Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 146: Vô ý gây tội




Buổi trưa, Lâm Tôn lại xuất hiện một lần nữa, lúc này, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đang ở trong phòng để nghiên cứu trận pháp.

Kế hoạch hiện giờ của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển chính là dùng trận pháp.

Dùng một trận pháp ngăn cách cỡ lớn, bảo vệ tất cả mọi người trong thành Song Ưu, đồng thời, khiến cho quái vật kia không thể hấp thu được sức mạnh của bọn họ.

Chỉ sợ rằng, ở mặt tinh thần lực, hiện giờ bọn họ vẫn có chênh lệch với quái vật kia.

Thế nhưng nhiều người thì nhiều sức, ít nhất, cũng không thể để quái vật kia hấp thu được sức mạnh của người khác để trưởng thành, lúc đó muốn giải quyết nó sẽ càng khó hơn.

Trận pháp thì bọn họ đã tìm ra, thế nhưng khi thực hiện thì vẫn còn có một số chỗ thiếu sót. Hiện tại, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đang nghiên cứu xem có cách nào bù đắp những thiếu sót này hay không.

Giữa hai người, không thể nghi ngờ, Đông Phương Hiển mới là chuyên gia, Thẩm Tu Lâm chỉ xem như là tay ngang.

Thế nhưng, Thẩm Tu Lâm lại là người có đại cơ duyên, hơn nữa, quan trọng nhất là hắn rất thông minh, thường xuyên có thể đưa ra một số ý kiến quan trọng. Từ những ý kiến của Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển đều có thể tìm ra điểm hữu dụng, vì vậy, hai người vẫn rất thích hợp tác với nhau.

Hơn nữa, kết quả đạt được cũng coi như không tệ.

Lâm Tôn xem như là lần thứ hai không mời mà tới, anh ta tránh khỏi mấy người Lưu Tương Vân, đột nhiên xuất hiện ở trong phòng.

Nhưng vì Lâm Tôn không có địch ý, hơn nữa trước khi tới cũng xem như đã có đánh tiếng trước, cho nên, Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm đều không ngẩng đầu lên nhìn đối phương.

Đông Phương Hiển giơ tay lên, mở ra một điểm cấm chế, để Lâm Tôn đi vào.

Lúc này, Thẩm Tu Lâm mới ngẩng đầu lên liếc nhìn đối phương một cái, không thể không nói, khuôn mặt của Lâm Tôn thực đúng là yêu nghiệt, thế nhưng, Thẩm Tu Lâm đã có Đông Phương Hiển, đương nhiên đối với Lâm Tôn không có cảm giác gì.

So với vẻ tuấn mỹ của Đông Phương Hiển, hắn cảm thấy loại xinh đẹp đến mức yêu diễm của Lâm Tôn, lại khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái. Ít nhất, hắn không thích.

Dù Thẩm Tu Lâm nghĩ như vậy, thế nhưng thời gian mà ánh mắt của hắn lưu lại trên mặt Lâm Tôn, theo Đông Phương Hiển, dường như là khá lâu.

Vì vậy, ánh mắt của Đông Phương Hiển tối sầm xuống trong giây lát, thế nhưng thời gian rất ngắn, không có ai phát hiện ra.

Thẩm Tu Lâm còn không biết ánh mắt xem xét của hắn khi nãy thực sự là đang tự tìm đường chết, hắn thậm chí còn mở miệng “Sao anh lại tới đây?”

Lâm Tôn ngược lại là không cảm thấy ánh mắt xem xét khi nãy của Thẩm Tu Lâm có cái gì không đúng. Khi muốn tìm đối tượng hợp tác, mọi người thường phải xem xét, phải tìm hiểu được thực lực cùng tính tình đối phương, để giữ thế chủ động cho mình trong mọi hành động.

“Hai anh đang nghiên cứu trận pháp? Hai anh nghĩ rằng biện pháp này có thể ngăn cản quái vật kia hấp thu sức mạnh của mọi người?”

Đông Phương Hiển lạnh lùng liếc Lâm Tôn một cái “Thì sao? Ngươi thấy có vấn đề?”

Lâm Tôn lắc đầu, suy nghĩ một lúc, lại nói “Coi như là một biện pháp. Nhưng đáng tiếc, tôi không nghiên cứu nhiều về trận pháp. Nói như vậy, anh chọn lựa những người đó, cũng là vì trận pháp?”

“Phải.” Thẩm Tu Lâm đáp “Anh tìm người thế nào rồi?”

Đông Phương Hiển mờ mịt nhìn Thẩm Tu Lâm đang chủ động đáp lời, không nói gì nữa, chỉ tập trung nhìn tư liệu về trận pháp.

“Tôi đến cũng là vì chuyện này.” Đối với việc Đông Phương Hiển không để ý tới, Lâm Tôn cũng không ngạc nhiên, chỉ nói ra lý do vì sao mình lại đến đây.

“Trong lúc tôi đang tìm dị năng giả có tinh thần lực tốt một chút, lại phát hiện một thiếu niên, tinh thần lực của người này… Nói như thế nào nhỉ? Tôi cảm thấy rất kỳ dị, dị năng của cậu ta chỉ là cấp ba, tinh thần lực cũng không mạnh, thế nhưng, lại khiến cho người khác cảm thấy khó hiểu. Khi tinh thần lực của tôi tiến vào cơ thể của cậu ta thăm dò, tôi lại thấy có một loại cảm giác giống như là bị cản lại, không cách nào tiến lên. Hơn nữa, còn cảm thấy tinh thần lực bị thôn phệ. Đương nhiên, chỉ là một chút thăm dò, nhưng người này như vậy cũng đã rất lợi hại.”

Đông Phương Hiển nghe vậy, hơi thoáng nhấc đầu lên, sau đó, y và Thẩm Tu Lâm nhìn nhau, đều nghĩ tới một người, Thẩm Dật Hiên.

Tinh thần lực của bé cũng có năng lực như vậy.

Nhưng, có lẽ cũng có chút khác biệt với thiếu niên mà Lâm Tôn nhắc tới.

Hơn nữa, Đông Phương Hiển còn nghĩ tới một loại thể chất, thể chất lưu trữ. Loại thể chất giống như vậy ở thế giới này y chưa từng thấy qua, thế nhưng ở vị diện kia, tuy rằng rất hiếm thấy, lại không phải là không có.

Loại thể chất lưu trữ này chính là, tinh thần lực của người khác có thể truyền vào thân thể của bản thân. Sau đó, trong một khoảng thời gian, chỉ cần có thể biết được phương pháp chuyển hoá, bản thân sẽ có thể sử dụng chỗ tinh thần lực kia ở một mức độ nhất định, coi tinh thần lực của người khác thành tinh thần lực của mình, dùng để công kích.

Ánh mắt Đông Phương Hiển hơi loé lên, nếu như đúng là loại thể chất này, xem như tương đương có thêm một át chủ bài.

Hoặc là, có thể dùng trong khi giải quyết quái vật kia?

Nhưng mà, có khả năng sao?

Nơi này còn có thể tìm được thể chất như thế sao? Hơn nữa, thời gian hiện tại mà bọn họ có lại quá ngắn…

Lâm Tôn dù cũng đến từ vị diện kia, nhưng so sánh với Đông Phương Hiển, Lâm Tôn chỉ có thể coi như là một tán tu.

Đông Phương Hiển dù không được gia tộc coi trọng, nhưng y là Dấu, lại có hôn ước, về mặt tu luyện cũng không bị chèn ép quá nhiều.

Chỉ tính riêng vào lúc mấu chốt có thể được y hỗ trợ, đương nhiên sẽ không chèn ép. Mặc dù đa số thời điểm đều là bỏ mặc không quan tâm, thế nhưng Đông Phương Hiển rất thông minh, ngộ tính vô cùng tốt, thuộc tính tinh thần lực đặc thù, cho nên tốc độ trưởng thành của y rất khả quan.

Dù sao vị thế của đại gia tộc cũng còn ở đó, Đông Phương Hiển là có thể biết được loại thể chất lưu trữ kia, nhưng Lâm Tôn lại không.

Lâm Tôn có thể xuất hiện ở nơi xuất hiện bí bảo kia, cũng là cơ duyên của anh ta.

Đông Phương Hiển chỉ liếc mắt nhìn Lâm Tôn thì đã biết Lâm Tôn không hiểu được thể chất của người thiếu niên kia có điểm đặc biệt nào.

Đối phương nói ra việc này, có lẽ cũng chỉ là muốn hỏi xem người này có thể trở thành một thành viên trong trận pháp hay không mà thôi.

Dù sao, số người còn thiếu rất nhiều, cũng không phải dễ dàng tìm ra được, có khi còn không tìm nổi người thích hợp.

Mục đích của Lâm Tôn đúng là như vậy, cũng nói thẳng “Nếu như tinh thần lực của cậu ta đặc thù, có lẽ còn có chỗ hữu dụng.”

“Cách sống của người này thế nào?” Thẩm Tu Lâm hỏi.

“Trước kia không chú ý tới. Lần này sau khi để ý cậu ta, tôi đã tìm hiểu được từ người dẫn đầu của đội ngũ đó, tính tình cậu ta rất quái gở, không có bạn bè gì, ngoại trừ cùng đội ngũ ra ngoài làm nhiệm vụ thì đều một thân một mình.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy, đột nhiên nói “Làm nhiệm vụ?”

“Ừm, giết tang thi. Tang thi cũng sẽ tấn công thành Song Ưu nên chúng tôi phải thanh lý rất nhiều lần mới có được tình trạng như ngày hôm nay.” Lâm Tôn nói.

“À, hoá ra là như vậy.” Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương, em thấy thế nào?”

Đông Phương Hiển nói “Hiện giờ không biết được tình huống cụ thể của người kia ra sao, có thích hợp hay không. Phải xem qua mới có thể biết được.”

“Vậy được, một chút nữa tôi để người dẫn cậu ta lại đây, mặt khác… tỷ lệ thành công của trận pháp có cao hay không?”

Đông Phương Hiển lạnh lùng liếc nhìn đối phương “Không cần hỏi điều vô nghĩa như thế, ngươi có biện pháp tốt hơn thì tự đi mà làm, còn kế hoạch của chúng ta có thành công hay không, chỉ cần chuẩn bị tất cả tinh hạch của thành phố này là được.”

Đông Phương Hiển nói rất thản nhiên, mà Lâm Tôn thì lại trợn to hai mắt “Tất cả tinh hạch?”

“Ngoại trừ số ít để lại phòng khi khẩn cấp, còn lại đều phải có đủ.”

Lâm Tôn hít sâu một hơi “Trận pháp kia, cần năng lượng lớn như vậy?”

Thẩm Tu Lâm cười “Muốn đối phó với quái vật có năng lực mạnh vô cùng kia, ngươi nói xem có cần hay không?”

Lâm Tôn nghe vậy, gật đầu, không có ý kiến gì thêm, chỉ nói mình sẽ đi làm, sau đó rời đi…

Sau khi Lâm Tôn đi khỏi, Thẩm Tu Lâm nói “Tinh hạch là sinh mạng thứ hai của dị năng giả, Đông Phương, em nói xem Lâm Tôn có thể khiến cho tất cả mọi người đều giao nộp ra hay không?”

“Sinh mạng thứ nhất còn không giữ được, nói gì tới sinh mạng thứ hai.” Đông Phương Hiển đáp lại.

Thẩm Tu Lâm trong chốc lát không nói lại được, nhưng… “Đông Phương, hiện tại mọi người đều còn sống rất khoẻ mạnh, Lâm Tôn cũng nói, người biết được sự thật rất ít, em cảm thấy… bọn họ có nghe theo hay không?”

“Lâm Tôn không ngốc, tuy rằng không biết hắn ta sẽ dùng biện pháp gì, thế nhưng tin tức mỗi người đều phải chết chắc chắc sẽ nhanh chóng lan ra khắp thành Song Ưu, đồng thời, thành Song Ưu này, sắp tới giai đoạn hỗn loạn rồi.”

Thẩm Tu Lâm híp mắt lại, nghĩ tới một khả năng “Ý của em là, hắn ta sẽ khiến cho những người kia không thể không tin?”

“Ừm.” Đông Phương Hiển khẽ gật đầu “Đúng vậy.”

Thẩm Tu Lâm nghiêng đầu nghĩ một lúc, phát hiện, phương pháp như vậy đúng thực là… có tác dụng nhất. Vì vậy, hắn không nói gì nữa.

Đông Phương Hiển thấy thế cũng không tiếp tục chủ đề này, làm như vô tình nói sang chuyện khác “Bề ngoài của Lâm Tôn không tệ.”

Thẩm Tu Lâm đang mải suy nghĩ xem hành động của Lâm Tôn sẽ có hiệu quả như thế nào, cũng không chú ý câu nói của Đông Phương Hiển có ẩn ý khác, chỉ đáp lời theo “Ừm, cũng được.”

Sau đó lại tiếp tục chìm vào suy nghĩ.

Ngay lập tức, sắc mặt Đông Phương Hiển thay đổi thành cực kỳ khó coi.

Đáng tiếc, Thẩm Tu Lâm còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình lại không phát hiện ra…

Không thể không nói, có những lúc, hắn chỉ cần vô ý một chút… cũng đã tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Nhìn mà xem, vô tâm chưa kìa… Ngay cả lời mình nói ra đã khiến cho một nửa quan trọng nhất của mình phật ý cũng không biết.

Ánh mắt Đông Phương Hiển u ám, sắc mặt khó chịu, sau đó y quay đầu đi chỗ khác, tiếp tục nghiên cứu trận pháp trong tay, thế nhưng lại hoàn toàn mất tập trung, xem cũng không xem được…

Cứ như vậy, mãi cho đến khi thủ hạ chạy tới nói, người thiếu niên kia đã tới, sau đó, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển mới đồng thời ra khỏi phòng.

Nhưng mà, lúc này, sắc mặt Đông Phương Hiển đã bình tĩnh lại, Thẩm Tu Lâm không nhận ra cái gì…

Nói thật, Thẩm Tu Lâm rất tò mò về thuộc tính tinh thần lực của thiếu niên này, vì vậy đi hơi nhanh, mà Đông Phương Hiển… cũng theo không chậm.

Nếu quả thực là thể chất lưu trữ, ở một góc độ nào đó… có thể ảnh hưởng tới kết quả của trận chiến này.