng mà, môi Harry ngọt chết đi được! Hương vị hệt như một loại thuốc phiện cao cấp khiến người ta không thể ngừng lại. Đã thế, cậu còn chủ động dâng môi lên, chẳng khác gì quẳng chìa khoá cho con dã thú đang thức dậy bị giam giữ trong lòng anh.

“Anh nghĩ, anh hoàn toàn khoẻ rồi!!”

—–•–—–•–—–•–—–•–—

Mỗ Evans: *ngoáy mũi* chương ngắn là lỗi của tác giả, các bạn không được trách tớ v___v

Mỗ tác giả: tém tém lại đi cô kia, đừng cười bỉ ổi như thế. Ai mà chả biết chương ngắn thì người sung sướng nhất là cô =.,=

Mỗ Evans: xê qua một bên. Sinh vật đơn bào nói năng vớ vẩn mọi người đừng tin. Quan trọng là, chương sau có H há há há *múa may* *uốn éo*

Mỗ tác giả: là nhờ ai mới có H cho cô edit?